Chàng Rể Trùng Sinh
Ha ha ha."
Về phía liên quân bên kia, bọn họ không thể chống đỡ được nữa, rất nhiều tiên tôn đã mất đi ý chí chiến đấu, nảy ra cảm giác sợ hãi và nhao nhao muốn cùng nhau rút lui.
Lúc này hơn một trăm vị tiên tôn đã tới cứu viện, không khác nào việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khiến cho mười mấy vị tiên tôn đều kích động nở nụ cười.
Lực lượng tiếp viện lần này là lực lượng chính ở quần đảo Tiên Sơn
Đảo Hoàng Long Chủ, Đảo Kim Sơn Chủ, Đảo Côn Bằng Chủ. Ba vị đảo chủ này, đều là các vị tiên tôn tu luyện tới cảnh giới Hư Cảnh Đại Thành, thực sự mạnh mẽ không gì sánh được. Mấu chốt là cũng không thiếu gì thành tựu mà các vị tiên tôn đã đạt được.
Nhiều vị tiên tôn như vậy gia nhập vào chiến trường, bọn họ cực kỳ tin tưởng, đủ để đánh bại được ba người là Diệp Bắc Minh, Lâm Bá Thiên, Tiêu Dao Vương.
"Diệp Bắc Minh, anh tới số rồi.”
“Nếu biết điều thì ngoan ngoãn quỳ xuống nhận lấy cái chết đi, cố gắng có thể tha chết cho ngươi. Bằng không anh sẽ đưa cả ba người vào chỗ chết.”
“Lực lượng chủ lực của chúng ta ở quần đảo Tiên Sơn hầu như đều đã được điều động, các ngươi lúc này tuyệt đối chống đỡ không được, các người mau chịu chết đi.”
"..."
Các vị tiên tôn đắc ý hét lớn.
"Mẹ kiếp."
Tiêu Dao Vương sắp không chịu nổi được áp lực, sắc mặt sợ đến mức trắng bệch: "Đại Nguyên Soái, nhiều tiên tôn đến cứu trợ như vậy, ba người chúng ta có thể đánh thắng được hay không?”
"Không sao cả!"
Lâm Bá Thiên nói rằng: "Bọn họ mặc dù nhiều người, nhưng trong tay tôi có vài kiện bát giaipháp bảo thần binh, không việc gì phải sợ bọn họ. "
"Thưa ngài, người cùng Tiêu Dao Vương mau chóng rút lui, những vị tiên tôn này để lại cho tôi giải quyết, có thể cho Đỉnh thiên hòa trời xanh hỏa lực phối hợp với Đả kích địch nhân để đánh bọn họ.”
"Tốt. " Diệp Bắc Minh cũng không nói gì nhiều.
Lâm Bá Thiên đã từng tu luyện đến cảnh giới Hư Cảnh Đại Thành, lại có chín tầng Đạo khí, hai pháp khí phòng ngự tám tầng cộng với bảo thần binh trong tay, thực sự không cần lo lắng về anh ta.
Chí ít còn có sự phòng thủ của Lâm Bá Thiên, không ai có thể phá vỡ được thủy lam tinh.
Dù cho những vị tiên tôn có liên thủ với nhau thì cũng không thể phá vỡ được. Vì vậy, Diệp Bắc Minh cùng Tiêu Dao Vương phải quay trở lại trung tâm doanh trại.
Tuy là hai người bọn họ đã có thân thủ pháp khí để phòng ngự, nhưng kẻ địch quá nhiều mà hai người bọn họ tu luyện chưa đủ, nếu không có thân thủ phòng ngự từ căn cứ, nhiều vị tiên tôn như vậy có thể phá vỡ được sự phòng ngự của bọn họ.
Đây cũng là lí do mà Lâm Bá Thiên muốn hai người bọn họ nhanh chóng rời đi. Chỉ cần, hai người bọn họ rời đi, anh ta không còn chút lí do gì để nhân nhượng với kẻ địch, còn có thể kết hợp hỏa lực với đả kích để đánh quân địch.
Nếu Diệp Bắc Minh và Tiêu Dao Vương ở lại, sự kết hợp của hỏa lực và đả kích có thể dễ dàng phá vỡ được hệ thống phòng ngự của hai người.
"Giết chúng."
Gần hai trăm vị tiên tôn, bọn họ giống như con sói đói lao vào ăn, cùng nhau lao vào Lâm Bá Thiên.
“Đến đây đi, từng nhóm tiên tôn như gà và chó, xem bản vương xử lí các ngươi thế nào dưới thanh đao huyền thiên yển nguyệt này.”
Vừa dứt lời, anh ta giơ đao hướng về phía các vị tiên tôn đang lao đến anh ta.
“Rầm rầm rầm!”
Có ít nhất bốn mươi hoặc năm mươi vị tiên tôn trong một vòng tròn,bọn họ bị thanh đao này lướt qua đánh cho tan nát, phá vỡ sự phòng ngự của bọn họ
"Thật là lợi hại!" Đảo Hoàng Long Chủ liền thán phục.
“Chém.”
Sau khi quét qua một vòng, Lâm Bá Thiên vung thanh đao huyền thiên yển nguyệt rồi chém nó xuống một cách mạnh mẽ.
“Hự.”
Một ánh sáng rực rỡ phát ra từ thanh đao như tia sáng xuyên qua vũ trụ và trong một khoảnh khắc, ít nhất bảy hay tám vị tiên tôn đã bị chém đứt thân thể.
Giữa lúc anh ta đang chuẩn bị vung một vòng dao, thì bảy hay tám vị tiên tôn bị chém đứt thân thể, Đảo Hoàng Long Chủ, Đảo Kim Sơn Chủ, Đảo Côn Bằng Chủ, ba vị này đã tu luyện trở thành đại đảo chủ, liền tạo thành một vòng tròn rồi đánh thẳng vào lưng của anh ta.
“Bùm.”
Khung cảnh này tạo ra một vòng tròn đáng sợ, xung kích chấn động mọi thứ, đánh bay một vòng các vị tiên tôn, Lâm Bá Thiên bị đánh trúng và lao về phía trước, ba vị đại đảo chủ cũng bị chấn động và lui về phía sau.
"Thật là một phòng ngự đáng sợ."
Ba vị đại đảo chủ đều bị chấn động mạnh mẽ.
Lâm Bá Thiên tuy bị đánh, nhưng không hề bị một chút thương tích nào, cũng không gấp quay lại đánh bọn họ luôn, thuận tay một dao chém ra ngoài, sau đó dùng một đấm đánh nát thịt của anh ta, niệm chú mở hồ lô ra và linh hồn của anh ta bị hút vào trong hồ lô.
“Đánh anh ta từ xa, phá vỡ phòng ngự của anh ta.” Đảo Hoàng Long Chủ gằn giọng hô lớn.
Sau đó rất nhanh, các nhóm tiên tôn rút lui, dùng pháp bảo thần binh, thi triển cống pháp, tấn công Lâm Bá Thiên từ xa. Tuy là đánh không lại Lâm Bá Thiên, nhưng Lâm Bá Thiên cũng rất khó có thể tiếp cân các vị tiên tôn này.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh ra lệnh: “Bắn vào chỗ ta chỉ tay, các người mau chóng khai phóng hỏa lực, làm nổ tung chocho.”
Anh vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh chĩa kiếm hồn huyết uống về phía Đảo Hoàng Long Chủ, hơn ba tỷ đại quân lập tức liền bị nổ súng.
Một giây tiếp theo!
“Rầm rầm rầm!”
Hàng loạt tiếng nổ phát ra đánh vào phía sau Đảo Hoàng Long Chủ
"A!”
Phòng ngự của Đảo Hoàng Long Chủ bị phá vỡ, anh ta liền hét lên một tiếng, phía sau lưng của anh ta đã bị nổ tung đến mức tróc hết da thịt, anh ta lập tức quay lại, muốn phóng ra năng lượng phòng ngự để chặn hỏa lực, kết quả là khi anh ta vừa xoay người, thì phía trước cũng bị tróc da thịt, nội tạng đều bị thương.
“Hãy đứng vững. Quân địch đang tiến lại gần các vị tiên tôn, hãy để tôi phòng ngự để chống lại hỏa lực.” Đảo Hoàng Long Chủ sợ hãi hét lên, anh ta cũng là tiên tôn đại thành cảnh, muốn có một chút thành tựu, vậy mà với hỏa lực kinh khủng như vậy thì đã bị nó phá vỡ rồi.
Khi đợt hỏa lực thứ hai khai hỏa, có khoảng một trăn vị tiên tôn bị phá vỡ hệ thống phòng ngự, rồi sau đó bọn họ nhanh chóng hợp lại, chống lại cuộc tấn công của hỏa lực.
“Bùm. Các vị tiên tôn hãy giữ vững để giảm bớt áp lực cho lão Lâm.”Diệp Bắc Minh hô lớn, liền thu hút sự chú ý của một trăm tiên tôn, áp lực của Lâm Bá Thiên có thể nhỏ hơn rất nhiều.
Kết quả là, dưới sự bảo vệ của hỏa lực, một trăm vị tiên tôn đã bị thu hút như thế. Nhưng rất nhanh sau đó, có vị tiên tôn đã chậm rãi rút khỏi lùi ra phía sau, cho đến khi chỉ còn khoảng tám mươi người, ngang hàng so với hỏa lực. Bọn họ không bị đánh, và cũng không thể tiến vào được, tình hình đang ở trạng thái cân bằng, không có vị tiên tôn nào có thể rút lui.
Cho nên, liền nhiều hơn hai mươi tiên tôn đối phó Lâm Bá Thiên, có khoảng một trăm ba mươi vị tiên tôn tấn công từ bên trái từ xa tiến lại tấn công Lâm Bá Thiên.
"Diệp Bắc Minh, bọn họ đều tới đây, cha ta... hắn. . . Có phải bị bọn họ giết chết có phải không. . ."Lúc này, Nghê Hoàng Tiên Tử chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh với đôi mắt đỏ hoe cùng với tiếng khóc nức nở, hỏi.
Diệp Bắc Minh nghe thấy vậy, trái tim của anh liền cảm thấy nhói đau.
Kết quả là, anh liền hô lên: "Đảo Phượng Hoàng Chủ đâu?"
Rất nhanh thì có vị tiên tôn đáp lại: "Thứ chết tiệt, anh ta đang bị bao vây ở trong phong ấn, chờ chúng ta tiêu diệt các người, sau khi trở về sẽ từ từ giết hắn.”
Lời kia vừa thốt ra, Nghê Hoàng Tiên Tủ lập tức nín khóc rồi mỉm cười, cô kích động tươi cười hẳn lên: “Thật tốt quá, Diệp Bắc Minh. Ba của tôi
phượng hoàng tiên tử nhất thời nín khóc mỉm cười. Kích động sôi nổi lên: "Thật tốt quá Diệp Bắc Minh! Cha tôi chưa chết. Tôi thật sự rất vui.”
“Hừ. "Diệp Bắc Minh gật đầu với cô ấy, tin tức này khiến cho tinh thần của anh thêm phấn chấn hơn.
Đột nhiên, anh nảy ra suy nghĩ: “Hoàng nhi, bây giờ, tôi sẽ đưa cô đến quần đảo Tiên Sơn, cứu cha của cô ra, rồi đưa cho cha co một vũ khí có sức tấn công mạnh mẽ và phòng thủ tốt, có thể dễ dàng đánh bại kẻ địch.”
“Thật tốt!" Nghê Hoàng Tiên Tử vui vẻ, nói: “Như vậy cũng tốt, cha tôi cũng là một tiên tôn đại thành cảnh. Bọn họ nhiều người như vậy đối phó với cha tôi nhưng chưa giết cha tôi, chỉ cần có cha tôi hỗ trợ, nhất định sẽ vô cùng hiệu quả.”
“ừm.” Diệp Bắc Minh gật đầu, hô lớn: "Tiêu Dao Vương, hãy tập hợp quân đang phân tán lại rồi hợp sức tấn công.”
“Rõ, thưa đại soái!"
Lúc này, Tiêu Dao Vương liền hướng về cánh quân bên phải.
Sau đó, anh ta lại hô: "Lão Dương lão Triệu, nhìn kỹ một chút, đừng để cho quân địch đánh vào trong đại quân!"
"Yên tâm đi Tôn thượng." Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên cùng nhau đáp lại.
Kết quả là, Diệp Bắc Minh yêu cầu Huyền Cực Tiên Tôn một thứ vũ khí thần thánh tám tầng tối cao, đưa Đóa Đóa và Nghê Hoàng Tiên Tử đi đến quần đảo Tiên Sơn. Có Đóa Đóa ở bên cạnh, cô có thể dùng ánh sáng hộ thể để bảo vệ cho Nghê Hoàng Tiên Tử, anh có thể yên tâm đi cứu Đảo Phượng Hoàng Chủ. Dưới sự thúc giục của Diệp Bắc Minh, nửa giờ sau, thú Kim Lân mắt xanh đã đưa ba người bọn họ tới được quần đảo Tiên Sơn.
Đảo Phượng Hoàng Chủ đang thuyết phục một nhóm tiên tôn và muốn bọn họ đi giúp đỡ Diệp Bắc Minh, vừa lúc đó, có một âm thanh đột ngột vang lên.
"Cha! Hoàng nhi cùng Diệp Bắc Minh đã trở về! Người có khỏe không, cha?"
Đảo Phượng Hoàng Chủ vừa nhìn, lập tức bật cười.
"Hoàng nhi! Con đã trở về! Thật tốt quá! Cha có thể lo lắng cho con!"