Vừa sáng sớm, Hàn Phương Nhiên đã trang điểm thật lộng lẫy, mặc bộ váy ngắn màu trắng đi vào, quay một vòng. Chiếc váy trắng bồng lên khiến Hàn Phương Nhiên trông như đoá Bách Hợp xinh đẹp, nho nhã.
“Em đẹp không?”, Hàn Phương Nhiên cười nói.
Thấy cảnh này, Đinh Dũng vội gật đầu, nói nhẹ nhàng: “Vợ anh mặc gì cũng đẹp”.
“Cắt, đúng là lẻo mép”, Hàn Phương Nhiên liếc xéo Đinh Dũng, sau đó nhìn bộ quần áo Đinh Dũng mặc đã bị giặt bạc màu đi mà hỏi: “Anh mặc bộ này sao?”
“Ừm, nếu không thì mặc gì?”, Đinh Dũng không để ý đến vấn đề ăn vận cho lắm, đối với anh mà nói, ăn mắc sạch sẽ là đủ.
Vì yến tiệc diễn ra vào buổi trưa, sau khi ăn sáng xong, Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên mới tới nơi diễn ra yến tiệc, đồng thời Đinh Dũng cũng muốn xem xem nhà họ Bách Lí rốt cục đã thông báo tới những ai.
Chẳng mấy chốc, cả hai người bọn họ đã tới nơi tổ chức yến tiệc. Điều khiến Đinh Dũng bất ngờ hơn cả đó là còn chưa tới mười giờ, thế nhưng cửa khách sạn diễn ra yến tiệc đã nhộn nhịp rồi.
Phóng tầm mắt ra nhìn, có người quen mặt, có người lạ mặt, gần như đều là các thế lực lớn nhỏ ở thành phố Kim Châu. Thế nhưng bọn họ đều đứng ở cửa, không có người nhà họ Bách Lí ra đón tiếp, cánh cửa khách sạn đóng chặt.
“Có chuyện gì thế?”, Hàn Phương Nhiên ngồi ở ghế phụ nhìn cảnh này thì sững người, cô vô thức hỏi: “Lẽ nào nhà họ Bách Lí giỡn chúng ta?”
“Chắc không phải đâu, em xem các gia tộc đều đến rồi, nếu nhà họ Bách Lí muốn chơi chúng ta thì nhất định sẽ khiến tất cả mọi người tức giận, trừ phi bọn họ không muốn sống ở đất Kim Châu này nữa”, Đinh Dũng lắc đầu nhìn nhiều thành viên của các gia tộc đang tỏ ra có phần khó chịu.
Nhà họ Bách Lí rốt cục muốn làm gì mà tỏ vẻ thần bí như vậy?
“Đi thôi, chúng ta tới xem xem”, nghĩ vậy, Đinh Dũng hít vào một hơi thật sâu, mở cửa bước xuống xe trước.
“Nhà họ Bách Lí rốt cục giở trò gì, tới bây giờ cũng không thấy bóng người đâu”.
“Ai mà biết được chứ, đợi người của bọn họ tới thì nhất định sẽ có lời giải đáp cho chúng ta”.
“Đúng vậy, để bao nhiêu người đợi như thế này, đúng là không coi chúng ta ra gì”.
Hai người vừa đi tới đã nghe thấy có không ít người thảo luận với giọng điệu bất bình, rõ ràng cách làm của nhà họ Bách Lí khiến bọn họ không thể chấp nhận được.
Những người này phần lớn đều là thiếu gia hoặc gia chủ của các gia tộc, chưa bao giờ gặp phải cảnh này.
Đúng lúc này, ở phía xa có một chiếc xe sang đi tới, tiếng động cơ kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.
“Là người nhà họ Thiết, biển số xe này chính là xe nhà họ Thiết, lẽ nào gia chủ nhà họ Thiết quay về rồi?”, có người nhìn thấy chiếc xe này thì lập tức nhận ra lai lịch.
Thực sự thì ban đầu chiếc xe này ở thành phố Kim Châu quá nổi tiếng, gia chủ nhà họ Thiết là Thiết Linh Long từng cùng chiếc xe này gây nên cơn mưa máu gió tanh ở đất Kim Châu, sau đó cùng Tư Đồ Phi và Viên Thiên Hàng lập ra Hội Hắc Mã, thống nhất các thế lực trong thế giới ngầm ở thành phố Kim Châu.
Có điều sau này Tư Đồ Phi và Thiết Linh Long mất tích nên Hội Hắc Mã chỉ còn lại một mình Viên Thiên Hàng. Hiện giờ Viên Thiên Hàng đã bị tiêu diệt, nếu như lúc này gia chủ nhà họ Thiết quay lại thì đúng là có kịch hay để xem.
Khi cửa xe mở ra, tất cả mọi người gần như ngừng thở. Thực sự thì thực lực của nhà họ Thiết quá mạnh, còn danh tiếng của Thiết Linh Long lại càng khiến người ta nể sợ nên mọi người đều tò mò không biết có phải Thiết Linh Long quay lại không.
Chẳng mấy chốc, một lão già bước xuống xe, khi thấy người này, tất cả mọi người đều thở phào, xôn xao bàn tán.
“Làm tôi hết hồn, tôi còn tưởng rằng là vị đó quay lại, không ngờ là lão hồ ly Thiết Vô Cực”, có người vỗ ngực thở phào.
Người bước từ trên xe xuống không phải là Thiết Linh Long mà là một gương mặt Đinh Dũng quen, đó chính là Thiết Vô Cực.
“Các vị đến sớm thật đấy”, Thiết Vô Cực cười, vẫy tay. Hai vệ sĩ đằng sau ông ta ăn mặc hết sức bình thường nhưng chỉ cần nhìn là thấy không hề tầm thường.
Mặc dù người tới không phải là Thiết Linh Long nhưng vẫn có không ít người đi tới, vây quanh ông ta.
“Anh Vô Cực vẫn khoẻ chứ?”, một lão già đi tới, cười nói và vẫy tay với Thiết Vô Cực.
Đinh Dũng đứng trong đám người nhìn Thiết Vô Cực với vẻ mặt kỳ lạ. Mối quan hệ giữa anh và Thiết Vô Cực cũng không đến nỗi nào, nếu như Thiết Vô Cực biết anh giết Thiết Sam thì không biết ông ta sẽ cảm thấy thế nào.
“Ha ha ha, không ngờ tiểu tử cậu cũng đến rồi”, Thiết Vô Cực bật cười, sau đó đảo mắt nhìn tất cả mọi người, hỏi với giọng hoài nghi: “Mọi người ở bên ngoài làm gì vậy?”
“Ôi, đừng nhắc nữa”, nghe Thiết Vô Cực hỏi, lão già trước đó vẫy tay với ông ta thở dài bất lực, chỉ vào cánh cửa khách sạn: “Anh xem tới bây giờ còn chưa mở cửa, tôi nghĩ chúng ta bị chơi xỏ rồi”.
Nghe vậy, Thiết Vô Cực không khỏi nhướng mày, nhìn cửa khách sạn: “Có việc này sao?”
“Ha ha ha, quả thật xin lỗi mọi người, không ngờ các vị đến sớm vậy”, đúng lúc này, cửa khách sạn đột nhiên được người bên trong mở ra, một người đàn ông trung tuổi mặc bộ đồ thời Đường màu đen bước ra nhìn tất cả mọi người, cười nói: “Xin mời mọi người vào trong”.
Người đàn ông này mặc bộ đồ thời Đường màu đen, để mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt góc cạnh, trong đôi mắt kiên định còn mang theo nét từng trải, mỗi một hành đồng đều tỏ ra rất uy nghiêm.
Phong thái uy nghiêm này không phải giả bộ mà có được, chắc chắn nó được hình thành từ một người có địa vị cao quý. Thân phận của người này ở nhà họ Bách Lí có lẽ không hề đơn giản.
“Tôi là Bách Lí Thuần, đại trưởng lão của nhà họ Bách Lí, thay mặt gia chủ tới tiếp đón các vị”, Bách Lí Thuần cười nói, giơ tay ra làm tư thế mời.
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía Thiết Vô Cực, lúc này trong các gia tộc thì nhà họ Thiết là gia tộc hạng nhất, đặc biệt là trong lúc mọi thứ không rõ ràng thế này, nhà họ Thiết đương nhiên sẽ trở thành tiên phong cho tất cả mọi người.
“Tại hạ Thiết Vô Cực đại diện cho gia chủ nhà họ Thiết”, Thiết Vô Cực thấy ánh mắt của tất cả mọi người thì không tỏ thái độ chối từ. Ông ta cứ thế đi tới, chắp tay cười nói: “Tại hạ đã từng nghe nói tới nhà họ Bách Lí, không ngờ là thật”.
“Hoá ra là nhà họ Thiết, đúng là thất lễ rồi, mời anh vào”, nghe Thiết Vô Cực nói vậy, Bách Lí Thuần gật đầu cười, làm tư thế mời bằng tay.
Thiết Vô Cực hắng giọng, thế nhưng vẻ mặt ông ta vẫn không thay đổi, ông ta xua tay nói: “Người đâu, mang quà tới đây”.
“Đây là chút lòng thành của tôi, mong cậu nhận cho”, nói rồi, Thiết Vô Cực không do dự nữa, cứ thế đi vào trong.