Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 959: Mau xin viện binh!






Một kiếm này ẩn chứa tiên lực của một tiên tôn Thái Hư Cảnh cùng với thần uy của thần binh vô thượng, ẩn chứa một nguồn năng lượng hết sức kinh khủng, có thể ở trời bổ đất, có thể làm núi non dậy sóng, có thể chém tiên giết thần, có thể nghiền nát những vì sao trong vũ trụ...

May mà Thủy Lam Tinh rất lớn, lại được quy luật của đại đạo che chở, bề mặt tinh cầu cũng vô cùng bền chắc, nếu không một nhát kiếm này đủ để chém Thủy Lam Tinh thành hai nửa, trở thành một tinh cầu chết giữa vũ trụ hư vô mịt mờ này.

Nhưng cho dù đã có quy luật của đại đạo che chở, nhát kiếm này vẫn gây ra một thương tổn có tính hủy diệt đến cho Thủy Lam Tinh mang.

Luồng kiếm khí kia đã chém mặt đất ra một cái khe rộng trăm ngàn dặm, sâu mười ngàn dặm. Sau khi nghiền nát hai trăm triệu đại quân, cái khe vừa rộng vừa sâu này dần dần kéo dài ra với tốc độ mười triệu kilomet trên giây.

Chỉ trong một cái chớp mắt, dải sông ngân rộng rãi bị chém thành hai khúc từ bên trong, nước sông bị cắt đứt, để lại một lực lượng vô cùng cường hùng mạnh khiến cho nước sông không thể tiến về trước, mức nước sông ở thượng du dâng cao, trào ra hai bên bờ sông, dẫn tới hiện tượng lũ lụt.

Bởi vì trên sông ngân có một số ký tự làm ranh giới, bên ngoài ký tự là ranh giới của đế quốc Long Hoàng, bên trong vây quanh là ranh giới của hoàng triều Hiên Viên, hai quân đương đầu với nhau ở nơi các ký tự nổi lên nên cái khe được hình thành sau nhát kiếm ấy đã cắt ranh giới của hoàng triều Hiên Viên khoảng mười triệu dặm. Sau khi chặt đứt sông ngân, cái khe kéo dài về phía ranh giới của đế quốc Long Hoàng, để lại một cái khe dài đến một trăm triệu kilomet tại ranh giới của đế quốc Long Hoàng, sau đó tiếp tục kéo dài tới láng giềng của đế quốc Long Hoàng là đế quốc Tây Lương, cứ liên tục kéo dài trên biển, nước biển vẫn bị xé ra, vô số hòn đảo sụp đổ.

Điều này làm cho đế quốc Long Hoàng, đế quốc Tây Lương và rất nhiều đế quốc khác tổn thất nặng nề, có ít nhất một trăm tòa thành trì, quận huyện bị khe hở này nghiền nát, làm cho ít nhất trăm tỷ dân chết tươi!

Tất cả mọi người đều bàng hoàng và sợ hãi!

Ước chừng một phút sau, khe hở này kéo dài hơn sáu trăm triệu dặm, lúc đang tiến về phía một quần đảo thì bị một tiên tôn trên đó cản lại.

Với chiều dài hơn sáu trăm triệu dặm này có thể đi hết nửa vòng Thủy Lam Tinh, trong đó hơn ba trăm triệu dặm đều ở trên mặt biển, mặc dù gây ra một lượng lớn cá chết nhưng vì ở trên biển nên không dẫn đến nhiều thương vong.

"Trời ơi! Yêu thú gì đang quấy phá sao?"

"Con rồng ác kia đang giở trò à?"

"Thật là khủng khiếp, xé biển khơi ra hai nửa luôn rồi này!"

Trên quần đảo được hình thành từ mấy trăm đảo nhỏ, hơn trăm triệu tu sĩ ồ lên, đều cực kỳ kinh ngạc trước sự việc biển khơi bị vạch ra thành hai nửa.

"Kinh khủng! Quá kinh khủng!"

Trên chiến trường của hai phe chìm trong bầu không khí im lặng tròn một phút, sau đó hơn hai tỷ tướng sĩ mới lấy lại tinh thần, ai cũng đều bị nhát kiếm khủng khiếp này làm sợ chết khiếp.

"Một nhát kiếm tiêu diệt Lỗ Quốc Công và đại quân hai trăm triệu binh lính, thực lực này quả thật quá đáng sợ!"

"Cắt ngang cả sông ngân khiến cho hạ lưu trở nên khô cằn, đó chính là sông ngân rộng hơn một trăm ngàn dặm cơ mà!"

"Khe hở do nhát kiếm đó chém ra có chiều rộng ngang với sông ngân và sâu hơn cả nó, chắc đã kéo dài đến ranh giới của đế quốc Long Hoàng chúng ta nhỉ? Vậy sẽ nuốt chửng bao nhiêu người chứ trời ơi!"

Những tướng sĩ phe địch kêu rên hết lần này đến lần khác.

Dù là Diệp Thiên đang thống lĩnh đại quân ba trăm triệu binh lính cũng không kiềm được mà dừng việc khai hỏa lại và nhìn sang phía đó sau khi chém nhát kiếm đó ra, giờ phút này vừa mới hoàn hồn.

"Đại soái quá lợi hại! Sức chiến đấu bùng nổ!"

"May mà do chiến tranh bùng nổ nên những người dân sống ở biên giới đã rời nhà vườn từ sớm, chứ không nhát kiếm này mà cứ kéo dài không dừng, sẽ có không ít người dân sống ở biên giới hoàng triều Hiên Viên ta phải chết!"

"Lợi hại! Quá lợi hại! Một nhát kiếm phá trăm triệu quân! Còn chém chết cả một tiên tôn! Chiến tích này có thể được ghi trong sử sách vĩnh viễn rồi!"

Ngay cả năm vị tiên tôn Thái Vương, quân sư, Thái sư, quốc cữu, Triệu quốc công cũng giật cả mình, nuốt nước miếng cái ực, cảm thấy quá đáng sợ!

Lúc này Diệp Thiên đã lấy lại tinh thần, hắn khôi phục thể lực rồi quăng Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm lên. Thừa dịp quân địch rơi vào trong nỗi khủng hoảng vô tận, hắn hóa thành một tia sáng xông vào giữa địch quân, đâm kiếm vào bề mặt đất, phóng thích sát khí.

"A!"

Chỉ ngay sau đó, tiếng kêu la thảm thiết vang cả trời. Lấy hắn làm trung tâm, những tên địch xung quanh đều dần dần bị sát khí hóa thành máu.

"Không ổn rồi!"

Thái Vương lấy làm kinh hãi, lập tức hét lên: "Bốn người các ngươi, mau ngăn cản không cho hắn phóng thích sát khí nữa đi, bổn soái đi kiềm kẹp hắn lại, ra lệnh cho đại quân tản ra theo hai hướng!"

Dứt lời, ông ta sử dụng pháp thân tung một chưởng về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên rút kiếm, giơ lên thật cao, đồng thời cũng sử dụng pháp thân. Kiếm và pháp thân cùng nhau đâm thẳng vào cái chưởng của Thái Vương.

Cùng lúc đó, quân sư, Thái sư, quốc cữu, Triệu quốc công bao vây Diệp Thiên ở bốn phía, mở thần niệm kết trận, bao vây sát khí vào trong pháp trận.

Bốn vị tiên tôn phải hợp lực mới miễn cưỡng nhốt sát khí lại được, nếu chỉ có bất kì một người trong số họ đều không thể nhốt được sát khí ngút trời này.

Nhưng dù vậy vẫn có hơn một trăm triệu binh sĩ đã chết, hơn mười sáu ngàn tỷ người còn lại đồng loạt lùi ra hai bên nơi Diệp Thiên và Thái Vương đang đánh nhau.

"Khai hỏa! Nổ cho ta!"

Lúc này, Triệu Thương Thiên hạ lệnh công kích thay cho Diệp Thiên.

"Uỳnh uỳnh uỳnh!”

Chỉ trong một cái chớp mắt, hơn ba trăm triệu binh sĩ bắn ra năng lượng đánh về phía kẻ địch đang lùi sang bên họ.

Vì bọn địch đang lùi về phía sau, lại thêm đang hốt hoảng nên trận hình hơi rối loạn, mất đi khả năng phòng ngự, nháy mắt đã bị nổ tan tác dưới sự bao trùm của một trận hỏa lực ấy, nặng nề mà chết.

"Giữ đội hình! Giữ nguyên đội hình! Trận hình nào loạn phải tức tốc lập trận trở lại và giữ thế phòng ngự đi!" Quân sư gân cổ hét lên.

Nhóm bốn tiên tôn bọn họ muốn đi giết đại quân của Diệp Thiên, nhưng vì Diệp Thiên đang phóng thích sát khí ra nên không thể qua đó, nếu không đại trận vừa lập xong sẽ bị phá vỡ, sát khí đánh vào sẽ khiến cho đại quân phải chịu thương vong rất nặng nề!

"Con mẹ nó!"

Nhóm bốn tiên tôn quân sư, quốc cữu, Thái sư và Triệu quốc công không thể đi tiêu diệt đại quân của Diệp Thiên, thấy mấy cánh quân bên mình bị đánh mà liên tục ngã xuống thì tức giận đến mức muốn hộc máu.

"Quốc cữu, Triệu quốc công, Thái sư, cùng ta phát động công kích tầm xa với chúng đi, thuận tiện canh giữ các pháp trận đã bị phá!" Quân sư yêu cầu.

Rất nhanh sau đó, quốc cữu, Triệu quốc công và Thái sư nhanh chóng sử dụng pháp bảo của mình, vì không thể phân tâm để điều khiển pháp bảo nên họ chỉ có thể biến pháp bảo to ra, dùng chưởng đẩy pháp bảo, nghiền ép về phía đại quân của Diệp Thiên.

"Ba pháp trận ở hàng trước, chuyển hướng hỏa lực, đánh đám pháp bảo đó!" Triệu Thương Thiên ra lệnh.

Hỏa lực tức khắc quay đầu, đánh về phía bốn pháp bảo đang đập qua.

“Rầm rầm rầm!”

Ba pháp trận ở hàng trước được tạo nên bởi hơn một trăm triệu binh sĩ, uy lực do năng lượng được bắn ra từ họ cũng vô cùng khổng lồ. Mặc dù nó không thể phá vỡ pháp bảo nhưng đã đánh lùi pháp bảo về phía sau, khiến cho bọn chúng không thể nghiền ép đại quân phe mình nữa.

Năm pháp trận đằng sau thì tiếp tục công kích quân địch, nhưng vì thiếu mất ba pháp trận nên hỏa lực đã yếu đi rất nhiều, khiến cho áp lực của quân địch giảm đi đáng kể.

"Đội quân ở cánh phải, lập tức di chuyển qua mặt sườn của địch, tấn công bọn chúng!" Quân sư ra lệnh.

Đội quân bảy tám trăm triệu binh lính ở cánh phải nhanh chóng tiếp cận phía bên phải của đại quân mà Diệp Thiên đang thống lĩnh.

"Giữ vững trận hình, liên tục phát hỏa lực, đại quân dời sang bên trái, không được để cánh phải của địch đuổi theo. Đánh cánh trái phe địch thật mạnh vào!" Triệu Thương Thiên cũng ra lệnh.

Anh ta là một viên tướng đã rong ruổi trên chiến trường nhiều năm, số trận chiến đã tham gia còn nhiều hơn cả của Diệp Thiên, rất dày kinh nghiệm, cộng thêm hơn một ngàn tiên vương tá thi hoàn hồn kia cũng đều là các tướng lĩnh dày dặn kinh nghiệm, mỗi người bọn họ chỉ huy đại quân hai trăm ngàn binh lính, điều khiển đại quân này di chuyển mà không làm đội hình bị loạn, lại còn có thể giữ hỏa lực được phóng ra tối đa với vẻ vô cùng ung dung.

"Con mẹ nó! Pháp trận của bọn chúng quá tiên tiến, tướng lĩnh lại có tài chỉ huy, chún đang muốn thoát khỏi cánh quân bên phải của chúng ta và ăn quân cánh trái của chúng ta đây mà!"

Quân sư đau đầu muốn chết, đối mặt với một đội quân khó chơi như thế, ông ta cũng mệt lắm.

"Kệ đi!" Sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, ông ta hạ quyết tâm: "Quân cánh phải áp sát quân cánh trái, tập trung hỏa lực đánh trực diện với địch!"

Tạm thời ông ta chưa muốn diệt đại quân mà Diệp Thiên đang thống lĩnh, trước mẳt phải giúp quân cánh trái thoát khỏi áp lực đã, rồi tập trung hỏa lực kháng địch, giảm thương vong hết mức có thể, kiềm kẹp địch, sau đó xin triều đình tức tốc gửi cứu viện tới.

Thế là sau khi nhận được mệnh lệnh cho đội quân, ông ta lập tức lấy thạch truyền âm ra truyền âm cho Binh bộ.

"Mau xin bệ hạ truyền âm cho đế quốc Thiên Kiền, Tây Lương và Đại Yên, bảo họ mỗi bên tập hợp năm trăm triệu đến một tỷ binh lính, ít nhất một tiên tôn, cấp tốc đến bờ phía Nam sông ngân tiếp viện chúng ta, nếu họ không chịu thì nói nếu chúng ta bị tiêu diệt thì sớm muộn họ cũng sẽ bị diệt thôi. Môi hở răng lạnh nghĩa là gì, chắc chắn bọn họ sẽ hiểu!"

"Rõ! Ta đi bẩm báo bệ hạ ngay!"