Có khoảng ba mươi tiên tôn từ giai đoạn nhập môn cho đến giai đoạn sau tiểu thành, nhưng đa phần bọn họ đều là tiên tôn nhập môn.
Những tiên tôn có thực lực thật sự là những người đã có thời gian ở ẩn lâu, bọn họ thông qua tĩnh tu để nâng cao tu vi của mình.
Giống như cấp bậc của tiên tôn Tiêu Dao Vương, vì luôn bận bịu với việc quân đội, năm nào cũng phải đi chiến đấu cho nên thời gian luyện tập rất ít. Lúc không ra chiến trường thì lại phải huấn luyện một quân đội lớn, vân vân. Do đó đã đào tạo những tiên tôn ở bên ngoài, nguyên nhân nằm ở chỗ trong quần đảo Tiên Sơn không có tiên tôn có tu vi cao.
Có được tất sẽ có mất, một khi bọn họ đạt được quyền lực thì sẽ mất đi tu vi, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên là một ví dụ điển hình.
Lúc mà bọn họ đạt được tu vi cao nhất cũng chỉ là trong giai đoạn Đại Thành của Thái Thư Cảnh, so với những tiên tôn trong thế giới ngân hà trong trung tâm vũ trụ, tu vi của bọn họ lúc ấy cũng không được xem là quá cao.
Đương nhiên, những tôn tiên có tu vi cao trong thế giới Tinh Hà ở vũ trụ trung tâm hầu hết là những người có cuộc sống an nhàn, không vướng sự đời, không tham dự sẽ không bận tâm. Nói thẳng ra trong xã hội, họ là những người có địa vị bình thường. Bọn họ chưa bao giờ để ý đến việc trời đất do ai làm chủ, sẽ bị ai cướp đi. Bọn họ thực sự đã đạt đến cảnh giới tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện tu thành đạo kim tiên.
Mục tiêu của bọn họ chính là Thái Ất kim tiên, lên trời tu luyện, trở thành thần tiên, bọn họ khinh thường, coi nhẹ những tranh đấu trong xã hội.
Trở lại vấn đề, những tiên tôn này sau khi được phái đi liền bắt đầu hành động, bốn tiên tôn vây lấy Đóa Đóa, gần ba mươi tiên tôn còn lại vây đánh Tiêu Dao Vương vì ông ta cũng là một tiên tôn, hơn nữa còn là tiên tôn có thể bị đánh chết. Ông ta không giống Đóa Đóa, cô bé là người có hào quang bảo hộ vì vậy dù có một ngàn tiên tôn cũng không thể giết được. Vì vậy chỉ cần để một vài tiên tôn bao vây cô bé, khống chế để cô bé không làm loạn là được.
"Dùng hỏa lực, hai vị tướng quân, mau dùng hỏa lực. Cố gắng đừng ném lên người tôi."
Đối mặt với ba mươi tiên tôn, Tiêu Dao Vương làm sao có thể không sợ được?
Nhưng ông ta càng thấy sợ hỏa lực đội quân do Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên thống lĩnh.
Suy cho cùng ông ta không biết mấy cái gọi là pháp bảo phòng ngự hai kiện tám đoạn, pháp bảo phòng ngự một kiện bảy đoạn, pháp bảo cấp cao ba kiện rốt cuộc sẽ giúp cơ thể tăng thêm bao nhiêu năng lực phòng ngự, vì vậy trong lòng có chút lo lắng.
Nhưng với những người dày dạn kinh nghiệm như Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên, đối mặt với những chuyện này trong lòng bọn họ đã rõ như gương.
"Toàn quân đổi lại hỏa lực, bắn vào vòng người tiên tôn đang bao vây Tiêu Dao Vương, không cần để ý đến Tiêu Dao Vương, bắn." Triệu Thương Thiên quả quyết ra lệnh.
Cho dù tất cả tiên tôn chết, Tiêu Dao Vương cũng sẽ không chết, vì vậy không cần lo đến sự sống chết của ông ta.
Còn về phần Đóa Đóa cũng không cần phải lo, chỉ cần công kích vào đám tiên tôn bên Tiêu Dao Vương thì những tiên tôn đang vây quanh cô bé sẽ tự động tan rã.
Ngay sau đó.
“Ầm ầm ầm.”
Một tỉ hỏa lực của đại quân, toàn bộ đều tập trung bắn về phía Tiêu Dao Vương, tất cả bắn vào không trung khiến mọi thứ xung quanh vỡ vụn, đâu đâu cũng toàn là máu thịt.
Nực cười.
Một tỷ hỏa lực của đại quân khi được mở hết hỏa lực lại được tập trung về một phía thì uy lực của nó tương đương với một đòn của những tiên tôn đã đạt đến cảnh giới Đại Thành cấp bậc thứ sáu, bất luận là đánh vào tiên tôn nhập môn nào cũng sẽ gây nên sức sát thương lớn, những tiên tôn đang ở cấp Tiểu Thành chắc chắn sẽ không chịu nổi.
"Mau đem phòng ngự ra, hướng vào đám hỏa lực kia để thu hút chúng, những tướng sĩ khác mau tập trung hỏa lực bắn vào đám người kia cho ta." Diên Bình Vương ra lệnh.
Rất nhanh sau đó, một tỉ hỏa lực của đại quân đã bị bao trùm bởi mười tỉ hỏa lực của đại quân.
Cũng may năng lực phòng ngự của đại quân khá tốt, nếu không rất có thể đã bị tiêu diệt sạch, nhưng đợt hỏa lực vừa rồi đã khiến đại quân bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, số người thương vong rất lớn, người chết đã là hơn năm triệu người.
Nhưng dưới sự bao vây công kích của một tỷ hỏa lực, bên phía liên quân mười tỷ cũng chịu nhiều tổn thất nghiêm trọng, sau ba đợt hỏa lực đã nổ chết mười tôn tiên đang ở cảnh giới nhập môn.
Rất nhanh, một bức tượng chắn hỏa lực được dựng lên. Nhưng cũng không có hiệu quả gì nhiều, nó đang dần sụp xuống vì bị đánh phá.
"Tiêu Dao Vương, nhân cơ hội này mau xông vào lòng địch, quét sạch bọn chúng." Dương Đình Thiên ra lệnh. Đám người tiên tôn đã bị hỏa lực đánh lùi, Tiêu Dao Vương lại đang chỉ huy đại quân một tỷ, vì vậy hoàn toàn có thể xông thẳng vào giải quyết bọn chúng.
Một khi đã tấn công vào, đám người kia muốn rút lui cũng vô ích.
Bởi vì khi các tôn tiên đánh nhau phạm vi bị ảnh hưởng sẽ rất rộng, cho nên khi tiến hành giao chiến ở giữa một đại quân thì sẽ gây ra thương vong vô cùng lớn.
"Được. Tôi đi ngay đây."
Đợt hỏa lực vừa rồi đã cho Tiêu Dao Vương biết khả năng phòng thủ của ông ta cao đến mức nào, ngay cả hàng tỷ đợt tấn công của đại quân cũng không thể nổ chết ông ta, vậy thì hỏa lực của đám người kia cũng chỉ để gãi ngứa mà thôi.
Nói là làm, Tiêu Dao Vương tránh các hỏa lực, xông thẳng vào đại quân.
"Tập trung hỏa lực tấn công vào Tiêu Dao Vương, không được để ông ta đánh vào đại quân."
Diên Bình Vương vội vàng ra lệnh.
Lập tức, những người đang đứng trực diện với Tiêu Dao Vương liền hướng hỏa lực về phía ông ta. Mặc dù không thể bắn chết ông ta nhưng có thể khiến ông ta không thể tiến vào.
Có câu nói, đạo cao một thước ma cao một trượng, sau khi Diên Bình Vương ra lệnh, Triệu Thương Thiên cũng hạ lệnh: "Dùng hỏa lực bắn vào đám người ở phía trước Tiêu Dao Vương."
Lời vừa dứt, toàn bộ hỏa lực đã hướng về phía liên quân đang chắn trước mặt Tiêu Dao Vương, bởi vì cách bố trí lực lượng của liên quân có nhiều thiếu sót, lúc tấn công không thể phòng thủ, hỏa lực do Tiêu Dao Vương thu hút cũng không bị đụng trúng hỏa lực của đại quân hoàng triều Hiên Viên, cho nên khi một tỷ hỏa lực của đại quân tấn công vào, trong nháy mắt đã có thể quét sạch một phía, ít nhất đã bắn chết bốn trăm đến năm trăm triệu người. Chỉ một đợt hỏa lực đã có thể xé nát một phần đại quân.
"Mau, mặc kệ Tiêu Dao Vương, hỏa lực sẽ nổ tung ông ta, mau siết chặt vòng vây." Diên Bình Vương vô cùng lo lắng, ông ta lập tức ra lệnh.
Hỏa lực cứ thế được bắn ra, Tiêu Dao Vương cũng nhờ đó mà tiến được vào đại quân, khoảng cách ngày càng gần. Nhưng lúc này, ông ta lại bị đám tiên tôn của phía liên quân chặn lại và vây đánh.
Mặc dù sức phòng thủ của ông ta cao, trong lúc đánh nhau sẽ không bị thương. Nhưng không được tấn công, giết người cũng không được vì vậy ông ta chỉ đành nhìn về phía Dương Đình Thiên và Triệu Thương Thiên cầu cứu.
Triệu Thương Thiên lại ra lệnh dùng hỏa lực để yểm trợ ông ta.
Nếu cứ tiếp tục thế này, cả hai bên sẽ phải gánh chịu nhiều hậu quả, nhưng nếu so ra thì phía liên quân sẽ phải chịu những tổn thất lớn hơn.
Rất nhanh, số người của phía liên quân chỉ còn lại tám tỷ người, mà bên phía của Triệu Thương Thiện cũng chỉ còn lại hơn bảy trăm triệu.
"Cứ tiếp tục, phải làm giảm số người bên bọn chúng, khi bọn chúng còn khoảng năm trăm triệu quân, hỏa lực suy yếu, đến lúc đó sẽ cho tiên tôn tấn công, áp sát chúng, như vậy có thể san bằng tất cả. Ha ha ha." Diên Bình Vương cười lớn nói.
Thứ ông ta cần là chiến thắng, bất luận liên quân phải trả giá như thế nào ông ta cũng không quan tâm, dù cuối cùng chỉ còn lại hai tỷ quân đối với ông ta mà nói cũng là đại thắng.
Bởi vì nếu ông ta chiến thắng đồng nghĩa với việc hoàng triều Hiên Viên sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
"Làm sao bây giờ? Phải làm sao đây? Nếu cứ tiếp tục thế này đại quân chúng ta sẽ bị tiêu diệt hết mất." Hoàng đế Hiên Viên như đang ngồi trên đống lửa, ông ta vô cùng lo lắng nói.
"Đình Thiên, có cách gì không, có thể làm giảm số người thương vong không?"
Dương Đình Thiên cười nói: "Quân địch đông, tiên tôn cũng đông. Bị bọn chúng vậy chặt như vậy mà có thể đánh như thế đã là quá tốt rồi, làm sao có thể giảm thương vong được nữa. Bây giờ hỏa lực đang yếu dần chắc chắn số người thương vong sẽ tăng lên, xem ra hôm nay chúng ta phải thua ở đây rồi."
Triệu Thương Thiên gật đầu, hét lớn: "Các anh em, tiếp tục tấn công, dù có chết cũng phải lột da bọn chúng xuống. Không phải sợ, chúng tôi sẽ luôn ở bên các anh em."
Đây là một vị tướng không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến trên chiến trường, vì vậy dù trời có sập thì lòng vẫn vững. Nếu đổi lại là tên thống soái của bên phía liên quân e rằng hắn ta đã sớm giơ tay đầu hàng rồi.
Thống soái có vững thì lòng quân mới yên, có như thế mới đánh bại được quân địch.
Vậy mà bây giờ hoàng đế Hiên Viên lại làm loạn, ông ta quỳ dưới đất không ngừng kêu gào.
"Trời đất ơi, mau cứu ta, mau cứ ta, ta cầu xin người, cầu xin người."
Sau khi ông ta kêu gào một trận.
Lúc này, đột nhiên một cây thương long từ đâu xuất hiện, lao thẳng vào không trung, lao thẳng vào trong lòng địch.
Giây tiếp theo.
Khắp nơi đều bị bao phủ bởi một loại sát khí.
Ngay sau đó.
"Aaaaa."
Những tiếng kêu la thảm thiết làm rung động cả đất trời.
"Không xong rồi, sát khí thật kinh khủng, Diệp Bắc Minh quay về rồi."
Diên Bình Vương vô cùng kinh sợ kêu lên.
Lời vừa dứt, cả đại quân liền rơi vào khủng hoảng.
"Mẹ ơi, tên sát thần đó tại sao lại quay về?"
"Không phải hắn ta bị kẹt trên đảo Tiên Sơn hay sao? Làm sao có thể trốn ra được? Bây giờ hắn xuất hiện, trận này làm sao có thể tiếp tục được nữa?"
"Xong rồi, hắn vừa đến đã lập tức diệt sạch một phần đại quân, ít nhất là mấy trăm triệu người chết rồi, hắn mà kết hợp với đại quân bên kia, chúng ta thua là cái chắc."
"..."
Phía bên liên quân đã bắt đầu lo sợ, lòng quân lung lay.
Còn đại quân của hoàng đế Hiên Viên, khí thế ngay lập tức liền bừng bừng trở lại.
"Tốt quá rồi. Thầy Thiên về rồi. Chúng ta thắng rồi."
"Haha. Có thầy Thiên, chúng ta như có thêm một tỷ đại quân từ trên trời phái xuống."
"Thầy là trụ cột vững chắc của chúng ta, trận chiến này chắc chắn tất thắng."
"Tất thắng. Tất thắng. Tất thắng."
Tinh thần của đại quân hoàng đế Hiên Viên lúc này như núi lửa phun trào, khắp mọi nơi đâu đâu cũng là tiếng hô hào của bọn họ.
"Yeah yeah. Ông Huyền Cực. Bố cháu về rồi. Tốt quá rồi."
Đóa Đóa vui mừng không ngừng vỗ tay.
"Huân Nhi, bố chúng ta về rồi. Chúng ta không phải cùng nhau xuống hoàng tuyền nữa rồi. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống vui vẻ." Bảo Bảo vui mừng bật khóc.
"Ừm ừm ừm."
Huân Nhi liên tục gật đầu, cô ấy cũng bật khóc theo Bảo Bảo.
Văn võ đại thần ai nấy đều vui mừng.
Hoàng đế Hiên Viên là người vui mừng nhất, ông ta nhảy cả lên.
"Ông trời ơi. Người quả thật có mắt. Người đã đưa đại nguyên soái của đất nước ta quay về rồi. Được cứu rồi. Hoàng đế Hiên Viên ta được cứu rồi."