“Chủ tịch, cũng may cháu không làm ông thất vọng”, không quan tâm tới Hàn Hàn, Hàn Phương Nhiên Hợp đặt đồng trong tay lên mặt bàn, đẩy về hướng Hàn Tông Khôn. “Đây chính là hợp đồng mới mà cháu vừa đàm phán với phía bất động sản Đỉnh Kim. Không chỉ hạng mục trước đó chúng ta có thể tiếp tục xây dựng mà chúng ta còn có thể khai thác thêm khu vực mới”.
“Mời ông xem ạ”, Hàn Phương Nhiên cười nói.
Thế nhưng cô vừa dứt lời, cả phòng họp chìm vào im lặng. Hàn Tông Khôn cũng thẫn thờ. Ông ta nhìn bản hợp đồng, ánh mắt đầy cảm kích, vội cầm hợp đồng lên.
“Cái gì? Không thể nào?”, nụ cười trên môi Hàn Hàn biến mất. Hắn đứng bật dậy, vẻ mặt không sao tin nổi.
Hàn Thành Phú cũng biến sắc. Vốn dĩ ông ta đã lên kế hoạch xong xuôi. Nhân cơ hội này đẩy Hàn Phương Nhiên ra khỏi tập đoàn, nhưng không ngờ Hàn Phương Nhiên lại giành được hợp đồng về tay.
“Chủ tịch, đây, đây không phải thật chứ ạ?” Hàn Hàn mặt mày không sao tin nổi. Hắn hỏi với giọng thăm dò.
Hàn Tông Khôn mặt mày cảm kích, ông ta hợp đồng một lượt, nhận ra trên bản hợp đồng có đóng dấu của bất động sản Đỉnh Kim.
“Được, được, được”. Hàn Tông Khôn nói liền ba từ, sau đó mới nhìn sang Hàn Phương Nhiên, cười nói. “Phương Nhiên, cháu làm tốt lắm”.
“Lần này công ty vượt qua khó khăn là nhờ có cháu cả đấy”, Hàn Thành Phú khen Hàn Phương Nhiên trước mặt mọi người.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể”, Hàn Hàn kích động lên tiếng. Mặc dù hắn ta không muốn tin, nhưng lại không thể không thừa nhận lần này Hàn Phương Nhiên thắng rồi.
“Sao lại không thể, bên trên còn đóng dấu của tập đoàn bất động sản Đỉnh Kim, còn có thể là giả sao?”, lúc này Hàn Thành Văn mới đứng dậy đảo mắt một lượt. “Tập đoàn Hàn Thị thành lập bao nhiêu năm như vậy đều dựa vào sự nỗ lực của những nhân tài. Thừa nhận người khác giỏi lại khó thế sao? Phương Nhiên là tấm gương”.
“Xong rồi…”, Hàn Thành Phú cũng tối sầm mặt lại.
Đúng lúc này, Hàn Châu Nhi đột nhiên đứng dậy cười nói: “Vừa rồi không phải có người nói nếu Hàn Phương Nhiên để giành được hạng mục lần này thì anh ta sẽ bò ra khỏi phòng họp sao? Sao bây giờ lại không thấy động tĩnh gì nữa thế?”
Nghe Hàn Châu Nhi nói vậy, Hàn Hàn mặt mày hằm hằm. Hắn ta chỉ vào Hàn Châu Nhi mà nạt: “Muốn Hàn Hàn tôi quỳ xuống à? Nằm mơ đi”.
“Ồ, nói vậy là anh nói lời không giữ lời rồi”, Hàn Châu Nhi nhếch miệng châm chọc.
Cô ta không phải muốn trông thấy cảnh Hàn Hàn quỳ xuống rồi bò ra ngoài mà chỉ là muốn nhân cơ hội này cho Hàn Hàn bớt cái thói kiêu căng ngạo mạn thôi. Nói xong, cô ta cảm thấy hả hê hơn hẳn.
Hàn Hàn ngồi tại vị trí. Đột nhiên hắn ta nhớ ra trước đó Đinh Dũng có nói về việc tìm nguồn vốn nên hắn liền đứng bật dậy, lên tiếng: “Cho dù hai người có đàm phán được hợp đồng thì đã sao nào? Hiện giờ vốn của tập đoàn bị đứt đoạn, không phải hai người đã đồng ý với chủ tịch là đàm phán với ngân hàng về việc vay vốn hay sao?”, Hàn Hàn tự cho rằng mình thông minh nên nói giọng ngang ngược coi thường.
Hàn Thành Phú cau mày thở dài, nhìn Hàn Hàn bằng con mắt tức giận như muốn bảo hắn ta ngồi xuống, đừng làm mất mặt ông ta thêm nữa.
Thế nhưng Hàn Hàn hiện giờ bị ép tới mức này, hắn ta đâu còn lý trí nữa. Hắn ta chỉ vào Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên: “Ban đầu chủ tịch giao cho hai người hai nhiệm vụ. Nếu như một nhiệm vụ không hoàn thành, vậy thì mau ra khỏi tập đoàn này đi.”
Nghe Hàn Hàn nói vậy, Đinh Dũng không khỏi cau mày, trong mắt anh rõ cái nhìn sắc lạnh.
“Im miệng”, đúng lúc này, Hàn Tông Khôn đột nhiên quát nạt.
Tiếng gằn này của chủ tịch đột nhiên khiến tất cả mọi người đều sững sờ. Căn phòng họp yên tĩnh hẳn lại, không ai dám nói thêm nửa lời.
“Phương Nhiên cống hiến cho công ty bao nhiêu như vậy, cháu còn ở đấy mà thừa cơ hãm hại, nó là em họ cháu đấy!”, Hàn Tông Khôn tức giận quát mắng Hàn Hàn.
“Cháu, cháu…”, thấy ông nội quát tháo như vậy, Hàn Hàn sững người.
Thế nhưng đúng lúc này, Đinh Dũng đột nhiên lãnh đạm nói: “Thôi được rồi, chúng ta cũng không cần phải tính toán cho một người nói lời không giữ lời như vậy nữa”.
“Chủ tịch, cháu và Hàn Phương Nhiên đã đàm phán xong xuôi với ngân hàng phát triển Kim Châu, hợp đồng cũng đã ký, tiền sẽ về tài khoản của tập đoàn sớm thôi. Cháu nghĩ việc này phía tài vụ có lẽ đã biết rồi thì phải?”, Đinh Dũng vừa nói vừa đưa bản hợp đồng trong tay tới trước mặt Hàn Tông Khôn, sau đó nhìn sang quản lý tài vụ.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, người quản lý tài vụ chợt tái mặt. Ông ta đâu biết đến việc này chứ. Vừa rồi ông ta còn đề nghị nếu như Hàn Phương Nhiên không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ gạch tên cô ra khỏi danh sách nhân viên trong tập đoàn.
Hàn Tông Khôn thấy Đinh Dũng đẩy bản hợp đồng tới thì cũng sững người. Có điều ông ta rất nhanh chóng đã phản ứng lại. Ông ta vội mở bản hợp đồng. Khi nhìn thấy con dấu của ngân hàng phát triển kim châu cũng như số tiền lên đến 1 tỷ nhân dân tệ thì ông ta thẫn thờ.
“Không ngờ hai cháu lại giỏi như vậy. Đến việc vay vốn mà cũng có thể đàm phán được”, Hàn Thành Văn ngạc nhiên, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán thưởng. Ông ta nói với Đinh Dũng: “Đinh Dũng, trước đây là chú nhìn nhầm cháu rồi. Cháu làm tốt lắm!”
“Lần này nếu như không phải có hai cháu thì e rằng tập đoàn lâm nguy rồi”, Hàn Thành Văn từ trước đến giờ không đứng về phía nào, ông ta luôn dốc sức vì tập đoàn.
Nghe Hàn Thành Văn nói vậy, Đinh Dũng mới xua tay, nói: “Đây đều là công lao của Phương Nhiên cả ạ, cháu chỉ giúp cô ấy thôi”.
Hàn Thành Phú thấy vậy thì mặt tối sầm cả lại. Ông ta nắm chặt tay nhìn Đinh Dũng chằm chằm, chỉ có thể nghiến răng bấm bụng nuốt cho trôi cục tức này.
“Được lắm”, Hàn Tông Khôn gật đầu. Ông ta nhìn Hàn Phương Nhiên, nói: “Ta nói được làm được, hợp đồng cháu đã đàm phán được thì hạng mục với bất động sản Đỉnh Kim sẽ giao cho cháu phụ trách”.
“Tất cả mọi người trong công ty đều phải nghe theo sự điều tiết và chỉ đạo của cháu”, câu này của Hàn Tông Khôn có nghĩa là giao toàn quyền cho Hàn Phương Nhiên.
Mãi tới lúc này, Hàn Phương Nhiên mới có được chút thực quyền ở tập đoàn Hàn Thị, lời nói của cô lúc này mới có chút trọng lượng.
“Vâng, cháu cảm ơn chủ tịch đã tín nhiệm, cháu nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của ông ạ”, nghe Hàn Tông Khôn nói vậy, Hàn Phương Nhiên cảm kích gật đầu.
Sau khi bước ra khỏi phòng họp, Hàn Phương Nhiên còn không dám tin hiện giờ mình có quyền điều tiết nhân lực của toàn bộ công ty. Một quyền lợi lớn như vậy rõ ràng là dưới một người mà trên cả vạn người.
Lúc này Đinh Dũng trông thấy Hàn Hàn thất thần đi ra khỏi phòng họp thì chợt nghĩ ra gì đó, anh vội nói với Hàn Phương Nhiên: “Vợ à, hạng mục hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim có một ý nghĩa vô cùng lớn lao, cần phải cử một người giám sát và quản lý. Anh thấy chi bằng cử anh ta đi”.
“Ý cậu là gì hả? Tôi nói cho cậu biết, tôi không đi đâu”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Hàn với vẻ mặt thất thần chợt tái mét cả lại.