“Những Người trong trung tâm thương mại như các cô đều có thái độ phục vụ như thế này sao?”, đúng lúc này Viên Thiếu Hạo đi tới, hỏi với giọng lạnh lùng.
Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến cậu ta, thế nhưng vừa rồi Trần Đa Đa cũng bị cô nhân viên này coi thường. Bạn gái của Viên Thiếu Hạo từ bao giờ mà có thể nhẫn nhịn được cảnh bị người khác ức hiếp chứ?
Đinh Dũng bật cười, bấm ghi âm chiếc điện thoại đặt trong túi quần, sau đó nói: “Đúng vậy, từ bao giờ mà khách hàng muốn mua đồ, nhân viên lại không muốn bán chứ?”
Nghe vậy, cô nhân viên bán hàng ka tái mét mặt. Trung tâm thương mại rõ ràng là đã yêu cầu cấm không phân biệt đối xử với khách hàng.
Thế nhưng cô ta cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu để đinh Dũng mua bộ váy đó, mặc dù cô ta tuân theo luật, nhưng cô ta lại đắc tội với một khách hàng lớn vung tiền không phải nghĩ, tới lúc đó cô ta không chỉ tổn thất phần trăm doanh số của hai bộ quần áo không thôi đâu.
“Mấy người muốn mua bộ váy này cũng được thôi, cứ mua nhiều hơn tôi là được. Người ta đương nhiên sẽ đánh giá cao các người”, người đàn bà kia nói giọng mỉa mai.
“Thiếu Hạo”, Trần Đa Đa nhìn ngay về phía Viên Thiếu Hạo.
Thế nhưng Trần Đa Đa còn chưa nói thêm thì Viên Thiếu Hạo đã kéo cô sang một bên, nói: “Đây chỉ là cái bẫy thôi, chúng ta cũng chẳng nhất thiết phải ganh đua với bọn họ làm gì. Người cuối cùng được lợi chẳng phải vẫn là nhân viên bán hàng sao? Chúng ta đi tới chỗ khác mua thì cũng có khác gì đâu?”
Nói như vậy cũng là vì hắn chẳng dám vung tiền quá mạnh tay. Tiền tiêu mỗi tháng của hắn đều có giới hạn. Mỗi tháng cũng chỉ vài chục nghìn tệ, nếu như đọ tiền với người kia thì chưa chắc hắn đã có thể thắng nổi.
“Anh ơi, hay là thôi đi. Không phải em nói rồi sao, em cũng chẳng thích váy lắm. Chúng ta đi lượn ở chỗ khác đi”, thấy đối phương ép mình như vậy, Đinh Tuyết vội lắc đầu nói với anh trai.
Em thà là không mua bộ váy này chứ tuyệt đối không thể để anh mất mặt ở đây được. Anh kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, lại còn phải chịu ấm ức trong nhà họ Hàn, em đều hiểu cả.
Nghĩ vậy, Đinh Tuyết không đợi Đinh Dũng lên tiếng, cứ thế kéo tay Đinh Dũng ra ngoài.
Cảm nhận được tâm tư đó của Đinh Tuyết, Đinh Dũng cảm thấy ấm lòng. Anh dừng bước chân, xoa đầu Đinh Tuyết, nói: “Em yên tâm, em đã thích thì anh nhất định sẽ mua cho em”.
Nói xong, Đinh Dũng quay người đi về phía quầy tính tiền, nói: “Chỉ cần tôi mua nhiều hơn bà ta thì bộ váy này sẽ thuộc về tôi, có phải không?”
Nghe vậy, cô nhân viên bán hàng kia liếc sang người phụ nữ trung tuổi một cái. Thấy khách hàng lớn của mình có vẻ rất tự tin, cô ta lập tức nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần anh có thể mua nhiều hơn chị ấy thì bộ váy này sẽ thuộc về anh”.
“Ha ha, tiểu tử, đừng có nằm mơ nữa. Muốn đọ tiền với tôi à?”, người đàn ông giàu có đứng sau người phụ nữ kia lên giọng. Ông ta nói tiếp: “Trông cái bộ dạng nghèo hèn của cậu, có bán cả nhà đi cũng chẳng đấu đá với tôi nổi đâu”.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng đem số tiền mà mình tích góp được đi đọ với chỗ tiền lẻ của tôi”, vẻ mặt người đàn ông trung tuổi kia trông tự tin thấy rõ. Ông ta hoàn toàn không coi Đinh Dũng ra gì.
“Vậy chúng ta thử xem”, Đinh Dũng bật cười, cứ thế đi về phía quầy thanh toán.
“Đây…”, cô nhân viên bán hàng ái ngại nhìn sang người phụ nữ trung tuổi.
“Yên tâm, chồng chị là ai chứ. Cậu ta không thể nào là đối thủ của chồng chị được”, bà ta li3m li3m miệng nhìn chồng mình nói: “Đúng không, chồng yêu?”
“Ha ha, đương nhiên rồi. Em cũng không xem xem chồng mình là ai?”, người đàn ông kia tỏ vẻ đắc thắng. Ông ta còn vỗ vào mông vợ mình một cái, trêu đùa: “Cho cậu ta chọn đi, nếu mà cậu ta có thể mua nhiều hơn anh thì anh quỳ xuống gọi cậu ta một tiếng bằng ông”.
“Nhưng nếu như cậu ta không mua nhiều được bằng anh mà dám lãng phí thời gian của anh thì anh sẽ đánh gãy hai chân cậu ta”.
“Anh ơi, mau về thôi, em không mua bộ váy đó nữa đâu”, nghe vậy, Đinh Tuyết sợ hãi, cuống cả lên.
“Hay là bỏ đi, chúng ta đi tới gian hàng khác xem xem”, Trần Đa Đa cũng sốt ruột. Người đàn ông lắm tiền này trông chẳng dễ đụng vào đâu. Nếu như ông ta thật sự muốn đối phó với tình Dũng thì lúc ấy lại phiền to.
Viên Thiếu Hạo cũng cau mày, thế nhưng cứ nghĩ đến Đinh Dũng có thể lái chiếc siêu xe SSC, cậu ta lại không cho rằng Đinh Dũng đang nói khoác, nên mới kéo tay Trần Đa Đa, nói: “Em quên chuyện anh ta đi siêu xe cả hàng chục triệu nhân dân tệ rồi sao? Nói không chừng anh ta còn nhiều tiền hơn cả hai người này đấy”.
“Cái đó thì…”, Trần Đa Đa cũng nghĩ tới chiếc kiểu xe của Đinh Dũng. Mắt cô chợt sáng cả lên.