Chàng Rể Trường Sinh

Chương 197




“Đinh Dũng, cậu mau đi mua thức ăn đi rồi nấu vài món.” Lâm Hồng Ngạn trừng mắt nhìn Đinh Dũng, nhét cho anh ba trăm rồi quay người lại nở nụ cười nịnh nọt: “Trưa nay cháu Nguỵ ở lại ăn cơm nhé.”  

“Như vậy… không tiện lắm ạ.” Nguỵ Tiêu Tĩnh ngượng ngùng nhìn Đinh Dũng.  

“Có gì mà không tiện, quen nhau là duyên phận cả mà, sau này cháu muốn tới thì lúc nào cũng có thể tới chơi.” Nụ cười nịnh bợ trên mặt Lâm Hồng Ngạn khiến Nguỵ Tiêu Tĩnh có phần không thoải mái.  

Đinh Dũng bất đắc dĩ nhún vai, nói với Lâm Hồng Ngạn: “Mẹ, mọi người nói nói chuyện nhé, con vào phòng lấy chút đồ.”  

“Lát nữa con sẽ đi mua thức ăn.” Nói xong, Đinh Dũng thấy Lâm Hồng Ngạn lại định nổi giận thì vội bổ sung thêm một câu.  



Sau đó Đinh Dũng cũng mặc kệ Lâm Hồng Ngạn thế nào, anh chạy một mạch về phòng rồi khoá cửa lại, lấy pho tượng và khối ngọc tỉ trong túi trữ đồ ra.  

Hai món đồ này nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng vừa vào túi trữ đồ của anh là lại không yên, bây giờ lấy ra thì lại yên ắng trở lại.  

“Lẽ nào là do tiếp xúc với linh khí?” Đinh Dũng cau mày, thầm suy đoán.  

Túi trữ đồ của anh là pháp bảo cấp thấp, có chứa một chút linh khí, không gian trong túi cũng nhỏ, lâu ngày đúng là sẽ tích được chút linh khí, tuy rằng không đặc nhưng cũng được coi là dày đặc hơn ở thế giới bên ngoài.  



Nghĩ đến đây, Đinh Dũng lại cất hai món đồ vào túi đựng đồ, sau đó anh nhắm mắt lại, kiểm soát sức mạnh linh hồn xuyên vào trong túi, quan sát hai món đồ.  

Sau khi hai món đồ cho vào túi đựng cũng không có động tĩnh gì, Đinh Dũng cũng không vội, anh im lặng quan sát.  

Khoảng năm phút sau, ngọc tỉ màu đen đột nhiên hơi nhúc nhích, sau đó một làn sương mù màu đen toả ra từ bề mặt, đồng thời một làn sóng kỳ lạ cũng đang chuyển động rồi tản ra từ trong ngọc tỷ.  

Cảm nhận được sự dao động, thần hồn Đinh Dũng chấn động, mặc dù sự dao động này không thể lay chuyển thần hồn của anh nhưng lại khiến anh cảm nhận được rõ ràng một sức mạnh cực âm cực lạnh.  

Đúng lúc này, pho tượng vốn không có khí tức trong không gian túi đựng đồ, khi chạm vào sóng dao động này lập tức tản ra một luồng khí tức cực kỳ quái dị.  

Hahaha…  

Một điệu cười quái dị vọng lại từ trong túi đựng đồ, sau đó là tiếng khóc thê lương thảm thiết, ngay cả sức mạnh linh hồn của Đinh Dũng sau khi cảm nhận được âm thanh vừa khóc vừa cười đó cũng không khỏi chấn động.  

“Thứ quái gì vậy?” Đinh Dũng nhíu mày, cầm túi đựng đồ lên giường ngồi.  

Sau đó anh hoàn toàn giải phóng sự khống chế của cơ thể, dồn hết sức mạnh linh hồn vào trong túi, ngưng tụ thành một cơ thể màu vàng kim trong không gian túi.  

Cơ thể màu vàng kim này là biểu hiện hiện thực hoá của sức mạnh linh hồn trong Đinh Dũng, do sức mạnh linh hồn của anh quá mạnh, cơ thể ngưng tụ này cũng đã có xu hướng hiện thực hoá, bây giờ xuất hiện trước pho tượng lập tức dẫn đến sự thay đổi của pho tượng.  

Hahaha… Cậu muốn có được sức mạnh vô địch thiên hạ không? Cậu muốn trở thành người thống trị quyền lực không? Lại đây, chỉ cần cậu muốn thì những điều này đều có thể trở thành hiện thực.  

Giọng nói quái dị vang lên trong đầu Đinh Dũng, pho tượng từ từ bay lên, khuôn mặt tươi cười đối diện với Đinh Dũng, khuôn mặt cười được điêu khắc mà ra lúc này như mặt người sống, nhếch miệng cười quái dị.  

“A!!! Tôi chết thảm quá!!! Ai cứu tôi với, giúp tôi với!!!” Đúng lúc này, bỗng nhiên pho tượng chấn động, thay đổi góc độ, nhũng giọt nước mắt chảy ra từ khuôn mặt khóc kia, một giọng nói biến ảo khôn lường đang gào thét điên cuồng.  

Đinh Dũng bị pho tượng ảnh hưởng, thậm chí còn muốn bước tới, nhưng may thay linh hồn của anh còn có cả thuộc tính thần thánh nên độ ảnh hưởng của pho tượng với anh là rất nhỏ.  

“Rốt cuộc mày là thứ gì?” Đinh Dũng nhìn kho tượng một cách kỳ lạ rồi hỏi.  

Giọng nói của Đinh Dũng thông qua thần hồn truyền ra, nhưng khoảnh khắc truyền ra ấy, dù là tiếng khóc hay tiếng cười của pho tượng đều ngừng lại ngay tức khắc, sau đó nó lại thay đổi góc độ, lần này là khuôn mặt nghiêm túc vô cảm.  

“Cậu không chịu ảnh hưởng của chúng tôi?” Đây là câu hỏi đầu tiên pho tượng đặt ra.  

Những lời trước đó dù nghe thế nào cũng như không thay đổi, lời nói tuần hoàn vô hạn, chỉ có câu hỏi này khiến Đinh Dũng khẳng định trong pho tượng này có một tia ý thức.  

Nghĩ đến đây, Đinh Dũng hừ lạnh, sau đó anh thờ ơ nói: “Rốt cuộc anh là cái quỷ gì? Tốt nhất hãy thành thật khai báo, nếu tôi không vừa ý sẽ khiến anh và pho tượng này cùng hồn bay phách tán đấy!”  

“Hahaha, hồn bay phách tán?! Làm đi, tôi sống bao nhiêu năm rồi, đã thấy rất nhiều người mạnh miệng nhưng đều bị tôi nuốt hết vào bụng rồi.” Pho tượng cười một tiếng kỳ quái, khoé môi của khuôn mặt nghiêm túc hơi cong lên.  

Thấy thế, Đinh Dũng khẽ cau mày, anh đã sống hơn năm nghìn năm, đã thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ nhưng sự kỳ dị của pho tượng này khiến anh nhất thời có chút bối rối.  

“Sống rất nhiều năm? Anh sống từ thời đại nào?” Đinh Dũng suy ngẫm một chút, không sờ vào pho tượng cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại.  

Vì Đinh Dũng nghĩ tới một khả năng, nếu hắn có thể sống từ thời cổ đại thì có phải cũng có nghĩa là những người khác cũng có thể sống từ thời cổ đại đến bây giờ?  

Sau khi có suy nghĩ này, Đinh Dũng càng nghĩ càng thấy có khả năng, lòng anh không khỏi kích động.  

Dù sao anh cũng là người duy nhất sống từ cổ đại tới giờ, anh đã nhìn thấy sự phồn hoa của thế gian suốt cả quãng đường, trải qua vô số cuộc sinh li tử biệt, đột nhiên gặp được người có thể là người đến từ cùng thời đại với mình, lòng anh có chút chờ mong.  

“Hả? Thời đại nào?” Dường như pho tượng hơi nghi hoặc, suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh: “Cậu hỏi vấn đề này làm gì?”  

“Không đúng, cậu không chịu ảnh hưởng của tôi, cậu cũng là người thời cận cổ đại, tránh được tam tai sáu hoạ?” Đột nhiên giọng điệu pho tượng thay đổi, vô cùng kinh ngạc hỏi.  

Nghe thấy lời này của pho tượng, trong lòng Đinh Dũng đã có suy đoán, nếu một tu sĩ không thể lịch kiếp trùng sinh mà thăng thiên  thì sẽ bị xoá sổ bởi tam tai lục hoạ, nhưng anh cũng từng nghe nói có người dùng phương pháp đặc biệt để tránh tam tai lục hoạ, có lẽ có thể trường sinh bất diệt từ đó.  

Nhưng Đinh Dũng chưa từng thấy ai thế này, cũng chưa từng nghe nói có ai dùng phương pháp này mà thành công tránh được tam tai lục hoạ, không ngờ bây giờ anh lại gặp được một người, có vẻ như người này đã sử dụng thành công phương pháp đặc biệt này.  

“Đúng thế, tôi cũng như anh.” Đinh Dũng gật đầu rồi nghiêm nghị hỏi: “Anh là người của triều đại nào? Tên là gì? Còn nữa… hai giọng nói vừa nãy là thế nào?”