Chàng Rể Trường Sinh

Chương 195




“Đừng xảy ra chuyện gì chứ!” Nguỵ Tiêu Tĩnh thầm nói trong lòng.  

Anh còn phải dạy em công pháp trong miếng ngọc bội nữa đó, anh không được xảy ra chuyện gì đâu nhé! Vừa nghĩ đến đây, mắt Nguỵ Tiêu Tĩnh đã ầng ậng nước.  

Kim Tư Kỳ cũng không khá hơn, sắc mặt cô ấy tái nhợt, cắn chặt môi dưới chạy như điên về phía siêu thị.  

Mà lúc này cửa sổ siêu thị phát ra âm thanh do không chịu nổi sức nặng, “rầm” một tiếng rồi nổ tung, một bóng người bay ra từ cửa sổ.  

Sau đó lại một bóng dáng khác nhảy ra khỏi cửa sổ, đó chính là Đinh Dũng.  

Sắc mặt Đinh Dũng lạnh băng, nhìn tổng giám đốc Trịnh chật vật bò dậy, lúc này Đinh Dũng lập tức bước lên, túm cổ ông ta.  



“Cậu đừng lại đây!” Tổng giám đốc Trịnh hoảng sợ giơ súng lên rồi hét.  

Nhưng Đinh Dũng lại ngoảnh mặt làm ngơ như không nghe thấy, bước tới rất nhanh.  

“Pằng” thấy Đinh Dũng đã lao tới, tổng giám đốc Trịnh lại bóp cò, nhưng lần này chỉ có một viên đạn được b ắn ra, âm thanh phát ra từ trong khẩu súng.  

“Đừng mà!” Kim Tư Kỳ thấy tổng giám đốc Trịnh nổ súng, sợ hãi che miệng.  

Vẻ mặt Nguỵ Tiêu Tĩnh thay đổi rõ rệt, môi không còn màu máu, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy viên đạn bay về phía Đinh Dũng.  



Vút! Một cơn gió dữ dội vút qua, bóng người Đinh Dũng bỗng trở nên mờ ảo như một bóng ma.  

Anh lắc mình, hơi nghiêng vị trí họng súng lại rồi tay phải đưa ra, dùng hai ngón kẹp lấy!  

Viên đạn xoay tròn sau đó bị Đinh Dũng kẹp lại giữa hai ngón tay, ánh mắt anh lạnh lùng, bước về phía trước một bước, túm cổ tổng giám đốc Trịnh nhấc ông ta lên khỏi mặt đất.  

“Đừng giết tôi, đừng… a!!” Súng của tổng giám đốc Trịnh đã hết đạn, bây giờ ông ta giống như một con cừu non đang chờ bị giết thịt, còn không đợi ông ta cầu xin tha thứ xong, Đinh Dũng đã bẻ gãy tay phải của ông ta.   

“Keng” một tiếng, con dao găm trong tay phải tổng giám đốc Trịnh rơi xuống đất theo cánh tay bị bẻ gãy.  

Sau đó Đinh Dũng lại lôi tổng giám đốc Trịnh đi đến ngã tư.  

Trương Bồi Sơn bị người đàn ông mặc vest túm được, con dao sắc bén đang kề vào cổ Trương Bồi Sơn, người đàn ông mặc vest nhìn mấy người Trương Thiệu Thích rồi hét lên: “Cút hết cho tôi, nếu không tôi sẽ giết hắn ngay lập tức!”  

“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hôm nay đừng ai mong rời khỏi đây!” Nghe thấy câu này của người đàn ông mặc vest, Trương Thiệu Thích nheo mắt rồi lạnh giọng quát.  

Trương Thiệu Thích đã lăn lộn bao nhiêu năm ở thành phố Kim Châu này mới dẫn theo anh em chiếm được nửa giang sơn, nếu bị vài câu của tên này doạ sợ thì ông ta cũng không cần làm lão đại nữa.  

“Hừ, hắn là con trai ông mà ông còn không màng sống chết của hắn à?” Người đàn ông mặc vest hừ lạnh, đang định lên tiếng nhưng không ngờ Trương Thiệu Thích đã phất tay ra lệnh: “Dù thế nào thì hôm nay chúng mày cũng không đi được, nếu con trai tao mất một nửa cọng tóc, tao cũng sẽ phanh thây xé xác, nghiền xương từng người chúng mày thành tro!”  

“Bố, bố không phải lo cho con, giết bọn chúng đi!” Trương Bồi Sơn cũng không đếm xỉa, cắn răng nói: “Kiếp sau con vẫn làm con trai bố!”  

Dứt lời, Trương Bồi Sơn đột nhiên túm lấy cánh tay người đàn ông mặc vest, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của người kia, nhưng sức lực của hắn kém gã kia quá nhiều, không cùng một cấp bậc trọng lượng.  

“Đừng nhúc nhích, nếu còn nhúc nhích thì ông đây sẽ giết mày!” Sắc mặt người đàn ông mặc vest thay đổi, con dao sắc bén trong tay cứa vào cổ Trương Bồi Sơn.  

Máu tươi chảy xuống dao, tuy chỉ bị rách một chút nhưng sắc mặt Trương Thiệu Thích đã âm trầm như nước, ánh mắt ông ta mang theo sát khí đáng sợ.  

“Thả cậu ta ra!” Đúng lúc này, Đinh Dũng lôi cổ tổng giám đốc Trịnh tới, kẹp cổ ông ta rồi hờ hững nói: “Nếu không tôi giết ông ta.”  

“Giết đi, chẳng liên quan gì đến bọn tao!” Ai ngờ người đàn ông mặc vest lại lật mặt, chỉ vào Đinh Dũng rồi quát: “Chỉ cần mày bảo bọn họ tránh đường, cho anh em bọn tao rời đi thì tao sẽ thả hắn.”  

“Mày nói gì đấy, mau bảo hắn thả tao ra!” Nghe thấy lời của người đàn ông mặc vest, sắc mặt tổng giám đốc Trịnh thay đổi, vội vàng quát: “Tao ra lệnh cho mày lập tức thả người!”  

Tổng giám đốc Trịnh sợ rồi, nếu Đinh Dũng thật sự giết ông ta thì cơ đồ ông ta liều mạng cố gắng bao nhiêu năm nay chẳng phải sẽ lãng phí ư? Ông ta còn chưa được hưởng thụ nữa mà!   

“Ông có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Nếu không phải mấy người anh em chúng tôi hi sinh cho ông thì ông có ngày hôm nay không?” Nhưng sau khi nghe thấy lời của tổng giám đốc Trịnh, người đàn ông mặc vest càng thêm kích động, giơ dao chỉ vào tổng giám đốc Trịnh rồi chửi bới: “Ông là cái thá gì chứ đồ khốn nạn, chết một mình đi, đừng liên luỵ đến bọn tôi!”  

Đinh Dũng khẽ nheo mắt, thấy người đàn ông mặc vest đã giơ con dao lên, rời khỏi cổ Trương Bồi Sơn, tay anh khẽ động, đang định ra tay thì người đàn ông mặc vest lại kề con dao vào cổ Trương Bồi Sơn, điều này khiến hành động của Đinh Dũng khựng lại.  

Giữa hai ngón tay anh có kẹp một viên đạn, ở khoảng cách này Đinh Dũng có thể giết gã chỉ bằng một chiêu, nhưng anh không dám bảo đảm khi mình ra tay liệu tên đó có phản ứng lại rồi cắt cổ Trương Bồi Sơn không, vì thế anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.  

“Phải nghĩ cách khiến hắn ta giơ con dao lên.” Nghĩ đến đây, Đinh Dũng đá vào tổng giám đốc Trịnh rồi nói: “Mau lên, bảo người của ông thả bạn tôi ra, nếu không tôi sẽ giết ông ngay lập tức!”  

Đinh Dũng vừa dứt lời liền bóp chặt cổ tổng giám đốc Trịnh hơn, ông ta thở không nổi, hai tay giơ tay giãy giụa, nói liên tục: “Đừng, đừng giết tôi, tôi nhất định sẽ có cách!”  

“Thanh Hải, tên khốn nhà mày, đồ vong ơn bội nghĩa, mau thả người ra!” Cảm thấy cổ được buông lỏng, tổng giám đốc Trịnh vội chỉ vào người đàn ông mặc vest rồi quát: “Đừng quên vợ mày vẫn đang nằm trong tay tao! Nếu mày dám làm trái lời tao thì bây giờ tao sẽ cho người giết vợ mày!”  

“Khốn kiếp! Ông dám động vào cô ấy thử xem!” Nghe thấy tổng giám đốc Trịnh muốn động tới vợ mình, sắc mặt người đàn ông mặc vest thay đổi rõ rệt, lập tức trở nên kích động, dùng con dao chỉ vào tổng giám đốc Trịnh, muốn chém chết ông ta ngay tức khắc!  

Đinh Dũng chỉ chờ thời khắc nay, khi người đàn ông mặc vest giơ tay lên, tay còn lại của anh chợt vung lên, viên đạn kẹp trong tay vút bay trong không trung như bay ra khỏi nòng súng, b ắn ra ngoài với tốc độ cực nhanh.  

Phập! Viên đạn chuẩn xác ghim vào giữa trán người đàn ông mặc vest, hai mắt gã mở to, máu tuôn ra điên cuồng dọc theo lỗ đạn trên lông mày.  

Phịch! Người đàn ông mặc vest thả Trương Bồi Sơn ra, ngã dụi xuống đất.  

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai phản ứng kịp và hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Đinh Dũng đã thả tổng giám đốc Trịnh ra rồi sải bước tới, kéo Trương Bồi Sơn lại, quát lớn: “Không được nhúc nhích, ai dám nhúc nhích tôi giết người đấy!”  

“Đại ca!!!”  

“Mọi người cùng nhau xông lên, giết bọn hắn!”  

“Báo thù cho đại ca!”  

Đám thuộc hạ của người đàn ông mặc vest không hổ là dân liều mạng, sau khi nghe câu đó của Đinh Dũng chẳng có ai sợ hãi, ngược lại còn k ích thích tính hung hãn trong mình, rút vũ khí lao về phía Đinh Dũng.