“Nói, cô là ai?”, thấy tướng mạo của cô ta, Đinh Dũng cau mày lên tiếng hỏi.
“Muốn chém thì chém, muốn giết thì giết”, cô ta biết mình không phải đối thủ của Đinh Dũng nên quay đầu đi. “Tổ chức bọn tao sẽ không tha cho mày đâu”.
“Rồi sẽ có một ngày mày sẽ phải xuống đấy đi theo bọn tao”, vừa nói, cô ta vừa nhếch miệng cười lạnh lùng.
Nghe cô gái kia nói vậy, Đinh Dũng nhướng mày bóp cổ cô ta: “Nói ai chỉ huy chúng mày, nếu không giờ tao sẽ giết chúng mày”.
“Muốn biết sự thật sao? Nằm mơ đi, mày sẽ không bao giờ biết được đâu”, mặt mày cô ta gian giảo đưa mắt nhìn về phía gã đàn ông đang nằm dưới đất, hằn học nói: “Mày giết số mười, tổ chức tuyệt đối sẽ không tha cho mày, mày cứ đợi đấy, sớm muộn cũng có một ngày người nhà, bạn bè mày đều vì mày mà chết”.
Đinh Dũng nheo mắt, trong đôi mắt hằn lên ánh nhìn đầy sát khí. Anh ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp, cho nên mới châm chọc: “Ai bảo hắn ta chết rồi, nếu như giờ cứu hắn ta rồi đưa đến viện thì có lẽ còn có thể giữ được mạng”.
“Mày nói thật không?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, cô gái kia mặt mày biến sắc, vội lao lên nhìn về phía gã thanh niên đang nằm rạp dưới đất.
Gã thanh niên với cái tên Số Mười mà cô ta gọi lúc này đang nằm bất động dưới đất, nhưng Đinh Dũng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của hắn. Hắn bị anh bắn trúng phổi, có lẽ cũng sẽ không chết nhanh đến vậy, nhưng nếu kéo dài thời gian thì cho dù cứu được hắn, cuối cùng cũng sẽ tổn hại vĩnh viễn đến cơ thể.
Đinh Dũng chẳng qua cũng vì muốn xoá bỏ tâm lý phòng bị của cô ta. Quả nhiên, sau khi anh nói vậy, cô ta lập tức có cái nhìn do dự.
“Chỉ cần cô nói cho tôi biết ai sai cô đến đây thì tôi sẽ thả hắn và cô ra”, thấy cô ta thoáng qua ánh nhìn do dự, Đinh Dũng lập tức nói thêm: “Nếu không, cô chỉ có thể nhìn hắn ta dần dần chết đi. Cô chọn đi”.
Nói rồi, Đinh Dũng không lên tiếng nữa, cứ thế nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén.
“Anh, anh phải đồng ý với tôi, nếu tôi nói cho anh thì anh phải thả chúng tôi”, nghe vậy cô ta nghiến răng, xoa xoa nắm đấm.
Đinh Dũng gật đầu không do dự: “Tôi nói được làm được, có điều…nếu như các người dám đụng tới người nhà tôi thì đừng trách tôi vô tình”.
“Chỉ cần anh đồng ý thả Số Mười, chúng tôi sẽ không tìm anh gây rắc rối nữa”, cô gái kia do dự, vô thức nhìn sang Số Mười, thấy sinh mệnh hắn ta càng lúc càng yếu dần, cô ta mới nghiến răng: “Là, tổ chức của chúng tôi, là Thiết Phù Đồ”.
“Thiết Phù Đồ? Tổ chức giết người của nhà họ Thiết?”, Đinh Dũng nheo mắt lại, vừa rồi anh có nghĩ tới nhà họ thiết nhưng từ khi gặp Thiết Vô Cực của nhà họ Thiết, nhà họ Thiết hình như không muốn lựa chọn đối đầu với anh mới phải.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Đinh Dũng lại có ánh nhìn hoài nghi. Anh cau mày: “Tại sao các người lại ra tay với tôi? Mệnh lệnh cô nhận được là giết tôi sao?”
“Anh giúp tôi gọi 120 đã, hắn sắp không qua được rồi”, lúc này tên Số Mười đột nhiên co giật, đây là phản ứng khi con người sắp chết.
Cô gái kia kia thấy thế thì chợt biến sắc, vội nói với Đinh Dũng.
“Không cần”, Đinh Dũng cau mày, thả lỏng cô cô ta ra, cúi người xuống đẩy mặt hắn sang bên rồi điểm lên vài điểm trên ngực hắn, lạnh lùng nói: “Trong vòng nửa giờ hắn sẽ không chết, chỉ cần cô trả lời xong câu hỏi của tôi thì có thể đưa hắn ta đi viện”.
“Tôi dựa vào đâu mà tin anh?”, cô ta nghiến răng hỏi.
“Nếu không tin tôi thì cả hai người các cô phải chết”, Đinh Dũng nói với đôi mắt sắc lạnh. Nếu như cô ta không cho anh thông tin anh cần thì anh tuyệt đối sẽ không nương tay.
Cô gái kia thấy thế thì do dự một lát, sau đó nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Cấp trên lệnh hai người chúng tôi điều tra việc số Mười Bốn bị giết. Chúng tôi có được manh mối đều hướng về anh. Quy định của nhà họ Thiết vốn là vậy, dám đụng vào người của Thiết Phù Đồ thì sẽ bị giết không tha”.
Nghe vậy, Đinh Dũng mới tin hơn, xem ra không phải nhà họ Thiết muốn ra tay với anh mà chỉ vì chuyện lần trước nên mới hiểu nhầm.
Trước đó Đinh Dũng từng giết một người đàn ông trung tuổi, đối phương từng nói là sát thủ Thiết Phù Đồ của nhà họ Thiết. Vì Đinh Dũng bị hắn xông lên đánh giết nên anh mới ra tay giết hại hắn và hắn từng nói Thiết Phù Đồ sẽ không tha cho Đinh Dũng.
Không ngờ mới đó mà người của Thiết Phù Đồ đã tìm tới tận nơi. Nghĩ vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày. Cho dù lần này anh có thả hai người này hay không thì rắc rối cũng sẽ xảy ra liên tiếp.
Hai người này có thể điều tra ra anh, vậy thì những người khác nhất định có thể tìm tới đây, vả lại hai người này còn gặp bất trắc trong tay anh.
Haiz! Cố gác hai việc này lại, Đinh Dũng giơ tay tóm cổ cô gái kia, tay còn lại điểm vào ngực cô ta, sau đó anh ấn vào vùng Đan Điền trên người cô ta.
Một lực đạo khủng khiếp khiến vùng Đan Điền của cô ta bị phế bỏ.
Mặc dù Đinh Dũng đồng ý không giết cô ta nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hai người bọn họ được. Hiện giờ anh phế đi vùng Đan Điền của cô ta thì cũng sẽ không phải lo sau đó cô ta có khả năng uy hiếp cho những người bên cạnh anh.
“Đồ vô liêm sỉ, không phải anh nói thả chúng tôi sao?”, cô gái kia thấy thế thì mặt mày tối sầm lại. Khoé miệng cô ta còn chảy cả máu, hai tay ôm bụng cố gắng nói.
Đinh Dũng hắng giọng, chắp tay ra sau đi tới trước mặt tên Số Mười, đồng thời ra tay huỷ đi vùng Đan Điền của hắn: “Tôi đồng ý không giết các người, nhưng tội chết có thể miễn còn tội sống khó tha. Tôi còn chưa ngu đến mức thả hổ về rừng”.
“Cút đi”, nói rồi Đinh Dũng nhìn sang phía cô gái kia kia.
Nghe vậy, cô ta nghiến răng nhưng vẫn lảo đảo đỡ gã thanh niên kia dậy, cả hai chếnh choáng vào thang máy.
“Còn hai mươi phút, trong vòng hai mươi phút tới bệnh viện làm phẫu thuật thì hắn ta có cơ hội sống”, Đinh Dũng lên tiếng nhắc nhở.
Cô gái kia kia nghe vậy thì khẽ run người, không quay đầu lại mà đưa tên Số Mười đi vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô ta nói: “Thế lực của Thiết Phù Đồ lớn mạnh, bọn họ sẽ không tha cho anh đâu”.
“Đa tạ nhắc nhở”, Đinh Dũng bật cười, sau khi thang máy đóng cửa, anh mới thở dài một hơi.
Mặc dù Đinh Dũng không coi tổ chức Thiết Phù Đồ này ra gì nhưng nếu như chúng ra tay với Hàn Phương Nhiên thì sẽ rất rắc rối, việc này khiến Đinh Dũng cảm thấy rất khổ tâm.
Không thể chạy thẳng tới nhà họ Thiết nói với người ta đừng phái người nữa, người đó chính là do tôi giết được. Anh và nhà họ Thiết không giao tình qua lại, mối liên hệ duy nhất có lẽ là anh mua hai căn biệt thự của nhà họ Thiết mà thôi.
“Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, kẻ nào đến thì giết kẻ đó, mình lại muốn xem xem Thiết Phù Đồ rốt cục có bao nhiêu người”, nghĩ vậy, Đinh Dũng lại không thấy phiền lòng thêm nữa, cứ thế quay người vào phòng khách lấy rau mang vào bếp chuẩn bị nấu ăn.