Chàng Rể Trường Sinh

Chương 111




“Không sao, anh đừng nghe mẹ em nói linh tinh, mấy năm nay anh sống trong gia đình em cũng đã phải chịu không ít thiệt thòi ấm ức nhưng anh không hề nói lời nào…”, Hàn Phương Nhiên lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, nói còn khàn cả cổ.  

Nghe cô nói vậy, Đinh Dũng vội dùng tay che miệng cô lại, cười nói: “Một người đàn ông phải chịu ấm ức một tí có là gì”.  

“Thế nhưng…hại em cãi nhau với bố mẹ là do anh không đúng”, Đinh Dũng thở dài, nghĩ đến việc Hàn Phương Nhiên chắc chắn vì mình nên mới cãi nhau với bố mẹ, thậm chí còn cùng mình ra khỏi nhà mà anh chợt thấy ấm áp.  

Đã nhiều năm rồi anh không có cảm giác được người khác quan tâm như vậy.  



Hàn Phương Nhiên lắc đầu, tâm trạng của cô có hơi thất vọng. Hàn Phương Nhiên cười, nói “Thực ra em chịu đủ rồi. Mẹ em chỉ coi em là công cụ kiếm tiền. Em chạy ra ngoài cũng chỉ đơn giản là vì không muốn thấy bố mẹ thôi”.  

“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”, Đinh Dũng nhìn Hàn Phương Nhiên hỏi nghiêm túc. “Nếu như chúng ta mua nhà bên ngoài thì sẽ ổn thôi, em có đồng ý dọn ra ngoài ở cùng với anh không?”  

“Vậy anh phải nỗ lực phấn đấu rồi”, Hàn Phương Nhiên nghe Đinh Dũng nói vậy mà thấy buồn cười.  



Cô cho rằng Đinh Dũng có thể mua nhà bên ngoài được. Hiện giờ giá nhà ở thành phố Kim Châu quá đắt, cho dù cô kinh doanh công ty Tú Thuỷ mấy năm nay, số tiền kiếm về cũng đủ mua một căn nhà nhưng cô đã đầu tư tiền vào tập đoàn rồi.  

“Em thích căn nhà như thế nào nhất?”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng liền quyết định mua nhà luôn.  

Sống cùng bố mẹ vợ quả thực không hề tiện, cả ngày chỉ biết cúi đầu không dám ngẩng đầu lên nhìn ai. Cho dù không có mâu thuẫn thì cũng rất khó tránh khỏi xảy ra bất đồng, chứ đừng nói tới mối quan hệ như nước với lửa hiện giờ giữa anh và bố mẹ vợ.  

“Ồ, anh thấy cái bóng đen bên kia chưa?”, Hàn Phương Nhiên mặt mày hớn hở nói: “Đó chính là Thanh Thành Sơn. Trên Thanh Thành Sơn không chỉ có trang viên lớn nhất thành phố Kim Châu mà bên trong đó còn có cả hàng chục căn biệt thự. Lúc còn nhỏ, mẹ em từng nói với em, nói rằng nguyện vọng lớn nhất của cả đời ông em chính là dọn tới đó sống. Chỉ tiếc rằng nó quá đắt, hiện giờ thì đúng là tấc đất tấc vàng”.  

“Em có muốn sống ở đó không?”, Đinh Dũng thẫn thờ một lát, anh thật sự không biết trên Thanh Thành Sơn còn có cả khu biệt thự.  

Trước đây Đinh Dũng cũng đã cùng Kim Tư Kỳ tới Thanh Thành Sơn một lần, chỉ biết ở đó có một trang viên Thanh Long, là tài sản của nhà họ Thiết. Không ngờ trong đó còn có cả khu biệt thự. Vậy mua căn biệt thự ở đó cũng không tồi, sơn thuỷ hữu tình, vả lại linh khí cũng nhiều hơn nơi đô thị ồn ào náo nhiệt.  

“Chao ôi, ai mà không muốn đến đó ở chứ, nhưng cũng chỉ có thể muốn thôi”, Hàn Phương Nhiên bụm miệng cười, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều.  

Hai người cứ thế đi với nhau rất lâu, mãi tới khi không khí xung quanh dần lạnh hơn, Đinh Dũng mới dò hỏi: “Chúng ta quay về nhé, giờ cũng không còn sớm nữa”.  

“Không, em không muốn về”, vừa nghe Đinh Dũng nói vậy, Hàn Phương Nhiên liền lắc đầu quầy quậy.  

“Vậy phải làm sao, chúng ta cũng không thể cứ đi cả đêm trên đường như vậy”, Đinh Dũng khoát tay bất lực. Anh thì không sao nhưng Hàn Phương Nhiên e là không ổn.  

“Hay là, hay là…”, Hàn Phương Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, đột nhiên trông thấy một khách sạn còn nhấp nháy ánh đèn, mặt cô hơi đỏ lên, nói: “Hay là chúng ta tới, tới khách sạn đi”.  

“Hả?”, Đinh Dũng giật mình nhìn Hàn Phương Nhiên với vẻ mặt lạ kỳ như thể không ngờ cô sẽ nói lời này vậy.  

“Hả gì chứ. Anh là chồng em, chúng ta thuê phòng có phải phạm pháp đâu chứ”, thấy bộ dạng ngạc nhiên đó của Đinh Dũng, Hàn Phương Nhiên lí nhí nói.

“Hi hi, đi thôi”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng cười xoà, ôm Hàn Phương Nhiên cùng đi. “Chúng ta kết hôn mà còn chưa động phòng đâu đấy, vừa hay làm việc chính luôn”.  

“Này, mau thả em ra”, Hàn Phương Nhiên bị hành động vừa rồi của Đinh Dũng làm cho đỏ mặt. Cô thúc cho Đinh Dũng hai cái, nói: “Hừ, đợi lát nữa vào khách sạn thì mỗi người một phòng”.  

“Đừng mà vợ ơi, anh sợ”, nghe Hàn Phương Nhiên nói vậy, Đinh Dũng vội giả bộ sợ hãi.  

Hàn Phương Nhiên cúi đầu, mặt đỏ như quả táo, khẽ giọng: “Ai bảo anh vừa rồi còn nói linh tinh, đáng chết”.  

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới trước khách sạn, Đinh Dũng thả Hàn Phương Nhiên ra, để cô chỉnh lại quần áo rồi mới cùng đi vào.  

“Xin chào, cho tôi đặt hai phòng”, vừa vào đến nơi, Hàn Phương Nhiên đã cướp lời nói trước.  

Nói rồi, cô đắc ý nhìn sang Đinh Dũng, kết quả Hàn Phương Nhiên còn chưa vui được bao lâu thì câu nói của lễ tân khách sạn khiến Đinh Dũng không khỏi bật cười.  

“Xin lỗi, khách sạn chúng tôi chỉ còn một phòng”, cậu thanh niên ở quầy lễ tân rất lịch thiệp, ánh mắt anh ta rõ vẻ kinh ngạc. Anh ta không khỏi dừng lại ở Hàn Phương Nhiên lâu hơn rồi mới chỉ vào một đôi nam nữ vừa đi lên, nói: “Vốn dĩ có hai phòng nhưng vừa rồi bọn họ đã đặt mất rồi, cho nên chị xem…”.  

“Khụ khụ. Tối như thế này rồi thì đặt phòng không dễ nữa. Đặt ở đây đi, cho cậu ấy còn nghỉ ngơi sớm một chút”, Đinh Dũng ho hắng một hồi. Không đợi Hàn Phương Nhiên lên tiếng, anh liền lập tức đồng ý, rút chứng minh thư ra để cọc tiền.