“Bắt xe làm gì vậy? Không phải lãng phí tiền sao?”, Đinh Dũng cười rồi rút chìa khóa ra bấm điều khiển xe. Chiếc xe SSC ở bên đường lập tức sáng đèn.
Chiếc cửa cắt kéo được mở ra, Đinh Dũng ngồi vào bên trong, vẫy tay nói với Đinh Tuyết: “Tiểu Tuyết, lên xe đi”.
Đinh Tuyết nhận ra Đinh Dũng đúng là có chiều khóa của siêu xe thật. Cô ngỡ ngàng, hoa mắt, không dám tin đó là thật. Ngoài cô ra thì còn có Trần Đa Đa và bạn trai cô ta đều bất ngờ.
“Đa Đa, anh, anh không nhìn nhầm chứ?”, Viên Thiếu Hạo chỉ vào chiếc SSC ở không xa, há hốc miệng nói.
Lúc này Trần Đa Đa mới phản ứng lại, cô nhìn Đinh Tuyết với vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, bĩu môi nói: “Người ta lái chiếc xe xịn thế này, chẳng trách mà không sợ Ngải Mễ. Anh cứ đắc tội với người ta làm gì cơ chứ?”
“Ai…ai ngờ anh ta lại ăn mặc tầm thường như vậy. Kẻ như thế mà có thể lái được chiếc siêu xe lên đến hàng chục triệu nhân dân tệ!”, Viên Thiếu Hạo lẩm bẩm, trong lòng hãy còn thấy sợ hãi.
Mặc dù hắn rất ghét anh họ hắn là Viên Thiên Khang, nhưng chưa bao giờ hắn dám thể hiện ra mặt vì dù sao thì khả năng hiện giờ của Viên Thiếu Khang có tầm ảnh hưởng ngoài sức tưởng tượng của hắn. Nếu như để Viên Thiếu Khang biết được tham vọng của hắn thì Viên Thiếu Khang có muốn gi ết chết hắn cũng chỉ là việc dễ như trở bàn tay.
Cho nên Viên Thiếu Hạo mới muốn sỉ nhục Đinh Dũng. Hắn ta thấy Đinh Dũng ăn mặc hết sức tầm thường, lại thêm còn là bạn của Viên Thiếu Khang. Hắn muốn nhân cơ hội này để trút hết mọi bực dọc trong người, nhưng nào ngờ Đinh Dũng lại đi xe sang lên đến cả hàng chục triệu nhân dân tệ. Thế thì rõ ràng thân phận của Đinh Dũng không thể tầm thường cho được.
“Đáng chết! Anh ở Kim Châu bao nhiêu năm nay, những công tử có máu mặt anh đều quen biết cả. Anh chưa bao giờ gặp anh ta”, Viên Thiếu Hạo đập tay vào vô lăng, trong lòng cảm thấy hối hận. Quả nhiên, người có thể kết giao làm bạn bè với anh họ hắn thì đâu phải là kẻ yếu được chứ?
Tiếng còi xe đinh tai vang lên, siêu xe SSC lao vút đi, chỉ để lại một đường khói.
Chẳng mấy chốc mà chiếc siêu xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của Viên Thiếu Hạo và Trần Đa Đa. Lúc này Viên Thiếu Hạo mới nhớ ra lời Đinh Dũng, nếu như để Đinh Dũng đi trước thì E rằng cậu ta sẽ đuổi không kịp. Hắn xoa xoa má, chỉ cảm thấy như mình đang bị giáng cho một phát tát vào mặt vậy.
“Tên này có tiền như vậy mà sao không nói sớm chứ”, Viên Thiếu Hạo thầm trách móc trong lòng. Hắn khởi động xe đuổi theo.
Còn lúc này, Đinh Dũng đã lái chiếc siêu xe đi xuyên qua không biết bao nhiêu con phố rồi.
“Tiểu Tuyết, chiếc xe này thế nào?”, thấy Đinh Tuyết còn ngỡ ngàng không dám tin, Đinh Dũng mới cười nói.
Nghe anh trai hỏi vậy, Đinh Tuyết hít vào một hơi thật sâu, lấy tay xoa xoa nội thất bên trong chiếc xe sang, cảm nhận sự thoải mái khi ngồi trên xe rồi đáp: “Anh trai, anh lấy chiếc xe đắt đỏ này ở đâu vậy?”
“Người khác tặng anh”, Đinh Dũng nói hết sức tự nhiên.
Xe này đúng là do người khác tặng cho anh, vả lại Đinh Dũng còn nghi ngờ ban đầu Tống Long tặng anh chiếc xe này là do chủ ý của Kim Vô Đạo.
“Cắt, anh, anh có thể không nói khoác được không?”, nghe xong Đinh Tuyết càng thấy khó tin hơn.
Mặc dù cô không biết chiếc xe này có giá tiền là bao nhiêu, nhưng chí ít thì cũng phải lên đến trên hàng triệu nhân dân tệ. Ai mà rảnh, thừa tiền đi tặng cho người khác một chiếc xe sang như vậy chứ?
“Anh không nói khoác đâu, là người ta tặng anh thật mà”, Đinh Dũng bất lực khoát tay.
Nghe anh mình quả quyết như vậy, Đinh Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, cô chỉ hắng giọng một tiếng, nhưng biểu cảm trên mặt thì rõ ràng là vẫn không tin những gì mà Đinh Dũng nói. Cô hất tóc, nói: “Anh, nếu mà anh có tiền thì mua thêm ít quà tặng cho chị dâu, đừng cứ nghĩ mãi đến em như thế”.
“Giờ em không thiếu gì cả”, Đinh Tuyết nhìn Đinh Dũng rất nghiêm túc, nói ra những lời thật lòng.
“Được rồi, hôm nay là chị dâu bảo anh tới”, Đinh Dũng thầm cảm thấy ấm lòng. “Vốn dĩ định đợi cuối tuần mới đến, nhưng chị dâu sợ em phải chịu thêm khổ cho nên cứ giục anh tới đây sớm hơn. Em yên tâm đi, tình cảm của anh và chị dâu rất tốt”.
“Thật sao?”, Đinh Tuyết có vẻ không tin cho lắm. Thế nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Đinh Dũng đã kéo tay cô lại, vừa đi vừa nói: “Thật mà, anh lừa em làm gì chứ”.
Hai người đi vào trung tâm thương mại, tìm một chỗ có ghế ngồi đợi Trần Đa Đa và bạn trai cô ta.
Sau mười phút, Trần Đa Đa và Viên Thiếu Hạo mới hối hả tới nơi. Vừa thấy Đinh Dũng, Viên Thiếu Hạo lập tức có rụt cổ lại. Hắn ta chỉ sợ Đinh Dũng nhắc về chuyện trước đó. Nếu như vậy thì hắn quả thật là rất mất mặt, không có cách nào để phản bác lại được.
Thực ra Đinh Dũng đã quên chuyện trước đó luôn rồi. Anh sống hơn năm nghìn năm nay, nếu như trong lòng cứ đau đáu mấy việc cỏn con như vậy thì đã chết vì uất ức lâu rồi.
“Đi thôi, em cứ thoải mái lựa chọn, xem thích gì thì cứ nói”, Đinh Dũng kéo Đinh Tuyết đứng dậy, cùng hai người phía Trần Đa Đa đi lên tầng.
Trung tâm thương mại có năm tầng, đều bán đồ nội cho nữ. Cả tòa nhà bày bán không biết bao nhiêu là quần áo, phong phú đủ loại cho mọi lứa tuổi. Mỗi một bộ quần áo trông hết sức bắt mắt.
Vốn dĩ Viên Thiếu Hạo còn định tới trung tâm thương mại thì mỉa mai Đinh Dũng một phen, nhưng cứ nghĩ tới người ta đi chiếc siêu xe bản giới hạn thì hắn bỏ ngay suy nghĩ này luôn. Vì dù sao thì hắn so với Đinh Dũng cũng chẳng đáng là gì.
Mặc dù Viên Thiếu Hạo và Viên Thiếu Khang đều là thiếu gia nhà họ Viên nhưng sự đãi ngộ mà hai người được nhận lại không giống nhau. Bố hắn không thể nào so được với Viên Thiên Hàng, do vậy mà hắn cũng không thể ngang hàng với Viên Thiếu Khang được. Viên Thiếu Khang thì tiêu tiền như rác, còn hắn thì phải giới hạn tiền tiêu của mình mỗi tháng.
“Woa, tiểu Tuyết, cậu xem bộ quần áo kia đẹp chưa kìa”, đúng lúc này, Trần Đa Đa chỉ vào một gian hàng cách đó không xa.
Ma nơ canh trong gian hàng đó đang mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, được thiết kế vô cùng trang nhã. Điều này khiến cho chiếc váy trông rất nghệ thuật. Đinh Tuyết sau khi thấy chiếc váy thì sáng mắt lên, cô và Trần Đa Đa cùng chạy ngay tới xem chiếc váy.
“Tiểu Tuyết, tớ thấy bộ váy này rất hợp với cậu. Hay là cậu thử mặc lên xem nào?” Trần Đa Đa sờ vào bộ váy, sau đó không đợi Đinh Tuyết trả lời, cứ thế vẫy tay gọi người bán hàng, nói: “Lấy giúp tôi bộ quần áo này xuống, chúng tôi muốn thử một chút”.
“Vâng, cô vui lòng đợi một lát”, nhân viên bán hàng nghe vậy thì lập tức lấy bộ váy xuống, gật đầu niềm nở.
Đinh Tuyết nhận lấy bộ váy, nói với Đinh Dũng: “Anh, em đi thử đồ nhé”.
“Ừ, em đi đi”, Đinh Dũng gật đầu.
Anh không vào gian hàng này mà chỉ đứng ở ngoài. Viên Thiếu Hạo có vẻ như không thích cửa hàng bán đồ nữ cho lắm nên hắn cũng đứng ngoài cùng Đinh Dũng, hỏi: “Anh là bạn của anh họ tôi?”
“Bạn? không đến mức”, Đinh Dũng lắc đầu. “Cậu đừng có nhắc đến tôi trước mặt hắn, nếu không hắn nhất định sẽ nổi khùng lên đấy.”
“Vì sao?”, nghe vậy, Viên Thiếu Hạo chợt sáng mắt lên.