Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 957: Hỏa lực đã được chuẩn bị!






Lúc này, Diệp Bắc Minh dẫn đầu một đội trợ giúp đi về hướng bên trái và cách đó khoảng ba trăm nghìn kilomet nữa. Còn đại quân có ba trăm triệu quân vẫn đang chậm rãi đi về phía trước.

Bọn họ cũng không phải là muốn vây quanh cái trái của đội quân do Diệp Bắc Minh thống lĩnh mà là muốn vòng về phía sau Diệp Bắc Minh rồi trực tiếp bao vây đại quân do Diệp Bắc Minh dẫn đầu.

Đại quân phụ trách vây quanh cánh trái đã đợi ở phía trước từ lâu. Bởi vì Diệp Bắc Minh chỉ quy đại quân của mình vẫn tiếp tục chậm rãi di chuyển cho nên đại quân có nhiệm vụ vây quanh cái trái đó vẫn đang chờ đại quân của Diệp Bắc Minh tiến vào vòng chiến đấu để bắt đầu xuất kích.

Tuy nhiên, đại quân phụ trách vây quanh từ phía sau thì phải tiến lên thêm một chút. Bọn họ chia thành hai đường để vòng lên từ phía sau. Ngoài ra, có hai trăm triệu quân cả người cả ngựa đang hướng về cánh phải để vây quanh đại quân của Diệp Bắc Minh.

Đương nhiên là, bọn họ đều thực hiện các cách để qua mắt của trinh sát. Tất cả binh lính đều cố gắng để chân không chạm đề và không làm bụi bay để bị phát hiện ra.

Trong khi đó, trinh sát của bọn họ cũng đang điều tra xem liệu trinh sát của kẻ địch có đang ở gần đây hay không. Nếu có thì phải giết chết, để tránh việc mấy người đó báo cáo lên trên.

Chỉ là sau khi Diệp Bắc Minh đảm nhiệm chức Đại tướng quân thì đã đổi hết trinh sát thành người của mình, cho nên Diệp Bắc Minh chính là chủ của các trinh sát đó. Mà bọn họ, sau khi trải qua huấn luyện thì đã trở thành những trinh sát có khả năng điều tra cực kỳ tốt. Cho dù quân địch có dùng các biện pháp tốt nhất để chống trinh sát thì hành tung của bọn họ chắc chắn vẫn bị phát hiện và báo cáo lại cho Diệp Bắc Minh.

Không phải sao? Lúc này, Diệp Bắc Minh đã đến đây rồi.

Thừa dịp ba trăm triệu quân địch, tính cả người cả ngựa, vẫn đang hoạt động mà lại không có bày binh bố trận. Hơn nữa, mấy quân địch này ở trong mắt Diệp Bắc Minh cũng chỉ là một đám con kiến hôi không hơn không kém và quan trọng hơn là anh có thể giết chết bọn họ một cách rất dễ dàng.

Chỉ thấy anh giống như một ánh sáng, gào thét một tiếng rồi bắn vào giữa ba trăm triệu quân địch.

“Anh là ai?”

Những người lính trong quân địch đột nhiên hét lên khi bọn họ phát hiện ra có người ngoài đã đột nhập.

Nhưng...

Quân địch còn chưa kịp phản ứng, Diệp Bắc Minh đã kích hoạt sát khí của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm và chỉ trong tức khắc, sát khí của thanh kiếm đã lan ra khắp nơi.

"A!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Chỉ sau mười giây.

Ba trăm triệu đại quân ngoại trừ hơn một nghìn Tiên Vương, phần còn lại toàn bộ đều bị tiêu diệt.

"Yêu quái. Đây chính là yêu quái.” Vị thống lĩnh Minh Đức thần tượng này nhìn thấy đại quân ba trăm triệu người đứng trùng trùng điệp điệp của mình chỉ trong một cái chớp mắt mà máu đã chảy thành sống thì sợ hãi đến mức lá gan cũng nứt ra rồi, sắc mặt hoảng sợ như là bản thân mình sắp chết vậy.

"Trời ơi! Đây có phải là Diệp Bắc Minh mà Thái sư đã từng nói hay không?" Ngô Đào thần tướng kêu lên trong sự kinh hãi.

"Rút lui! Nhanh lên!”

Minh Đức thần tướng sợ hãi kêu lên. Nếu gặp phải một con quái vật như vậy mà không rút lui thì tất cả bọn họ đều phải chết hết.

Nhưng...

Lúc bọn họ còn chưa kịp rút lui và sau khi Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong giây lát, anh đã lập tức bao vây toàn quân.

‘Bây giờ đã không còn đủ thời gian để di chuyển hoa tiếp mộc, xem ra mình chỉ có thể giết toàn bộ Tiên Vương Viên Mãn này.’ Diệp Bắc Minh suy tư.

Sau đó, anh lập tức ra tay giết chết các Tiên Vương của quân địch. Lúc này, chỉ còn lại Minh Đức, Ngô Đào và hơn hai mươi thần tướng khác.

Ở trước mặt Tiên Tôn, Tiên Vương cũng chỉ là con kiến hôi. Bọn họ giết Tiên Vương còn dễ dàng hơn là giết chết một con gà.

"Diệp Diệp... Diệp Bắc Minh, đừng giết chúng tôi. Cầu xin anh đừng giết chúng tôi."

Ngô Đào thần tướng giơ tay lên đầu hàng.

Diệp Bắc Minh không nói hai lời mà lập tức bắt đầu rút thần hồn của bọn họ.

Ngay sau đó, hơn hai mươi Tiên Vương Viên Mãn trở lên đều bị rút sạch thần hồn bằng thanh Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cho các Tiên Vương.

“Tham kiến tôn thượng.”

Hơn hai mươi Tiên Vương cung kính quỳ xuống.

Vì lý do an toàn cho nên Diệp Bắc Minh vẫn lãng phí một chút thời gian để đặt lời nguyền huyết ngải lên tất cả các Tiên Vương này. Nếu để bọn họ thừa dịp trốn được giữa trận chiến mà lời nguyền lại không thể giết được bọn họ vậy thì sẽ xảy ra phiền phức rất lớn.

Lúc này, Thái Vương, Quân sư, Thái sư và sáu vị Tiên Tôn khác đang ở trước mặt đại quân của Đế Quốc Long Hoàng để chờ diệp Bắc Minh dẫn đại quân của mình đến.

"Báo.”

Lúc này, trinh sát trưởng đang vội vàng chạy vào để báo cáo: “Thưa Đại tướng quân, đài

trinh sát phía trước báo về là phát hiện cánh bên trai của quân địch có sát khí xông lên trời, mạt tướng hoài nghi là Diệp Bắc Minh đã ra tay với đại quân vòng ở phía sau rồi."

"Cái gì!"

Sắc mặt Thái Vương chợt thay đổi: "Những gì cậu nói đều là sự thật chứ?”

"Mạt tương đã kiểm tra rồi, quả thực là các trinh sát đều đã phát hiện thấy có sát khí phóng lên trời. Hơn nữa, phạm vi bao phủ còn vô cùng lớn. Tuy nhiên, chuyện này xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt, khá giống với những gì mà Thái sư từng nói.” Trinh sát trưởng trả lời.

“Nhanh nhanh nhanh.” Thái sư lập tức trở nên gấp gáp: "Đại tướng quân, mau chóng hủy bỏ kế hoạch bao vây đi.! Nếu không cả cánh trái, cánh phải và đại quân bao vây từ phía sau cả bên trái và bên phải sẽ đều bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt!"

Lúc này, Thái Vương cũng nhận thức được tình hình đang trở nên rất nghiêm trọng. Vì vậy, ông ta cũng lập tức ra lệnh: "Nhanh chóng truyền tin cho các tướng lĩnh của cánh trái, cánh phải và đội quân bao vây từ phía sau lập tức trở về để tập hợp với i lực lượng chính, hủy bỏ cuộc bao vây lần này."

"Rõ. Đại tướng quân.”

Lúc này. Diệp Bắc Minh đã từ cánh trái đến cánh phải cách đó khoảng năm mươi kilomet chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn. Cũng theo cùng một cách, khi chưa nhận được tin cấp báo, hai trăm triệu đại quân đã bị tiêu diệt. Sau đó, anh lại dùng Di Hoa Tiếp Mộc thuật để giết chết mười lăm vị Tiên Vương Viên Mãn trở lên.

Cho đến khi anh hoàn thành lời nguyền huyết ngải. Sau đó anh tìm kiếm xung quanh khu vực gần đó. Khi không tìm thấy kẻ thù nào nữa, anh mới mang theo người và ngựa của mình trở lại đại quân.

Khi hành quân chiến đấu mà sử dụng thần niệm để quét thì cũng không thể quét được kẻ thù. Cho dù là ở gần đó thì thần niệm cũng không thể bắt được.

Bởi vì, thông thường đội quân sẽ được trang bị những chiếc xe chiến đấu có khả năng chống lại sự tìm kiếm của thần thức. Những chiếc xe này, cũng quan trọng như những chiếc xe dẫn đường được sử dụng trong thời chiến thời xưa của Trái Đất, không có những chiếc xe chống sự tìm kiếm này thì bọn họ sẽ bị phát hiện một cách rất dễ dàng.

Chính bởi vì trong quân đội đều có những chiếc xe chống sự tìm kiếm như vậy cho nên anh mới phải lệnh cho trinh sát đi điều tra. Nếu không anh dùng thần niệm để quét qua thì nội trong vòng mấy tỷ kilomet lại không thấy đại quân nào cả.

“Sao rồi, tôn thượng?”

Thấy Diệp Bắc Minh trở về, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên lập tức đứng ở hai bên trái phải của thú Kim Lân mắt xanh để hỏi. Khi thấy Diệp Bắc Minh mang về hơn ba mươi vị Tiên Vương Viên Mãn là hai người bọn họ biết được anh đã đánh lén thành công rồi.

"Cũng được, tiêu diệt hết năm trăm triệu quân địch, phục sinh ba mươi tám vị Tiên Vương Viên Mãn." Diệp Bắc Minh cười nói.

"Ha ha ha!”

Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên cùng với tất cả thi hồn của các vị Tiên Vương đều cười lớn.

“Chắc là, người đứng đầu quân địch cũng sắp biết chuyện năm trăm triệu đại quân của mình đã bị ăn hết rồi. Chắc là bọn họ sẽ tung đến nổ tung mất.”

"Bọn họ dùng cách bao vây chúng ta đúng là đang muốn tìm đến cái chết. Hơn nữa, trinh sát của chúng ta cũng không phải bọn vô công dồi nghề. Cho dù trinh sát của bọn họ có làm tốt hơn nữa thì trinh sát của chúng ta đề có thể phát hiện ra mà thần không hay quỷ không biết.”

Sau khi mừng rỡ, Diệp Bắc Minh chợt vung tay lên:

"Đi về phía trước."

Quân đội lớn lại tiếp tục đi về phía trước. Khoảng nửa giờ sau, bọn họ chỉ cách quân địch năm mươi kilomet về phía trước. Diệp Bắc Minh giơ tay lên một cái, toàn quân ngừng tiến lên.

"Bài binh bố trận." Diệp Bắc Minh phân phó.

Tất cả các tướng lĩnh phía dưới đều lập tức bài binh bố trận.

Diệp Bắc Minh hướng về phía trước rồi nói to một tiếng: "Nghe nói đại tướng quân phái nhiều binh lính và ngựa đến để cản đường của tôi, chắc hẳn là các người đã phải dốc hết vốn liếng rồi đúng không?”

"Người vừa nói là Đại tướng quân của quân địch, Diệp Bắc Minh sao?" Thái Vương cũng hét lớn.

"Chính là bản tướng quân." Diệp Bắc Minh đáp lại.

Sau đó, anh lại hỏi: “Đại tướng quân của quân địch là ai? Mau báo tên đi. Bản tướng quân không muốn giết mấy người vô danh.”

“Khẩu khí của cậu cũng thật là lớn.” Thái vương giận dữ cười ngược lại: "Cũng không sợ phải nói cho cậu biết, bản tướng quân chính là chú của Vũ Văn Thái, vua của Đế quốc Long Hoàng. Tên gọi là Thái Vương, cao thủ đứng đầu Đế quốc Long Hoàng. Nếu muốn biết tu vi của bản tướng quân, có cản đảm thì từ mình đến đây để biết.”

Diệp Bắc Minh liền cười ha ha: "Muốn lừa bản tướng quân đến đó sao? Các người đã sắp đặt tỷ đại quân nổ súng nhằm vào bản tướng quân cơ mà, vậy thì không có cửa đâu, bản tướng quân tôi cũng không phải là người dẫn mắc lừa như vậy.”

Đây cũng không phải là đang nói đùa. Hai tỷ đại quân và hỏa lực đã chuẩn bị xong. Cho dù, lúc này anh có bảo Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên giúp mình xây dựng hàng phòng ngự chắc chắn thì cũng không thể dễ dàng mà đi qua như vậy.

Bởi vì hiện tại anh vẫn là bát trọng đạo thể, còn chưa tăng lên chín trọng. Hơn nữa, khả năng phòng ngự của anh cũng không phải là rất tốt. Một khi hàng phòng ngự bị phá, với số lượng hỏa lực tập trung lên người anh nhiều như vậy, chắc chắn là anh sẽ phải chết.

Dù sao, số lượng lúc này cũng là hai tỷ.

Nếu đó là hai trăm triệu thì chắc chắn anh sẽ không sợ.

Huống chi lần này lại là đội quân chủ lực thật sự. So với đại quân ba trăm triệu người mà Thái sư đã thống lĩnh trước đây thì mạnh hơn rất nhiều, mà dĩ nhiên là hỏa lực cũng theo đó mà có uy lực lớn hơn rất nhiều.

"Thật không nghĩ tới Diệp Bắc Minh mà cũng biết sợ." Thái Vương cười lạnh.

"Đừng dùng chiêu kích tướng này với bản tướng quân." Diệp Bắc Minh cười nói: "Ông mang theo nhiều quân như vậy mà bản tướng quân bên này lại chỉ có ba trăm triệu đại quân, vậy tôi hỏi ông có dám tới đây không. Nếu ông đã không dám tới đây thì ông không có tư cách để cười bản tướng quân."

“Hừ!” Quân sư hừ lại một tiếng rồi nói: "Đại tướng quân, đừng phí thời gian mà nói mấy câu vô nghĩa với cậu ta nữa. Chúng ta hãy lập tức cho cậu ta nếm thử uy lực của đội quân chủ lực thật sự của Đế quốc Long Hoàng chúng ta đi."

"Được." Thái Vương gật gật đầu: "Diệp Bắc Minh, cậu cũng chỉ là một gã sai vặt có lá gan to bằng trời mà thôi. Dám đánh lén đại quân năm trăm triệu đang di chuyển về phía sau của tôi. Cậu ra tay cũng thật tàn ác. Hôm nay, bản tướng quân nhất định phải lấy cái mạng nhỏ của cậu để báo thù rửa hận cho tất cả các binh sĩ của Đế quốc Long Hoàng đã chết trong tay cậu. Vì thế, cậu cứ ở đó mà chờ chết đi.”

Dứt lời, ông ta lập tức ra lệnh xuất kích: "Toàn bộ binh lính tập trung hỏa lực cho tôi, lập tức bắn vào bọn họ.”

Trong nháy mắt âm thanh nổi lên, Diệp Bắc Minh cũng hạ mệnh lệnh:

"Chuẩn bị hỏa lực. Đánh tan quân địch.”

Giây tiếp theo...

Rầm rầm rầm!

Cả hai đại quân đều đã chuẩn bị đầy đủ hỏa lực, cuộc chiến chính thức bắt đầu.