Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 993: Cuộc đoàn tụ đầy hạnh phúc!






Khi giọng nói này vừa vang lên, bỗng nhiên Diệp Thiên nhíu mày.

Đây không phải là giọng nói của Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên!

Anh có thể cực kỳ chắc chắn!

Nhưng mà người gọi anh là Tôn Thượng nếu không phải là Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên, thì sẽ có thể là ai chứ? Đã từng là thuộc hạ của người kia sao?

Sau khi xuất hiện câu hỏi này, Diệp Thiên nhìn về phía phát ra giọng nói.

Chỉ nhìn thấy một bóng đen, bắn về phía anh với tốc độ cực kỳ nhanh, sắp đến nhanh đến mức mà ngay cả anh cũng không thể nhìn thấy rõ bóng đen kia nhìn trông như thế nào. Chỉ có thể nhìn thấy một mảng đen kịt.

Nhưng mà anh có thể chắc chắn rằng thực lực của cái bóng đen này thực lực rất lớn, thậm chí còn cao hơn cả anh, cũng cao hơn cả Đảo hoa đào chủ.

Hơn nữa, quỹ đạo phi hành của cái bóng này cũng không khó phán đoán, nó đang bay về hướng của Đảo hoa đào chủ.

Nói cách khác, vị tôn thượng trong miệng của bóng đen, có thể chắc chắn đến tám chín phần chính là Diệp Bắc Minh anh!

"Vậy thì rốt cuộc đây là Lâm Bá Thiên hay là Chu Kình Thiên chứ?"

Diệp Thiên vô cùng khó hiểu.



"Đúng rồi. Nghe lão Triệu nói, Pháp Thân của lão Chu đã bị đánh cho nổ tung, cũng bị bắt đi tinh luyện vũ khí, như vậy là lão Lâm. Hay lại là những thuộc hạ khác?"

Ánh mắt của Diệp Thiên nhìn chằm chằm cái bóng đen này, trong lòng tràn đầy nghi vấn.

Thuộc hạ của anh cũng không chỉ có bốn người Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên nhưng mà cả bốn người này đều là những người mà anh cực kỳ tin tưởng. Ngoài những người này thì dưới quyền của anh vẫn còn vô số những tướng dũng mãnh, vô vàn những quan lớn trong triều đình và cả ở biên cương cũng không kể hết.

Những thuộc hạ ở cảnh giới Tiên Tôn ở Thái hư cảnh lên đến con số hơn nghìn người, từ đại thành trở lên thì có năm sáu chục người, đến cảnh giới đại viên mãn thì có tầm bốn năm người.

Cho nên, trong tình huống không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của bóng đen, giọng nói cũng có chút xa lạ thì rất khó để anh phán đoán xem liệu người này có phải đã từng là thuộc hạ của anh hay không.

"Người bạn cũ này từ đâu đến đây?"

Cả Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên đều cau mày.

Diệp Thiên không thể nhìn thấy được dáng vẻ của bóng đen, hai người bọn họ lại càng không thể nào nhìn ra, đến cả giọng nói cũng không thể phân biệt được, bởi vì giọng nói này chỉ là tiếng vang được truyền đến từ rất xa, chưa thấy người mà đã thấy tiếng vì vậy nên âm thanh đã xuất hiện sự thay đổi khiến cho bọn họ không thể đoán được đây là ai.

Chính là ngươi sao!

Vào lúc này, ánh mắt của Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, thậm chí cả Huyền Cực Tiên Tôn, con cái của Diệp Thiên, cùng với rất nhiều vị tiên vương mượn xác hoàn hồn, thậm chí là cả hơn một trăm vị Tiên Tôn đang đứng phía sau trận bát quái và liên quân gần người tỷ người… Đều tập trung lên trên cái bóng đen này, ánh mắt cũng di chuyển theo sự chuyển động của bóng đen.

"Không ổn rồi!"

Đột nhiên sắc mặt của Đào hoa đảo chủ thay đổi.

"Khí tức của người này rất mạnh, không hề thấp hơn bổn tọa, xem ra là đến để đối phó với bổn tọa!"

Trong lòng của ông ta đang cảm thấy cực kỳ ko lắng.

Đúng như những gì mà ông ta nghĩ.

Chỉ trong chớp mắt, cái bóng đen này đã ở rất gần ông ta, vươn bàn tay ra, đánh một chưởng về phía ông ta.

"Đảo phượng hoàng chủ đã trốn thoát được rồi sao?"

Đào hoa đảo chủ nhếch mày, thoáng tỏa ra sự uy hiếp mơ hồ, ông ta nghi ngờ rằng đây có thể chính là Đảo phượng hoàng chủ, bởi vì ở Thủy Lam Tinh này, chỉ có ở quần đảo Tiên Sơn có Tiên Tôn đại thành cảnh, hơn nữa, ngoại trừ Đảo phượng hoàng chủ thì không có ai chịu giúp đỡ Diệp Bắc Minh đối phó với ông ta.

"Hừ!"

Ông ta cũng là một người ài cao gan lớn nên ông ta cũng không sợ việc phải đánh nhau với Đảo phượng hoàng chủ, lúc này đã tập trung hết tất cả sức mạnh ở bàn tay, tung ra một đòn đánh để nghênh đón bóng đen này.

Một giây tiếp theo!

Ở trên không trung, hai đòn đánh này bay đi rồi va chạm với nhau.

“Oành!”

Giống như hai ngôi sao đang di chuyển với tốc độ cao rồi va vào nhau, tạo lên làn sóng xung kích mãnh liệt. Khiến cho đất trời rung chuyển, sông núi sụp đổ. Dưới mặt đất, có ít nhất mấy tỷ đại quân đã bị làn sóng này giết chết. Cũng may là đại quân của Diệp Thiên vẫn luôn ở trong trạng thái bày trận, có lớp phòng ngự bảo vệ, mặc lớp phòng ngự bị đánh văng ra làm cho không ít binh lính bị chấn thương nhưng cũng không có người nào bị chết, nhưng mà lại có mấy trăm triệu người bị thương.

Ngay cả Diệp Thiên vốn là trốn ra khá xa rồi nhưng mà vẫn bị sự chấn động này đẩy lùi mấy chục bước. Vậy nên, có thể tưởng tượng được rằng một chưởng này đã giải phóng ra uy lực kinh khủng như thế nào.

Cũng may là bây giờ bọn họ đang ở trên cao cách mặt đất mấy trăm nghìn mét, nếu như là đang ở trên mặt đất, thì chắc chắn đã có thể giết chết toàn bộ đại quân.

"Phốc!"

Hậu quả sau khi bị trúng một đòn này nghiêm trọng hơn những gì mà Đào hoa đảo chủ đã nghĩ, ông ta cảm giác như mình đang bị hỗn độn cự thú đâm vào. Phun ra một ngụm máu lớn, hơn nữa còn bay ngược lại như diều đứt dây mà không thể nào ngừng lại được, một âm thanh thảm thiết vang lên.

"Lên đi!"

Lúc này, từ lòng bàn tay của bóng đen hất ra tia cửu sắc thần quang, như cầu vồng vắt ngang qua trời đất mà kéo dài ra, trong nháy mắt tia thần quang này đã trói chặt Đào hoa đảo chủ lại.

Từ khi Đào hoa đảo chủ đánh bay, đến khi bị trói lại chỉ diễn ra trong một giây đồng hồ, khiến cho rất nhiều người không thể nào phản ứng kịp.

"Thật là lợi hại!"

Sau một khoảng thời gian ngắn, mọi người mới kịp phản ứng lại, không khỏi vang lên những tiếng ca ngợi, lúc này mới dời tầm mắt từ trên người Đào hoa đảo chủ chuyển tới chỗ bóng đen khổng lồ kia.

Chỉ thấy cả người ông ta đều mặc áo giáp màu đen, mái tóc bạc vô cùng lộn xộn, giống như ổ gà, ngay cả ba sợi râu tiên cũng được kết lại, gương mặt thì lại vô cùng dơ bẩn, trông chẳng khác nào một người thợ mỏ mới bước ra từ trong hầm mỏ.

"Ông Lâm sao?"

Lúc này, cả Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên cũng phát ra những âm thanh nghi hoặc.

Lâm Bá Thiên nghe thấy vậy thì nhìn về phía Diệp Thiên, quan sát Diệp Thiên thật kỹ, rồi gãi đầu hỏi: "Tôi đúng là Lâm Bá Thiên, cậu đang cầm Viết Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm của Tôn Thượng nhà ta, nhưng mà dáng vẻ lại không hề giống với Tôn Thượng nhà ta, cậu chính là Tôn Thượng nhà ta chuyển kiếp đầu thai sao?"

Chắc chắn đây chính là Lâm Bá Thiên, Diệp Thiên ung dung cười, đưa tay vòng ra sau lưng, vừa đi đến bên cạnh Lâm Bá Thiên, vừa nói: "Tôi có phải là Tôn Thượng nhà ông hay không thì ông cứ hỏi thử Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên là sẽ biết ngay thôi."

"Ồ!"

Hai mắt của Lâm Bá Thiên chợt trợn to: "Lão Dương và lão Triệu cũng đang ở đây ư?"

Sau khi ông ta thốt lên.

"Ha ha ha!"

Một tràng cười vang lên.

Giây tiếp theo!

“Vụt, vụt!”

Hai bóng người lao vào khoảng không, xuất hiện ở trước mặt của Lâm Bá Thiên.

Nhìn thoáng qua hai bóng người này, Lâm Bá Thiên phá lên cười: "Ông Dương! Lão Triệu! Đúng là hai người rồi! Quá tốt rồi! Tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại hai người nữa! Không nghĩ rằng sau hơn một nghìn năm lại có thể gặp lại mấy người!"

Nói xong, ông ta thu hồi pháp thân, ôm lấy Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên. Vui vẻ đến mức những dòng nước mắt nóng hổi cũng trào ra, đây chính là cảm giác hạnh phúc khi những người anh em thất lạc lâu năm được gặp lại nhau.

"Quá tốt rồi lão Lâm! Vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp lại nhau!"

"Khoảng thời gian trước tôi còn hỏi Tôn Thượng xem ông đang ở đâu, không biết lão Lâm ông còn sống hay đã chết rồi, không ngờ rằng lại có thể gặp lại ông sớm như vậy!”

"Ha ha ha!"

Ba người vô cùng hào hứng, vô cùng vui vẻ.

Sau khi khoảng thời gian ngắn ngủi cùng nhau ăn mừng cuộc đoàn tụ này, Dương Đỉnh Thiên liền chỉ về phía Diệp Thiên đang đứng, nói với Lâm Bá Thiên: "Lão Lâm à, đây chính là Tôn Thượng của chúng ta, là Tôn Thượng của chúng ta sau khi sống lại mượn xác hoàn hồn, mặc dù dáng vẻ bên ngoài đã thay đổi, nhưng mà thần hồn vẫn chính là tôn thượng của chúng ta. Nếu không tin thì ông cứ nhìn thử xem."

"Ồ!"

Lâm Bá Thiên thấy nghe vậy. Lúc này mới mở pháp nhãn ra để nhìn lỹ lại.

"Ôi trời! Đúng là Tôn Thượng rồi!"

Vẻ mặt của ông ta chợt trở nên vui mừng, sau đó liền ở ngay trên không trung mà quỳ xuống hành lễ.

"Thuộc hạ Lâm Bá Thiên! Bái kiến Tôn Thượng, cúi đầu hành lễ với người!"

Sau ba cái cúi đầu, Diệp Thiên thu hồi pháp thân, đỡ Lâm Bá Thiên dậy, vỗ thật mạnh lên vai của ông ta, hốc mắt đỏ ửng nói: "Vẫn còn có thể gặp được lão Lâm ngươi như vậy, bổn tọa cảm thấy rất vui!"

"Tôn thượng! Thuộc hạ cũng không ngờ rằng mình lại còn có cơ hội được gặp lại Tôn Thượng, cảm giác giống như là đang mơ vậy."Lâm Bá Thiên vừa nói, vừa rơi nước mắt, hạnh phúc đến chảy cả nước mắt.

"Ha ha!"

Cả Triệu Thương Thiên và Dương Đỉnh Thiên đều nở nụ cười, Triệu Thương Thiên nói: "Lúc đầu khi tôi nhìn thấy Tôn Thượng thì cũng cảm thấy giống như lão Lâm ngươi vậy, cũng không dám tin tưởng rằng là sự thật!"

"Đúng là quá ngoài ý muốn."Lâm Bá Thiên lau nước mắt, nói: "Cũng may là Tôn Thượng chém ra Diệt Vô Biên, suýt chút nữa phá hỏng hang ổ tu luyện của thuộc hạ, thuộc hạ liền đi ra ngoài ngăn cản việc khe rãnh bị mở rộng, lúc ấy thuộc hạ thấy hơi tức giận nên muốn đi xem rốt cuộc là ai làm, không nghĩ rằng lại chính là Tôn Thượng."

"Cũng may là tính tình của thuộc không tốt, nếu không thì có thể đã bỏ qua cơ hội được gặp lại tôn thượng rồi."

"Ha ha ha!"

Cả Diệp Thiên, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên đều ngửa đầu phá lên cười.