“Không nhận thẻ này ạ”, người bán hàng cau mày, đem thẻ quẹt lại thẻ một lần nữa nhưng kết quả vẫn như vậy.
Quản lý trung tâm thương mại tối xầm cả mặt. Ông ta nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng: “Cậu thanh niên, cậu đang đùa tôi đấy à?”
“Không phải cái thẻ của cậu ta là giả chứ?”, người phụ nữ trung tuổi thấy thế thì đương nhiên không bỏ qua cơ hội này. Bà ta mỉa mai: “Lấy một cái thẻ giả để đi mua đồ, đầu cậu có vấn đề hay coi chúng tôi là kẻ ngốc?”
“Đúng vậy, cậu mà lấy tiền giả ra thì cũng còn đỡ, đằng này lại lấy thẻ tín dụng giả. Lẽ nào cậu cho rằng nó có thể quẹt ra tiền thật sao?”, người đàn ông đại gia kia nhìn Đinh Dũng với ánh mắt tỏ vẻ đáng thương. Tên trẻ con này sao lại ngờ nghệch đến mức này chứ?
Đinh Dũng cau mày. Sao lại có thể như vậy được chứ. Lẽ nào thẻ hỏng rồi?
Nghĩ vậy, Đinh Dũng định lấy lại chiếc thẻ để xem thì Đinh Tuyết đã kéo tay anh lại, nói: “Anh ơi, em không muốn mua chiếc váy đấy nữa đâu. Chúng ta đi thôi”.
“Vậy sao được, thẻ của anh có thể là hỏng rồi”, biết Đinh Tuyết muốn tốt cho mình, Đinh Dũng cười nói.
“Thực ra có lẽ không phải vấn đề nằm ở thẻ mà có thể nằm ở máy quẹt thẻ”, đúng lúc này, Viên Thiếu Hạo đứng ngoài nãy giờ đột nhiên đi vào chỉ vào máy quẹt thẻ trong tay người bán hàng, nói: “Có lẽ tấm thẻ này là thẻ nước ngoài, máy quẹt thẻ này quẹt không được”.
“Ừm?”, Đinh Dũng lặng người, chiếc thẻ này đúng là thẻ nước ngoài.
“Tiểu Lệ, lấy chiếc máy kia qua đây”, nghe vậy, ông quản lý suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào quầy thanh toán nói.
Trên quầy thanh toán còn một chiếc máy Pos nữa. Bên trên nó có một lớp bụi bám, xem ra lâu rồi không dùng đến.
“Cậu là ai mà lại đi lo chuyện bao đồng thế hả?” người phụ nữ trung tuổi nghe vậy thì cuống lên. Nếu như Đinh Dũng thật sự có thể rút được tiền ra, vậy thì hôm nay bà ta mất mặt thật rồi.
Viên Thiếu Hạo khẽ cười, nhìn bộ dạng đó của bà ta mà nói: “Vừa rồi không phải bà gọi tôi là tên nhà quê sao? Sao giờ bà lại không nhận ra tôi nữa vậy?”
“Hừ, tôi không tin. Thẻ này có thể quẹt ra sáu trăm nghìn nhân dân tệ. Nếu như có thể quẹt được thì tôi ăn phân luôn”, bà ta nắm chặt tay nhìn về phía quản lý. “Quản lý Trần, ông đừng lãng phí thời gian với loại người như vậy. Theo tôi thì cứ gọi bảo vệ đến tống bọn họ ra ngoài là xong”.
“Mời anh nhập mật khẩu”, lúc này cô nhân viên ngân hàng đưa chiếc máy quẹt thẻ trong tay cho Đinh Dũng.
Đinh Dũng nhận lấy rồi nhập mật khẩu là ngày sinh nhật của Hàn Phương Nhiên vào. Anh còn chưa trả lại máy quẹt thẻ thì đã nghe một loạt âm thanh từ chiếc máy vang lên. Ngay sau đó là một tờ phiếu được in ra.
“Đây. Đây là sự thật rồi”, thấy tờ phiếu kia được in ra, quản lý mới phản ứng lại. Vẻ mặt tối sầm của ông ta lúc này chợt sáng bừng cả lên. Ông ta nói với Đinh Dũng bằng giọng nịnh hót: “Xin cậu vui lòng đợt một lát. Giờ tôi cử người đi gói đồ cho cậu luôn”.
“Không thể nào, không thể nào”, người phụ nữ trung tuổi thấy Đinh Dũng quẹt thẻ thành công thì biến sắc. Bà ta chỉ vào quản lý mà nạt nộ: “Chắc chắn các người thông đồng với nhau”.
“Hừ, chị đừng có ngậm máu phun người, nếu không tôi gọi bảo vệ đến lôi chị ra ngoài đấy”, ông quản lý kia lập tức thay đổi thái độ.
Ông ta cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên biết mâu thuẫn giữa Đinh Dũng và người phụ nữ trung tuổi kia. Lúc này Đinh Dũng quẹt thẻ thành công rồi, ông ta chắc chắn là phải đứng về phía Đinh Dũng rồi.
“Quản lý Trần, ông, sao ông có thể”, bà ta như thể không ngờ nổi quản lý Trần lại như vậy. Cứ thế chỉ thẳng vào ông ta mà không nói nổi thành câu hoàn chỉnh.
“Quản lý Trần, làm người không nên như vậy đâu”, chồng người phụ nữ trung tuổi nhìn quản lý Trần với vẻ mặt khó chịu. “Ông như vậy thì sau này ông có muốn làm việc ở đây nữa không hả?”
“Hừ, làm việc ở đây nữa hay không, có lẽ rằng không phải ông nói mà được”, quản lý Trần hắng giọng. Ông ta không ngờ rằng hai người này lại dám uy hiếp mình. Có Đinh Dũng ở đây, ông ta lại càng không sợ hai người này.
Lúc này, Đinh Dũng mới xoa xoa đầu Đinh Tuyết, tỏ ý cô đứng một bên thôi, sau đó đi tới phía người phụ nữ trung tuổi kia: “Vừa rồi không phải bà nói bà muốn ăn phân sao? Là bà tự ăn hay tôi đưa cho bà ăn?”
“Mày, tao…”, bà ta đỏ mặt nhìn Đinh Dũng, sau đó quay lại nói với chồng mình: “Ông trời đánh kia, còn không ra đây nói cho tôi. Không phải ông quen với Trương quản gia sao? Đây là địa bàn của Trương quản gia kia mà?”
“Ha ha, đúng vậy”, nghe thế, chồng bà ta mới vỗ đùi. “Thôi em đừng giận nữa, giờ anh gọi điện cho Trương quản gia đây”.
“Đợi Trương quản gia đến rồi, hai đứa nó cũng không đi nổi đâu”, bà ta hằn học nói.
Nghe tới tên Trương quản gia, quản lý Trần tái mét mặt. Ông ta chỉ vào hai vợ chồng kia, nói: “Trương quản gia mà hai người nói là Trương Khởi Thuỷ sao?”
“Không sai”, người đàn ông giàu có kia tỏ vẻ dương dương tự đắc, gọi điện thoại.
Đinh Dũng nhướng mày. Đây là địa bàn của nhà họ Trương? Cũng vừa hay anh nghĩ tới những việc trước đó chưa nói rõ ràng với Trương Bồi Sơn nên anh cũng rút điện thoại ra gọi cho hắn.
“Ôi chao, đều là hiểu nhầm cả thôi mà”, quản lý Trần lại thay đổi thái độ. Ông ta nhìn hai vợ chồng kia, nói: “Hà tất phải kinh động tới nhà họ Trương chứ. Đều là hiểu nhầm cả thôi mà. Giải thích là xong mà”.
“Hừ? Hiểu nhầm? Được thôi, bảo tên tiểu tử này ăn phân, sau đó cút ra khỏi đây đi”, người phụ nữ trung tuổi khoanh tay trước ngực, nói năng không chút nể nang.
Đến cả Viên Thiếu Hạo nghe vậy cũng không khỏi cau mày. Cái tên Trương Khởi Thuỷ, cậu ta đương nhiên nghe nói tới, là quản gia nhà họ Trương. Mấy năm nay thế lực nhà họ Trương lớn mạnh ở thành phố Kim Châu, giành lấy không ít địa bàn của Hội Hắc Mã trong tay bác hắn. Ông ta cũng là một con người hết sức độc đoán.
Nếu người đàn ông này mà mời được quản gia Trương tới đây thì hôm nay phải chịu thiệt rồi. Nghĩ vậy, cậu ta huých Trần Đa Đa, khẽ nói: “Em yêu, em nói với bạn thân một tiếng, bảo anh trai cô ấy đừng phô trương nữa, bớt bớt lại đi”.
Trần Đa Đa như thể không ngờ Viên Thiếu Hạo lại nói vậy. Cô lên tiếng trong vô thức.
Thấy Trần Đa Đa tỏ vẻ hoài nghi, Viên Thiếu Hạo lại cau mày, ghé sát tai cô nói: “Chúng ta không đụng đến quản gia Trương được đâu. Nếu như ông ta tới đây thì hôm nay chúng ta đừng mong đi được”.
Trần Đa Đa nghe vậy thì hoang mang thấy rõ. Đến cả Viên Thiếu Khang cũng nói như vậy, cô đương nhiên biết lần này đá phải sắt rồi. Vốn dĩ cô còn thấy rất hưng phấn vì cách làm của Đinh Dũng rất khí phách. Có điều hiện giờ Trần Đa Đa không khỏi hoang mang. Cô vội kéo tay Đinh Tuyết, nói: “Tiểu Tuyết, chúng ta mau lấy đồ rồi đi thôi, hai người kia không dễ đụng vào đâu…”
Đúng lúc này, Đinh Dũng đã gọi được cho Trương Bồi Sơn.