Chưa bàn tới những vấn đề khác, cho dù là cô ta thấy Kim Tư Kỳ thì cũng có cảm giác ngạc nhiên nhưng phần nhiều là đố kỵ, sợ rằng đại ca sẽ bị một cô ả xinh đẹp thế này làm cho hoa mắt.
“Đúng vậy, trả thù cho lão Yêu”, nghe vậy, một gã đàn ông ở bên lập tức gật đầu.
Bọn chúng đến giết Kim Tư Kỳ vốn không để lộ sơ hở. Lão Yêu cũng vì bị sắc đẹp của cô nên mới không ra tay ngay từ ban đầu, kết quả đã bị Kim Tư Kỳ dùng dao găm đâm vào ngực mà chết.
“Ha ha, không vội”, ai ngờ gã đàn ông cầm đầu lại không ra tay luôn, ngược lại còn gại gại cằm bật cười. “Yên tâm, chỉ còn hai đứa chúng nó thôi, bọn nó không thoát nổi bàn tay chúng ta đâu”.
“Các người quả là to gan, nếu như để ông tôi biết được thì các người có chạy lên trời, ông tôi cũng cho các người chết không toàn thây”, nghe bốn người kia nói vậy, Kim Tư Kỳ nghiến răng thét lại.
Thực ra cô cũng chỉ đang phô trương thanh thế, còn thực sự thì nơi này quá hẻo lánh. Nếu như cô chết ở đây thì ai mà biết được là do mấy người này làm. Kể cả là ông cô Nam Hoàng Kim Vô Đạo e rằng cũng phải bó tay.
“Ha ha ha…Bọn tôi giết cô xong thì huỷ xác đi, đợi ông cô biết được cô chết thì e rằng cũng là việc của vài tháng sau rồi. Ai mà điều tra ra được là do chúng tôi làm”, quả nhiên, gã đàn ông cầm đầu nghe Kim Tư Kỳ nói vậy thì bật cười nham hiểm. “Vả lại, cho dù ông cô có điều tra ra là cho bọn tôi làm thì đã sao. Ông ta có đánh được đến gia tộc Liễu Sinh không?”
“Chỉ cần ông ta dám đến thì bọn tôi có thừa cách cho ông ta không quay về được”, gã đàn ông cầm đầu bật cười, xoa cằm, đột nhiên trong mắt hắn ta chợt thoáng qua ánh nhìn gian xảo. “Xử lý thằng kia trước đã”.
“Vâng, tôi đợi giây phút này lâu rồi”, cô ả cầm đôi dao găm li3m li3m môi, nở nụ cười khát máu.
“Cô Kim, giờ phải làm sao?”, thấy cô ả cầm đôi dao găm đi tới, vệ sĩ còn lại cuối cùng của Kim Tư Kỳ nuốt nước bọt, nắm chặt con dao trong tay, lên tiếng hỏi.
Kim Tư Kỳ còn chưa kịp trả lời thì cô ả kia đã lao vút đến, đôi dao găm trong tay sáng choang sắc lẹm vung từng đao chí mạng.
Vệ sĩ của Kim Tư Kỳ chỉ có thể xông lên. Cậu ta không còn lựa chọn nào khác.Cho dù là chiến hay chạy thì e rằng kết quả cũng như nhau mà thôi, nhưng cậu ta không thể từ bỏ, cho dù là vì bản thân mình.
Vũ khí trong tay cả hai người chạm nhau trong không trung phát ra từng âm thanh của tiếng kim loại va chạm. Mặc dù chiêu thức của cô gái kia rất nham hiểm nhưng cậu vệ sĩ này cũng chẳng phải dạng vừa, vung đao vô cùng linh hoạt và điệu nghệ, không chỉ né được đòn tấn công của cô gái kia mà còn có thể ra đòn phản công lại.
“Cửu Sĩ, cậu tới giúp cô ta”, gã cầm đầu như nhận ra sự yếu thế của cô gái kia nên cau mày lên tiếng.
Nghe lệnh, một gã đàn ông trong đó lập tức bước ra. Tên này có dáng người vừa lùn lại gầy còm, trông chẳng khác gì con khỉ vậy, trong tay hắn cầm thanh Oa Đao, tay còn lại chống hông, trong lòng bàn tay hắn còn con dao ngắn chưa rút ra khỏi vỏ.
Gã đàn ông với cái tên Cửu Sĩ di chuyển nhanh như điện, giây phút cậu bảo vệ và cô ả kia giao đấu, hắn ta liền lại gần, vung thanh Oa Đao trong tay. Một đường sáng lạnh thấu xương lướt qua, con dao cắm phập vào vai trái vệ sĩ của Kim Tư Kỳ.
Máu tươi tuôn ra như suối, cậu ta đang giao mải giao đấu trong giây phút quyết định nên căn bản không để ý tới xung quanh. Lúc này, trên cánh tay bị chém một vết rất dài, cậu ta lảo đảo sắp ngã ra đất thì nào ngờ bị cô ả kia nhân lúc sơ hở, dùng đôi dao găm như cái răng độc, di chuyển với tốc độ nhanh chóng sát phạt về phía cậu ta.
“Các người hai đánh một thì có gì là anh hùng hảo hán?”,thấy cảnh này, Kim Tư Kỳ cuống lên, cứ thế dậm chân.
Nhưng cô cũng biết đám người Oa này không thể nào cho vệ sĩ của cô thêm cơ hội. Loại sát thủ không từ thủ đoạn như bọn chúng sao có thể ngu ngốc trơ mắt nhìn đồng bọn của mình nộp mạng được.
Nói thì lâu nhưng mọi thứ lại diễn ra rất nhanh.
Cậu vệ sĩ kia không hổ là người được Kim Vô Đạo tuyển chọn. Vào thời khắc then chốt, cậu ta nhanh như cắt né tránh được con dao găm đang phi tới, nhưng có điều lại bị con dao khác đâm vào ngực cùng lúc này.
Cậu ta bị đâm xuyên ngực, máu cứ thế chảy ra khỏi miệng. Cậu ta cố gắng vung con dao trong tay khiến cho cô ả kia phải nới lỏng tay cầm dao nhưng cậu ta lảo đảo lùi về sau khiến vết thương trên ngực và trên cánh tay càng mất máu nhiều hơn nữa.
Đúng lúc này, cậu ta tái mét mặt, ngẩng đầu nhìn cô ả kia, nghiến răng rít lên: “Con dao này có độc”.
Dứt lời, vệ sĩ của Kim Tư Kỳ cắm con dao làm điểm tựa, quỳ gối dưới đất. Cậu ta cố gắng hít thở nhưng sắc mặt ngày càng khó coi, đặc biệt là sắc môi lúc này đã nhợt nhạt tím tái không còn hồng hào nữa.
Thấy tên vệ sĩ kia bị đâm trọng thương, cô ả người Oa không ra tay nữa mà nhếch miệng cười châm chọc, thản nhiên nói: “Trúng độc của tôi thì trên đời này không có thuốc giải đâu. Cậu sẽ thấy từ ngực mình lan đi cơn đau đớn như bị côn trùng cắn, dần dần cậu sẽ đau đớn mà chết. Ha ha ha”.
“Các người là loại độc ác”, Kim Tư Kỳ nghiến răng không biết phải nói thêm gì. Cô chỉ có thể bất lực chứng kiến từng vệ sĩ đi theo mình lần lượt bỏ mạng.
“Ác độc? Đợi lát nữa cô sẽ biết thế nào gọi là sống không bằng chết”, nghe Kim Tư Kỳ nói vậy, gã đại ca đột nhiên bật cười quái dị, đi về phía Kim Tư Kỳ.
“Ông đừng có đến đây”, Kim Tư Kỳ hoang mang, cô lảo đảo lùi về sau.
“Ha ha, cô cứ chạy, cứ kêu, hôm nay cho dù ông trời có đến cũng không cứu nổi cô đâu”, gã đàn ông mặc đồ đen cầm đầu cười giảo hoạt, trong ánh mắt hắn ta rõ cái nhìn đầy rạo rực. Hắn liếc sang ba người còn lại, nói: “Các người ở đây đợi, xử lý sạch dấu vết đánh nhau và xác tên kia đi”.
Nói rồi, hắn ta không quan tâm thêm ba người còn lại nữa mà cứ thế bổ nhào về phía Kim Tư Kỳ.
Thấy bóng đại ca đi khỏi, cô ả cầm dao găm mới cau mày, tức tối đi rút con dao găm của mình lại và đạp hai đạp đầy hằn học vào xác của vệ sĩ vừa chết.
“A! Ông đừng có đến đây”, Kim Tư Kỳ không thể là đối thủ của tên này nên chẳng mấy chốc đã bị hắn ta đuổi tới nơi.
Gã đàn ông mặc đồ đen nhếch miệng bật cười điên dại, tóm lấy cánh tay của Kim Tư Kỳ, giật mạnh khiến cô ngã vào lòng hắn. Sau đó, tay còn lại của gã lướt dần về phía bộ ngực căng đầy của cô.
“Cứu với, cứu! A!!!”
“Ha ha ha, cô cứ kêu lên, thét lên đi, cô càng kêu thì tôi càng hưng phấn”.