Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 998: Diệp Bắc Minh, thật là kẻ gây họa!






Lúc này, bên trong quần đảo Tiên Sơn.

"Tránh ra tránh ra! Mọi người mau tránh ra!"

Nhưng nhìn thấy thanh kiếm của Diệp Bắc Minh đang giơ cao, chém xuống theo nhịp, xung quang các tiên vương nhao nhao hét lớn, khiến cho tất cả mọi người ở trong phạm vi kiếm chém xuống đều phải rút lui.

Đồng thời, thông báo cho người dân trên các hòn đảo khác, tất cả đều phải sơ tá khỏi phạm vi của thanh kiếm để không bị thanh kiếm nghiền nát.

Rất nhanh sau đó, tất cả những người ở trong phạm vi thanh kiếm đều tản ra hai bên, mọi người nhao nhao rút lui, chạy sang hai bên trái phải của Diệp Bắc Minh để quan sát.

"Uống!"

Lúc nxe, Diệp Bắc Minh khẽ hét lên một tiếng, đại kiếm trong tay chém về góc phong ấn phía dưới. Trên khoảng trống bị phá tan trong nháy mắt.

Một giây tiếp theo!

Bùm. Cả trời đất rung chuyển.

Một năng lượng kinh khủng phát ra, khiến cho những người xung quanh đều kinh ngạc, liên tiếp các tiếng nổ, rất nhiều vị tu sĩ bị chấn thương phun ra máu.

Trong phong ấn Đảo Phượng Hoàng Chủ, dù cho có phòng ngự hộ thể mạnh mẽ, cũng bị chấn thương nhẹ và phun ra một ít máu.

Chỉ thấy thanh kiến lớn chém ở một góc của phong ấn, trông giống như một con dao làm bếp đang chém vào xương, mặc dù đã chém vào nó, nhưng lại bị kẹt ở bên trong và không dễ dàng để chém đứt đôi.

Nhưng dù vậy, những tu sĩ xung quanh vẫn thở dài ngao ngán liên tục,

“Diệp Bắc Minh quả thực là một người có năng lực, một kiếm có thể chém vào phong ấn do bốn vị đại thành cảnh tiên tôn tạo thành, cùng hơn trăm vị tiên tôn kết hợp lại tạo thành phong ấn, thật sự là kinh hãi.”

“Vừa rồi chỉ chém bằng một kiếm, nhưng không thể đập tan được nhị đoạn thần binh, anh ta chỉ với một thanh kiến đã tiến vào được bên trong, có thể thấy được thanh thần binh này của anh vô cùng lợi hại.

“Lợi hại, Thật sự lợi hại, Không thể không phục được.”

"..."

Mặc dù không hoàn toàn bị tách ra nhưng cũng không hẳn, nó đã bị đâm vào một mét rồi. Diệp Bắc Minh liền buông ra vạn hồn huyết uống kiếm, đông thời triệu hồi thần khí bát giaimượn từ Huyền Cực Tiên Tôn, xen vào trong kẽ hở, coi như dùng nó làm đòn bẩy để ấn uống đột ngột.

Đột nhiên, có một cái lỗ có thể chứa một người có thể chui ra.

Thấy vậy Nghê Hoàng Tiên Tử vui mừng khôn xiết: "Cha, mau ra đây!"

Đảo Phượng Hoàng Chủ thuận miệng đáp lại, sau đó phân tán phòng ngự bắn ra từ trong lỗ hổng thoát ra ngoài.

"Ha ha!"

Sau khi thoát ra khỏi phong ấn, Đảo Phượng Hoàng Chủ liền không nhịn được cười to: "Cuối cùng tôi cũng có thể thoát ra khỏi cái lồng này, thật không ngn, tôi vẫn có thể ngồi đây vag vẫn còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời lần nữa!"

"Chúc mừng Đảo Phượng Hoàng Chủ!" Các vị tiên tôn nhao nhao chắp tay chúc mừng.

"Cha!" Nghê Hoàng Tiên Tử dang hai cánh tay ra, chạy về phía Đảo Phượng Hoàng Chủ.

"Hoàng nhi! Sợ chết ta rồi.”

Đảo Phượng Hoàng Chủ cười ha ha rồi dang hai cánh tay ra.

Một giây tiếp theo, con gái nhào vào trong vòngtay của ôngta và được ông ta ôm chặt.

“Thưa cha, con cũng muốn báo tin .”

Đóa Đóa cũng cười hì hì từ trên lưng thú bay lên, chạy về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cũng cười ha ha một tiếng, mở ra hai cánh tay, sau đó Đóa Đóa nhào vào vòng tay của anh.

“Sao?” Đảo Phượng Hoàng Chủ đột nhiên nhướng mày, có thể cảm nhận được con gái của mình, đã không còn là con gái nữa rồi.

" Có chuyên gì vậy cha?"Nghê Hoàng Tiên Tử hỏi.

"Ừm. . . Không có gì. "Đảo Phượng Hoàng Chủ cười cười, trong lòng không khỏi thầm mắng: "Diệp Bắc Minh, chưa từng được sự đồng ý, đã đưa Nghê Hoàng theo, ra tay nhanh gọn, cũng không mang theo sinh lễ gì.”

Lúc đầu, vốn là muốn dùng công phu sư tử ngoạm nhưng Diệp Bắc Minh đã chế tạo ra vũ khí đẳng cấp cao hơn pháp bảo thần binh, sau đó sẽ gả con gái cho anh.

Bây giờ, con gái đã theo Diệp Bắc Minh, nếu không phải cho Diệp Bắc Minh thì ông ta có thể thoát sao, cũng không thể không gả con gái được, con gái sẽ chẳng phải trở thành hàng đã dùng rồi sao?

Tuy nhiên nhìn thấy mình đã có được vũ khí pháp bảo thần binh, trong lòng cũng hài lòng một chút, ông ta không nghĩ tới chuyện sính lễ nữa.

"Đảo Phượng Hoàng Chủ. "Lúc này Diệp Bắc Minh mở miệng nói: “Cùng tôi một chuyến tới tiền tuyến chiến trường, giúp tôi tiêu diệt những vị tiên tôn còn lại?”

"Được."Đảo Phượng Hoàng Chủ buông Nghê Hoàng Tiên Tử, gật đầu. Sau đó cười khổ nói: "Nhưng căn cơ tu luyện của tôi không còn tốt như trước, sợ rằng không giúp được gì nhiều.”

“Chút sức lực này không thể đánh lại đực ba vị đại đảo chủ nhưng thật ra ông vẫn có thể đánh bại được các vị tiên tôn khác, tôi đây có bảy đoạn phòng ngự pháp bảo, bát giaicông kích thần binh, có thể cho ông mượn dùng tạm, tăng công phòng ngự, cùng tôi chiến đấu với bọn họ một trận.” Diệp Bắc Minh nói, từ trên người lấy ra bảy đoạn phòng ngự pháp bảo, kể cả thanh kiếm bát giaithần binh, hai tay dâng lên.

Thoạt nhìn có thể nhận thấy đôi mắt của các vị tiên tôn sẽ nhanh chóng bị mù khi nhìn thấy hợp kim ti tan 36K, đó chính là bảo bối, bọn họ đều hướng mắt về phía Đảo Phượng Hoàng Chủ bằng ánh mắt ghen tị.

"Ha ha!"

Đảo Phượng Hoàng Chủ cười to: "Có hai thứ bảo bối này trong tay, tôi chính là như hổ mọc thêm cánh, nhiều thì tôi không dám chắc nhưng nếu giết hai mươi vị tiên tôn thì tôi tự tin vỗ ngực.”

“đủ rồi. "Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Mời ông leo lên lưng thú.”

Sau đó, Đảo Phượng Hoàng Chủ ăn mấy viên đan dược chữa thương, lên lưng thú, cùng Diệp Bắc Minh cùng rời khỏi quần đảo Tiên Sơn, hướng tới chiến trường.

Anh vừa đi bằng chân trước khoảng chừng mười phút sau thì có một lão đạo cưỡi mai hoa lộc, dẫn theo một cô thiếu nữ tiến thẳng vào quần đảo Tiên Sơn. Bọn họ nhìn xung quanh một cái, sai một người ra trình diện trước mặt mọi người, dường như đều đang bàn tán chuyện gì đó. Lão đạo liền cưỡi lộc đi qua, cười dài hỏi: “Cho tôi hỏi chút, vừa rồi có một thanh kiếm lớn lao thẳng lên trời, tại sao bây giờ đã biến mất rồi?”

Ngay khi lời này vừa nói ra, ánh mắt của rất nhiều người đều nhìn về phía lão đạo

Tiếng xì xào. Bọn họ cảm nhận được khí mãnh liệt trên người lão đạo, không ít tiên tôn hít vào một hơi lạnh thậm chí còn không khỏi cau mày nhăn mặt.

“Đạo hữu có phải là thủy lam của ngôi sao bản địa tiên tôn không?” Có một tiên tôn hỏi.

Lão đạo cười ha ha, nói rằng: "Bần đạo là người từ ngoài Trái Đất tới, đi ngang qua nơi đây, thấy binh khí bay lên tận trời, sau đó hiếu kỳ liền qua đây hỏi.”

“Ồ.”Mọi người gật đầu.

“Có thể cho tôi biết thanh kiếm giết người kia là của người nào được không?” Lão đạo cười hỏi.

"Là của một người tên là Diệp Bắc Minh tiên tôn "Có người tiên tôn trả lời.

"Cái gì!"

Lão đạo chân mày Mãnh mặt nhăn: "Diệp Bắc Minh? Người sở hữu thứ cũ khí giết người chính là Diệp Bắc Minh sao?”

“Vâng, chắc chắn.” Một tiên tôn khẳng định, gật đầu: ‘Bây giờ, Diệp Bắc Minh là một nhân vật nổi tiếng trong ngôi sao thủy lam, người có thể đi đến bất cứ đâu rồi tìm ai đó hỏi một chút thì đều biết tới Diệp Bắc Minh."

Tiếng xì xào.

Lão đạo bỗng nhiên hít một hơi.

"Thì ra hắn thực sự chưa chết!"

Ông ta thầm nghĩ trong lòng, gọi Diệp Bắc Minh, giữ vạn hồn huyết uống kiếm, không phải do không phải hắn không tin.

"Vậy xin hỏi căn cơ tu luyện của Diệp Bắc Minh là gì?"Lão đạo hỏi.

Tiên tôn kia sờ càm một cái, hồi đáp: “Căn cơ tu luyện cũng không cao lắm, có chút giống với bộ dạng của thái hư kỳ. Nhưng pháp bảo của anh là cap pháp dẳng cấp thần binh, rất phi thường và khó đối phó, đại thành sơ kỳ tiên tôn cũng khó đánh bại được anh.”

"Ha ha!"

Lão đạo cười nói: "Vạn hồn huyết uống kiếm, chính là vô thượng mãn cấp thần binh, Diệp Bắc Minh chính là người sửa lại, có chút thành tựu kỳ tu vi, đại thành sơ kỳ tu vi không giết được anh là chuyện rất bình thường.

“Nguyên lai là vô thương mãn cấp thần binh, thật không trách được sự lợi hại như vậy.” Rất nhiều tiên tôn đồng thanh nói.

“Đạo hữu, ông có biết Diệp Bắc Minh không?"Có tiên tôn hỏi.

Lão đạo cười ha ha: “Chuyện này thật khó nói, anh ta và bần đạo đến cùng từ một hành tinh, bần đạo biết anh ta mà thôi.”

Nói đến đây, ông ta hỏi: "Diệp Bắc Minh giờ đang ở đâu vậy? ở đâu?”

“Đi đánh nhau rồi.” Có người trả lời.

“Đánh nhau?” Ông ta cau mày: “Đánh trận gì?

Có một tiên tôn, liền dẫn theo Diệp Bắc Minh đi tới ngôi sao thủy lam,chiến đấu rồi.

“Diệp Bắc Minh, thật là kẻ gây họa!"Lão đạo nghe xong nhịn không được mắng một câu, sau đó lại hỏi: "Chiến trường ở chỗ nào, có ai tình nguyện đưa tôi tới đó không?”

“Theo hướng kia các 600 triệu km bên ngoài, ông trực tiếp đi đi, chúng tôi không muốn tham gia vào cuộc chiến.” Có tiên tôn nói rằng.

“Cảm ơn đã cho tôi biết.” Lão đạo ôm chặt, cưỡi mai hoa lộc, đi theo hướng vừa được chỉ dẫn.