“Quá tốt rồi. Quần đảo Tiên Sơn cuối cùng cũng phái trợ thủ tới đây.”
“Một tiên tôn đại thành, ba mươi tiên tôn tiểu thành và hơn bảy mươi tiên tôn cấp sơ nhập môn đã tạo thành một đại quân cường mạnh như vậy, kết hợp với mười ba tỷ quân của chúng ta thì lo gì việc không diệt được Diệp Bắc Minh chứ?”
“Bên kia bọn chúng chỉ có một Diệp Bắc Minh thì có thể đánh lại được nhiều tiên tôn đến vậy sao?”
"..."
Hoàng đế đế quốc Long Hoàng và cả bên văn bên võ, sứ giả các nước biết được tin quần Tiên Sơn phái số lượng lớn tiên tôn tới tiếp viện, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn hẳn lên.
“Các vị, hãy giữ yên lặng trước đã.”
Hoàng đế đế quốc Long Hoàng đứng dậy nói: “Có nhiều tiên tôn tới cứu viện như vậy là cơ hội rất tốt để tiêu diệt các đại quân dưới trướng của Diệp Bắc Minh, ngàn lần mọi người cũng không thể bỏ qua.”
“Cho nên, sứ giả của các đế quốc lớn hãy mau truyền thông tin tới hoàng đế của các người, để cho bọn họ tập trung binh lực toàn quốc, hội tụ với Thiên Hà Bắc Ngạn. Lần này ta muốn điích thân đi ra tiền tuyến để chiến đấu, tranh thủ diệt trừ tận gốc Diệp Bắc Minh, tránh để lại tai họa sau này.”
"Dạ ! Hoàng đế bệ hạ!"
Mười mấy sứ giả đế quốc, cúi chào rồi lập tức lui ra ngoài, nhanh chóng đi truyền thông tin cho hoàng đế triều đình của mình.
Rất nhanh sau đó, các đế quốc lớn giống như đã phái ra tất cả binh lực của mình, từ bốn phương tám hướng tấp nập chạy tới Thiên Hà Bắc Ngạn.
“Tình hình gì thế này? Đây lại phái đại quân đi làm con cờ thí sao?”
“Chinh chiến đến tận bây giờ, nước Tây Lương chúng ta không biết đã bao nhiêu tướng sĩ tử trận, giờ còn phái cả đại quân đi, liệu khi bị quét sạch rồi sẽ lấy dân lành chúng ta ra làm con cờ thí không?”
“Mấy chiến tranh đáng chết này, rốt cuộc phải đánh tới khi nào mới kết thúc đây. Đều cứ nói Diệp Bắc Minh là ma quỷ nhưng tôi nhìn mấy người thống trị đế quốc lớn mới là ma quỷ đấy. Cứ bắt từng nhóm rồi lại từng nhóm tướng sĩ ra trận, bọn họ mới thực sự là ma quỷ.”
"..."
Trăm họ trăm dân của các đế quốc lớn đều kêu thảm thiết.
“Lần này đã điều động một số lượng lớn tiên tôn trên quần đảo Tiên Sơn, cũng phải đến gần trăm người, cộng thêm các vị tiên tôn của các đế quốc lớn, tổng số có thể tới một trăm ba mươi, bốn mươi vị. Chúng ta lo gì không diệt được Diệp Bắc Minh chứ, chắc chắn có thể tiêu diệt được hoàng triều Hiên Viên.”
“Hy vọng lần này có nhiều tiên tôn như vậy, cộng thêm toàn quân của các đế quốc lớn có thể hoàn toàn tiêu diệt được Diệp Bắc Minh và đại quân dưới trướng cậu ta.”
“Đất đai của hoàng triều Hiên Viên vô cùng phì nhiêu, lần này nhất định liên thủ lại sẽ không thua trận. Giết sạch hoàng triều Hiên Viên, sau đó chia cắt lãnh thổ của hoàng triều Hiên Viên, chúng ta cũng có thể xin nhận những mảnh đất phì nhiêu đó để kiếm lợi đó nha.”
Tâm trạng của tầng lớp quý tộc của các đế quốc lớn vô cùng kích động, trong lòng tràn ngập vui mừng.
Rất nhanh sau đó, tin tức đã truyền tới đại quân Hiên Viên bên trong đế quốc.
“Mẹ nó chứ, một vị tiên tôn đại thành, ba mươi vị tiên tôn tiểu thành và bảy mươi vị tiên tôn sơ cấp nhập môn. Thực sự quá kinh khủng rồi, chúng ta chỉ có hai vị tiên tôn là đại sư Diệp và Tiêu Dao Vương thôi.”
“Thực lực của tiên tôn khác xa nhau, các đế quốc lớn tập hợp toàn binh lực để đối phó chúng ta, lần này chúng ta sẽ thua rất thảm mất.”
“Đáng sợ. Quá đáng sợ. Lần này không còn cách cứu vãn rồi.”
Ba tỷ bảy đại quân sau khi nghe tin tức đó, trong lòng người nào người nấy đều bàng hoàng.
Đây là bên quân địch cố ý truyền thông tin tới cho đại quân hoàng triều Hiên Viên nghe được, làm lòng người hoang mang vẫn luôn có hiệu quả.
“Mọi người đừng hoảng hốt! Đừng nghĩ đến việc buông bỏ trận chiến. Người nào dám trốn, bổn vương sẽ giết không sót một ai.” Tiêu Dao Vương quát lên.
Sau đó trấn an lại toàn dân: “Khi chúng ta chỉ có một tỷ hai đại quân cũng đã địch được với mười tỷ quân địch đánh phân thắng thua. Bây giờ có đến ba tỷ bảy đại quân ở đây, còn gấp ba lần trước, mà phe địch dù có tập hợp thêm nữa thì cũng nhiều hơn mười lăm tỷ đại quân, còn không gấp đôi lần trước. Tổng quan lại thì binh lực chúng ta đã thắng trận, chỉ cần dẫn hai tỷ quân ra đã có thể chống lại được mười lăm tỉ của bọn chúng. Chúng ta còn hơn một tỷ bảy đại quân nữa, phối hợp với đại sư Diệp để đối phó với tiên tôn của phe địch thì trận này chắc chắn thắng lợi.”
"Tất thắng!"
Hơn ngàn tiên vương hoàn hồn dẫn đầu hô tô.
"Tất thắng!"
"Tất thắng!"
"Tất thắng!"
Ba tỷ bảy đại quân cùng nhau hô to. Lúc đầu vẫn còn bất an lo lắng, nhưng giờ thanh âm hô to vang động đất trời, mọi sự sợ hãi trong lòng như được trút bỏ xuống.
“Đóa Đóa, mau đi nói với người bố đẹp trai của cháu, quần đảo Tiên Sơn phái ra một trăm vị tiên tôn, mau mau cho tiếp viện tới đây.” Tiêu Dao Vương hô.
Lúc này Đóa Đóa cưỡi trên thú kim lân mắt xanh, đi ra khỏi ngọn núi phi ngàn dặm.
Rất nhanh sau đó, cô bé đã phi được tới đầu ngọn núi.
Bây giờ cô nhóc cũng đã đạt tới Chân Tiên Cảnh, biết dùng huyết mạch để tìm tung tích của bố mình. Chỉ trong một thời gian ngắn sau đó, tại bên trong một sơn động đã tìm được bố mình cùng hai người chú và ông nội Huyền Cực Tiên Tôn.
“Bố đẹp trai, bố đẹp trai.”
Đóa Đóa nhẹ nhàng gọi Diệp Thiên hai lần, Diệp Thiên liền mở mắt ra.
“Có chuyện gì vậy Đóa Đóa, có phải về tình hình trận chiến không?” Diệp Thiên hỏi.
“Đúng vậy bố đẹp trai. Quần đảo Tiên Sơn kia đã phái đến một vị tiên tôn đại thành, ba mươi vị tiên tôn tiểu thành và bảy mươi vị tiên tôn sơ cấp nhập môn đến tiếp viện cho quân địch.” Đóa Đóa trả lời.
“Cửu khúc Thiên Hà Trận kia có mở ra chưa?” Diệp Thiên hỏi lại.
“Vẫn chưa mở ra được.” Đóa Đóa trả lời.
Lúc này Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên cũng mở mắt ra. Dương Đỉnh Thiên nói: “Tôn thượng, ngài tu luyện trước đi. Hai chúng tôi đi trấn giữ đại quân trước, tránh để lòng quân nản chí. Chờ khi quân địch mở được đại trận, sẽ có một tiếng nổ vang thật to, đến triệu dặm bên ngoài vẫn có thể cảm nhận được, đến lúc đó ngài tới là được.”
"Được rồi."
Diẹp Thiên gật đầu một cái, tiếp tục tu luyện.
“Tôi cũng phải trở về, tôi phải bảo vệ thật tốt cho Đóa Đóa và Bảo Bảo. Còn có đồ đệ Huân Nhi của tôi nữa.” Huyền Cực Tiên Tôn dừng việc tu luyện lại, nhảy vọt ra phía sau Đóa Đóa.
"Hì hì!"
Đóa Đóa cười cợt: “Có phải do ông nội không vào được Thái Hư cảnh không đó?”
“Trong lúc nhất thời không thể nào đạt tới được Thiên Huyền Cảnh viên mãn. Từ từ đi, chuyện này không vội được. Việc này không thể chỉ dựa vào năng lực tài hoa, phải từ từ cảm nhận, vừa chơi vừa luyện mới dần ngộ ra được.” Huyền Cực Tiên Tôn cười nói.
“Ha ha, Huyền Cực Tiên Tôn nói rất đúng, tôi cũng ở Cảnh viên mãn, hy vọng cũng được như người nói, tu luyện dần dần thì sẽ dần ngộ ra thôi.” Triệu Thương Thiên cười nói.
“Tôi vừa mới vào cảnh viên mãn, mấy người chờ tôi với.” Dương Đỉnh Thiên nói.
“Ai chờ cậu chứ, không chờ đợi gì cả.” Huyền Cực Tiên Tôn vừa nói vừa dần lên kỵ thú rời đi cùng Đóa Đóa.
"Ha ha!"
Hai người cười lớn lên thành tiếng, đi theo sát phía sau.
Tu vi của bọn họ thấp, dùng thạch Nữ Oa tu luyện làm cho tốc độ tăng lên rất nhanh. Tu vi của Diệp Thiên cao, tăng được lên cảnh viên mãn. Mười bảy muời tám ngày tu luyện đã tiêu hao hết năm mươi tấn thạch Nữ Oa thuần túy không tính phần vỏ ngoài mới tu luyện được đến cảnh Thái Hư tiểu thành sơ kỳ.
Tu vi của hai cấp cũng không hơn nhau là mấy.
Ba ngày sau.
Đùng đùng!
Một trận nổ mãnh liệt truyền tới.
Diệp Thiên mở cả hai mắt ra. Anh hóa thành một luồng sáng bay vụt ngàn dặm, dường như chỉ cần một giây đã tốc chiến đến được chiến trường.
“Đại soái tới.”
Không biết ai đã kêu lên một tiếng.
"Đại soái!"
"Đại soái!"
"Đại soái!"
Toàn quân cùng hô to lên, tinh thần được khích lệ kịch liệt.
“Tiêu Dao Vương, nghe nói ba món pháp bảo phòng ngự của ông già đều ở trên người cậu, cho tôi mượn một món tám mảnh và một món bảy mạnh.” Diệp Thiên đưa tay ra với Tiêu Dao Vương.
Trên người anh không có pháp bảo phòng ngự, đảo thể đan vẫn chưa được luyện thành. Nếu như không mang theo hai món thực sự không dám đi qua nhiều vị tiên tôn sức mạnh cao cường như vậy.
“Cầm lấy.” Tiêu Dao Vương lập tức cởi hai món xuống cho Diệp Thiên.
Mang theo hai món pháp bảo phòng ngự cao cường. Vốn Diệp Thiên đã tự tin, lại có thêm hai pháp bảo phòng ngự này đã tăng sức mạnh hơn ngày thường rất nhiều.
Rất nhanh sau đó có một tiếng nổ ở cửa sau của cửu khúc Thiên Hà Trận.
Ngay sau đó, liền thấy sóng gợn lăn tăn trên mặt nước, trong nháy mắt đã đóng băng lại.
Trong nháy mắt, trong tầm mắt đã xuất hiện rất nhiều đại quân hùng mạnh ùn ùn kéo đến.
Chợt nhìn qua, Diệp Thiên đã phát hiện ở đằng trước có hơn một trăm tiên tôn tiểu thành. Ở vị trí trung tâm kia chính là đảo chủ đảo Hoa Đào, người đã đại chiến với anh trên quần đảo Tiên Sơn.
“Diệp Thiên, đảo chủ đảo Hoa Đào tới, bố của cháu thì...” Nghê Hoàng Tiên Tử cũng phát hiện ra đảo chủ đảo Hoa Đào. Lúc này đã chạy tới bên người Diệp Thiên, khuôn mặt đầy lo lắng.
“Đừng vội hoảng hốt, đợt tôi hỏi qua đã.” Diệp Thiên vừa nói, liền hô lên với đảo chủ đảo Hoa Đào: “Này, đảo chủ đảo Hoa Đào, đảo phượng hoàng chủ đâu?”
"Ha ha."
đảo chủ đảo Hoa Đào cười nói: “Cái lão già Đảo Phượng hoàng chủ vô cùng cứng đầu, ngu đần không chịu thay đổi, đã bị chúng tôi phong ấn lại rồi, đang dùng Cửu Thiên Lôi Hỏa tấn công ông ta, dự tính chỉ cần ba ngày có thể làm cho ông ta hồn tiêu phách tán rồi.”
Lời kia vừa thốt ra, Nghe Hoàng Tiên Tử luống cuống, Diệp Thiên vội vàng an ủi: “Hoàng Nhi đừng sợ hãi, cháu hãy lui về nơi đóng quân trước đi, chú sẽ mau kết thúc trận chiến này, rồi đi giải cứu bố của cháu.”
“Được rồi.” Nghê Hoàng Tiên Tử gật đầu: “Vậy chú phải cẩn thận đó.”
“Được rồi.” Diệp Thiên lấy ánh mắt kiên định đáp lại.
Sau đó, hô lên với đảo chủ đảo Hoa Đào: “Ông già Hoa đào kia, có dám một mình đấu với tôi không?”
“Ha ha.” đảo chủ đảo Hoa Đào cười to: “Đồ khốn nạn, nhà ngươi thật là ma quái, muốn lừa gạt bổn tọa đấu một mình với ngươi rồi sau đó hạ lệnh toàn quân tấn công bổn tọa phải không?”
“Bổn tọa cũng không ngu như vậy đâu, bổn tọa sẽ tiêu diệt hết đại quân của người trước rồi bổn tọa sẽ đấu một mình với ngươi sau.”
Nói đến đây, ông ta hô: “Trước hết hãy bắn hỏa lực hết ra, bắn thành vài đợt để cho bổn tọa cho đối phương xem hỏa lực của chúng ta.”
Dứt lời!
Đoàng Đoàng Đoàng!
Đại quân xếp thành hàng lập tức dốc toàn lực mở ra, hơn một trăm vị tiên tôn biến mất giống như ma quỷ ngay trước mặt đại quân.
"Nghênh địch!"
Diệp Thiên cũng hạ lệnh tiếp chiến.
Đoàng đoàng đoàng.
Cả quân của hai bên được trang bị đầy đủ hỏa lực toàn lực tiến lên phía trước, hướng tới cuộc đại chiến cuối cùng.