Trong chốc lát, linh lực bên trong cơ thể Đinh Dũng bùng phát, cứ theo đó mà thâm nhập vào cơ thể Lý Uyển. Thiên Nhãn Thuật vốn dĩ đã đạt tới tầng Đỉnh Phong thì lúc này như lên một tầng mới. Sau khi luồng linh lực thâm nhập vào cơ thể, phần trán Lý Uyển dần dần hiện lên vết hằn màu trắng thẳng đứng.
Nếu quan sát kĩ có thể nhận ra vết hằn trắng này không phải là vết tích bình thường mà là vô số những phù văn nhỏ hình thành. Những phù văn này chính là gốc rễ của Thiên Nhãn Thuật.
Đinh Dũng làm như vậy là vì muốn ngăn luồng sức mạnh bên trong cơ thể Lý Uyển phóng ra ngoài, nếu không thì anh cũng sẽ không bỏ công sức để đi bảo vệ cô ta như vậy. Chỉ là Đinh Dũng không ngờ tới linh lực của mình mà thay sức mạnh của Lý Uyển lại xuất hiện cảnh tượng dị thường thế này.
“Sao lại mạnh như vậy?”, người đàn ông đội mũ đẩu đen vốn dĩ chỉ cảm nhận được có mối nguy hiểm nhưng hiện giờ mặt người này lại biến sắc, khuôn mặt giấu dưới mũ đẩu tối sầm cả lại.
Khí thế trên người Lý Uyển càng lúc càng mạnh, hoàn toàn vượt qua khí thế mà một Đại Sư vốn có. Lý Uyển nhắm mắt, cảm nhận luồng sức mạnh khủng khiếp bên trong cơ thể mình, và luồng sức mạnh đó vẫn chưa tới cực điểm. Cô ta cố gắng kiểm soát không cho luồng sức mạnh phóng ra ngoài và lại một lần nữa ngưng tụ năng lượng.
“Ngu ngốc”, Đinh Dũng thầm mắng chửi, sau đó anh đưa ngón tay ra khỏi phần lưng Lý Uyển, hạ giọng nói: “Còn đợi cái gì?”
Lời nói của Đinh Dũng như đòn cảnh tỉnh, trong chốc lát khiến Lý Uyển tỉnh ngộ. Cô ta vội trấn tĩnh tinh thần, vết hằn sẹo màu trắng trên trán như biến thành con mắt thật, từng luồng sáng phóng ra khỏi trán Lý Uyển, hướng về phía mấy người ở phía trước.
Thế nhưng Đinh Dũng lại không hề lo lắng tới sự an nguy của Kim Vô Đạo. Nếu như người đàn ông đội mũ đẩu đen kia là Kim Vô Đạo thì Thiên Nhãn Thuật ở mức độ này, Kim Vô Đạo có lẽ không thể chặn lại nhưng nhất định có thể né tránh.
Quả nhiên, giây phút trục sáng kia phóng tới, những người còn lại lập tức bị đánh bay ra. Luồng sáng khủng khiếp phóng về phía người đàn ông đội mũ đẩu đen, nhưng điều khiến Đinh Dũng không ngờ tới đó là người đàn ông đội mũ đẩu đen không những không né tránh mà ngược lại còn xông lên tiếp chiêu.
Dưới lớp áo choàng đen kia, đôi tay với những nếp nhăn nắm chặt lại. Trên làn da khô nhăn hiện ra từng đường sáng xanh hướng về phía ánh sáng trắng kia.
Luồng sáng trắng đánh trúng vào bàn tay với làn da nhăn nheo kia hoá thành sức mạnh khủng khiếp. Thế nhưng nó không thể đả thương nắm đấm kia mà chỉ có thể bị bật lại, hướng sang tứ phía.
Cùng lúc này, người đàn ông đội mũ đẩu đen phóng như mũi tên về phía trước, dùng tay chặn luồng sáng kia lại. Sức mạnh khủng khiếp tản ra tứ phía, lớp áo choàng đen trên người người này bay phần phật, thế nhưng người này không hề lùi về sau mà cứ thế ấn về phía trán Lý Uyển.
“Muốn làm hỏng việc tốt của ta, cho cô chết”, một giọng nói già nua mang theo sự phẫn nộ vang lên bên dưới cái mũ đẩu đen kia.
Thấy cảnh này, mặt Lý Uyển biến sắc. Cô ta không ngờ nổi Thiên Nhãn Thần Thông của mình lại không thể khiến đối phương bị thương.
Đúng lúc này, Đinh Dũng đứng bên Lý Uyển đỡ lấy hông cô ta, kéo cô ta vào lòng, sau đó vung tay tung ra một chưởng chạm vào bàn tay người đàn ông đội mũ đẩu đen kia.
Bịch! Cơ thể Đinh Dũng không hề di chuyển còn cơ thể người đàn ông kia lại như chấn động. Người này lùi sau vài bước mới ổn định được cơ thể.
“Sư phụ, người không sao chứ?”, một người đàn ông khác đội mũ đẩu đen chạy đến nói với giọng lo lắng.
Đinh Dũng thấy đối phương thì trong lòng không khỏi hoài nghi. Thực lực của tên này rất mạnh, chí ít cũng phải cảnh giới Tông Sư, lẽ nào anh đoán sai. Người này không phải Kim Vô Đạo?
“Các Hạ là ai?”, đúng lúc này, người đàn ông đội mũ đẩu đen nhìn về phía Đinh Dũng, hạ giọng: “Các Hạ có thực lực như vậy, có lẽ không phải là một người vô danh, hà tất phải đeo mặt nạ?”
“Chúng tôi là người của Phủ Thành Chủ, đối đầu với chúng tôi chính là đối đầu với Phủ Thành Chủ. Tôi khuyên các hạ nhanh chóng rời khỏi đây đi”, hộ vệ Nha Nội cũng đi tới nhìn Đinh Dũng nói.
Bọn họ đều là người có hiểu biết, biết được sức mạnh của Đinh Dũng thế nào, thế nhưng bọn họ là người của Phủ Thành Chủ, lần này phụng mệnh đến đây nên đương nhiên không thể rút lui.
“Tôi là ai? Tôi còn muốn hỏi xem các hạ là ai nữa?”, Đinh Dũng chắp tay ra sau nhìn người đàn ông đội mũ đen, cười nói: “Các Hạ cũng đội mũ đẩu, mặc áo choàng đen, không muốn người khác nhận ra đấy thôi. Sao nào, chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn sao?”
Nghe Đinh Dũng nói vậy, người đàn ông đội mũ đẩu đen không lên tiếng nữa, nhưng thực tế trong lòng người này đã dấy lên cơn sóng lòng. Nghe giọng nói của Đinh Dũng, có lẽ là một thanh niên trẻ tuổi. Một người trẻ như vậy mà thực lực Võ Đạo Tông Sư thì rốt cục làthứ yêu nghiệt gì chứ?
“Tôi hỏi Các Hạ, sao Các Hạ lại biết Cửu Linh Phong Cấm? Ai dạy Các Hạ?”, thấy đối phương không lên tiếng, Đinh Dũng lại hỏi dò.
Nếu người này là Kim Vô Đạo thì có lẽ sẽ lập tức phản ứng lại. Đinh Dũng không nói rõ ràng là vì mấy người phía Kim Vô Đạo vẫn luôn che giấu tung tích, có lẽ không muốn để người ngoài biết được.
“Cửu Linh Phong Cấm. Các Hạ biết Cửu Linh Phong Cấm. Các Hạ…Các Hạ là…”, người đàn ông đội mũ đẩu đen thẫn thờ, sau đó tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng lời nói đến miệng thì lại nuốt lại vào trong, cứ thế nhìn Đinh Dũng thở dài, nói: “Có thể đi chỗ khác nói được không?”
“Được”, Đinh Dũng gật đầu, trong lòng cũng đã có suy đoán. Anh nhìn Lý Uyển rồi điềm tĩnh nói: “Cô ở đây không được đi đâu, đợi tôi quay về”.
Nói rồi, Đinh Dũng di chuyển về phía xa. Người đàn ông đội mũ đẩu đen dặn dò thuộc hạ vài câu rồi nhanh chóng đi theo. Cả hai người đi được rất xa, mãi tới khi không thấy mấy người phía Lý Uyển thì người đàn ông đội mũ đẩu mới tháo mũ ra, nhìn bóng hình Đinh Dũng mà cung kính chắp tay bái: “Sư Phụ, sao người lại tới đây?”
Khi Đinh Dũng nói ra Cửu Linh Phong Cấm, Kim Vô Đạo đã đoán ra được thân phận của Đinh Dũng rồi. Một người trẻ tuổi như vậy lại có thực lực thế này và còn nhận ra Cửu Linh Phong Cấm. Ngoài Đinh Dũng ra thì không thể là người khác được.
“Ta lại muốn hỏi con, con đến đây làm gì?”, Đinh Dũng dừng chân quay người về phía Kim Vô Đạo, điềm tĩnh hỏi: “Không ở yên ở Giang Nam đi mà lại chạy tới Bắc Cảnh làm gì?”
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Kim Vô Đạo mới cười khổ: “Bắc Cảnh xảy ra biến cố, còn chủ nhân của Bắc Cảnh lại bế quan nhiều năm. Phủ Thành Chủ của Bắc Cảnh tới chỗ con cầu cứu, nhưng mấy lão già đó, lão nào cũng giảo hoạt, từ thời loạn lạc đến bây giờ bọn họ có trốn còn chưa kịp, sao có thể ra tay tương trợ vì việc chẳng lợi lộc gì thế này cho được”.
“Cho nên con mới tới đây giúp đỡ?”, Đinh Dũng nhìn Kim Vô Đạo hỏi.
“Con chỉ giúp được chút sức mọn trong khả năng cho phép thôi”, Kim Vô Đạo giống như trẻ lại, trước mặt Đinh Dũng chỉ như một đứa trẻ, cứ thế gãi đầu gãi tai.
Đinh Dũng điềm tĩnh nói: “Chút sức mọn? Có lẽ con chưa biết Giang Bắc và Giang Nam đều xảy ra biến cố rồi”.