*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Hạng mục này có thể hoàn thành hay không hình như không phải ông nói là được”, đúng lúc này, Nguỵ Tiêu Tĩnh đứng bên cạnh lên tiếng.
Đinh Dũng nhướng mày, không quan tâm đ ến lão Trần mà cứ thế nhìn về phía Hàn Phương Nhiên, hỏi: “Có chuyện gì vậy, em cần lão này làm gì? Không phải nói đã đàm phán xong cả rồi sao?”
“Anh không hiểu lưu trình làm việc ở công ty. Tập đoàn Hàn Thị phụ trách về kiến trúc công trình xây dựng cho nên việc hợp tác với bất động sản Đỉnh Kim lần này, bộ phận thiết kế của tập đoàn sẽ phụ trách nhận thầu xây dựng cũng như việc tu sửa sau này….”, Hàn Phương Nhiên nhìn sang lão Trần, bặm môi nói tiếp. “Hiện giờ ông ta gây khó dễ cho phòng công trình của chúng em. Dứt khoát không ký giấy tờ. Phòng công trình không thể thiết kế thi công theo như kế hoạch ban đầu, tới lúc đó nếu bất động sản Đỉnh Kim hỏi tội xuống thì…”
“Việc này phía tập đoàn đều biết cả rồi chứ?”, Đinh Dũng cau mày. Theo lý mà nói thì tập đoàn Hàn Thị cũng được coi là có danh tiếng trong mảng kiến trúc ở thành phố Kim Châu, có hợp tác lâu dài với các phòng ban trong thành phố, sao có thể đột nhiên bị mắc hạng mục công trình như vậy được.
“Họ không biết”, Hàn Phương Nhiên cười khổ lắc đầu, nói. “Hiện giờ phía tập đoàn còn chưa biết việc em đã đàm phán xong xuôi với bất động sản Đỉnh Kim, em muốn để mọi việc được sắp xếp ổn thỏa rồi thì ngày mai mới cho mấy người phía tập đoàn biết, nhưng nào ngờ…”
“Việc này nên giao cho bọn họ làm”, Đinh Dũng bất lực. Cái công ty này cũng không phải là của Hàn Phương Nhiên, cô không cần thiết phải làm quá nhiều cho công ty như vậy.
“Nhưng mà…”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên tỏ vẻ do dự, cô còn chưa lên tiếng, Đinh Dũng đã lắc đầu, thể hiện cô không cần phải nói nhiều thêm: “Em yên tâm, ở đây có anh, hạng mục công trình nhất định có thể tiếp tục triển khai”.
“Anh và con gái lãnh đạo thành phố là bạn cùng học với nhau”, sau đó Đinh Dũng sợ Hàn Phương Nhiên không yên tâm nên lại ghé sát tai cô nói nhỏ.
Nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên không khỏi ngỡ ngàng, cô nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ. Nếu không phải có rất nhiều người đang đứng ở đây thì cô cũng muốn hỏi xem sao ai cũng có thể là bạn anh được thế?
“Tiểu tử, tôi thấy hạng mục công trình của công ty các cậu có vẻ như không muốn tiếp tục nữa rồi?”, Lão Trần hắng giọng, nhìn Đinh Dũng chằm chằm. “Nếu bây giờ cậu biết điều thì mau cút đi, để mấy cô em này ở đây vui chơi với chúng tôi cho thỏa thích. Haha, tới lúc đó tâm trạng tôi tốt thì sẽ cho hạng mục công trình của các cậu được thông qua”.
Không ngờ lão Trần đến cả Nguỵ Tiêu Tĩnh cũng không tha. Đinh Dũng tức tối, không lên tiếng nhưng nhìn sang Hàn Phương Nhiên.
Hàn Phương Nhiên bặm môi, đột nhiên đứng bật dậy, nhưng cô còn chưa lên tiếng thì Nguỵ Tiêu Tĩnh ở bên đột nhiên chỉ thẳng vào lão Trần mà lớn giọng: “Ông bằng ấy tuổi rồi mà còn ác độc như vậy, lại còn đòi người ta vui chơi với ông cho thỏa thích. Ông còn lớn tuổi hơn bố tôi đấy trông thì già khú ra mà còn vô liêm sỉ”.
Nguỵ Tiêu Tĩnh chưa bao giờ chịu đựng nỗi sỉ nhục như thế này đâu, một lão già như vậy lại cứ thích chơi gái, vả lại còn là cấp dưới của bố cô. Đúng là không muốn sống nữa rồi.
“Nha đầu, nói lại lần nữa cho tao xem”, lão Trần đứng phắt dậy chỉ thẳng vào Nguỵ Tiêu Tĩnh mà nạt nộ.
“Được rồi”, lúc này Hàn Phương Nhiên nắm chặt tay lớn giọng: “Phía công ty tôi không hề có bất cứ vấn đề gì ảnh hưởng đến hạng mục công trình này cả, tới lúc đó sẽ có người tới làm việc với ông và lãnh đạo của ông về việc này. Thất lễ rồi”.
“Tiểu Uông, chúng ta đi”, nói xong, Hàn Phương Nhiên vẫy tay với tiểu Uông.
Tiểu Uông đã không muốn ở lại đây từ lâu rồi, lúc này nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, mặc dù cô vẫn còn thấy hơi sợ hãi nhưng cũng đứng dậy. Có điều, cô còn chưa bước đi thì đã bị lão Trần lôi phắt lại, ngồi phịch lên đùi lão”.
“Á!!!”, tiểu Uông giật mình, hét lên thất thanh, cố gắng vùng vẫy định đứng dậy.
Thế nhưng lão Trần đâu cho cô cơ hội này. Lão ta cứ thế ấn vai tiểu Uông, cười với vẻ mặt gian giảo: “Bắt bọn họ lại”.
“Các người muốn làm gì, thả tiểu Uông ra”, Hàn Phương Nhiên thất thần bụm miệng hét lên.
Cũng không ngờ con người đang đứng trước mặt mình lúc này lại là loại mặt người dạ thú, trước mặt bao nhiêu người như thế này mà ông ta còn dám làm vậy.
“Cứu em với, chị Hàn”, tiểu Uông vùng vẫy, miệng không ngừng mắng chửi: “Bỏ tôi ra, ông là loại khốn khiếp, bỏ tôi ra”.
Thế nhưng một người yếu đuối như cô, làm sao có thể là đối thủ của lão Trần được. Chỉ dựa vào sức cô mà vùng vẫy thì chẳng có tác dụng gì, tay lão ta cứ thế thuận theo bờ vai của tiểu Uông mà lướt xuống phía dưới.
“Đinh Dũng, mau chạy, mau đi báo cảnh sát”, Hàn Phương Nhiên đẩy Đinh Dũng đi, nhưng nào ngờ cô còn chưa nói xong thì đã bị hai gã đàn ông lôi lại.
Thấy cảnh này, Đinh Dũng nheo mắt lại, anh nhìn hai tên kia bằng con mắt lạnh lùng như thể đang nhìn hai kẻ sắp chết.
“Thằng kia, mau cút đi, dám đụng đến chuyện của bọn tao à, tao thấy mày…”, gã đàn ông kia vốn dĩ định nói tao thấy mày đang muốn chết đấy, chỉ đáng tiếc là mấy từ “muốn chết đấy” hắn còn chưa nói ra thì đã bị ăn một đấm ngay vào mồm, máu trộn lẫn với răng cứ thế bắn vọt ra ngoài.
“Bỏ cô ấy ra”, Đinh Dũng lên giọng. Gã đàn ông đang túm lấy vai Hàn Phương Nhiên định quay người đi thì “bịch” một tiếng, gã ta bay thẳng ra ngoài, nhìn Đinh Dũng với con mắt sợ hãi. Hắn ta đang định lên tiếng thì Dinh Dũng đã nheo mắt lại túm lấy cổ hắn.
“Mày…”, gã ta chỉ có thể nói ra đúng một từ là đã bị Đinh Dũng bóp chặt cổ, không có hơi mà nói tiếp. Sắc mặt hắn ta đỏ bừng lên, hai tay nắm chặt lấy cổ tay Đinh Dũng, định vùng vẫy mà không có nổi sức.
Hàn Phương Nhiên thấy thế thì sợ hãi, cô vội bụm miệng lùi về sau Đinh Dũng,
Mắt nhòa nước.
“Thằng kia, bỏ cậu ta ra”, lão Trần cũng biến sắc, lão ta đứng phắt dậy chỉ vào Đinh Dũng mà nạt nộ: “Mày có biết cậu ta là ai không hả? Mày dám đánh cán bộ của nhà nước, mày đang phạm luật đấy”.
“Ông mà còn biết đây là phạm luật sao?”, Đinh Dũng cười lạnh lùng, phất tay với Nguỵ Tiêu Tĩnh đang thừ mặt đứng cạnh đó.
Nguỵ Tiêu Tĩnh thấy thế thì mới phản ứng lại, nhân lúc mọi người đang dồn hết sự chú ý về phía Đinh Dũng thì cô chạy ngay ra ngoài.
Khi Nguỵ Tiêu Tĩnh chạy ra thì mới có người phản ứng lại, giơ tay định chặn Ngụy Tiêu Tĩnh nhưng đáp lại hành động của hắn lại là cú đạp thép của Đinh Dũng.
Đinh Dũng vùng tay hất tên kìa bay ra ngoài, ngã trúng vào tường, sau đó anh lao như mũi tên lên phía trước, kéo Nguỵ Tiêu Tĩnh ra ngoài rồi mới theo đà đạp luôn vào bụng gã đàn ông đang đuổi tới.
“Bịch” một tiếng, gã ta bay ngay ra khỏi đó.