Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 952: Đô đốc Diệp Thiên thần võ!






“Cái gì, Đô đốc Diệp Thiên muốn xuống ư?”

Nghe Diệp Thiên nói như thế, tướng thủ thành Thiên Châu sợ chết khiếp.

Dưới đó có hơn ba trăm triệu địch quân lận đấy!

Mà trong số ba tỷ địch quân này ít nhất có hai mươi ngàn tiên vương, cho dù đối phương không có tiên tôn thì một tiên tôn như Diệp Thiên đi xuống cũng là cửu tử nhất sinh.

Nếu như quân địch không bày binh bố trận gì thì với tu vi của tiên tôn, giết bọn chúng cũng vẫn có khả năng.

Nhưng người ta đều đã sắp xếp trận địa xong hết rồi, quân địch đông như thế, cộng thêm pháp trận nào ra pháp trận đó, hiếu thắng hơn lúc chưa sắp xếp cả trăm ngàn lần.

Mấy chục ngàn đại trận phát động công kích cùng một lúc, dù là tiên tôn cũng không chịu nổi! Chưa kể phía địch còn có một tiên tôn nữa, nhiều vũ khí mạnh kết hợp lại với nhau, Diệp Thiên cứ thế mà một mình một ngựa đi xuống dưới đó không phải là tự tìm chết à?

“Đúng vậy.” Diệp Thiên lạnh nhạt đáp: “Ta tới đây để giúp hoàng triều Hiên Viên diệt địch, ta không xuống thì các ngươi có đánh lui bọn chúng được không?”

“À thì...” Tướng thủ thành Thiên Châu lập tức cứng họng.

Ngạo Nguyệt Thần Tướng hừ lạnh một cái, nói: “Hắn muốn xuống thì cứ để hắn xuống đi, bản tướng nói rồi, lòng kiêu ngạo sẽ dẫn đến thất bại mà, hắn đã kiêu ngạo tới mức không biết trời cao đất dày như thế thì cứ để hắn xuống trải nghiệm sức mạnh của quân đội của địch là thế nào đi!”

“Đô đốc Diệp Thiên, ngươi muốn xuống đó thật sao?” Tướng thủ thành Thiên Châu xác nhận lại lần nữa.

Triệu Thương Thiên nghe thấy câu hỏi này thì mất kiên nhẫn: “Tôn thượng ta nói sao thì ông cứ làm thế đi, cứ hỏi đi hỏi lại làm gì, cứ xem tôn thượng ta đánh lùi địch thế nào là được.”

“Ơ...”

Tướng thủ thành Thiên Châu không nói được gì nữa, chỉ có thể hạ lệnh mở đại trận bảo vệ thành cho Diệp Thiên đi ra ngoài.

Rất nhanh sao đó, Diệp Thiên đã bay ra ngoài cửa pháp trận được mở lớn, hắn vừa ra là Ngạo Nguyệt Thần Tướng vội vàng sai người đóng kín lại ngay, sợ đóng muộn kẻ địch sẽ thừa cơ xông vào.

“Tiểu tướng kia, ngươi là người phương nào mà dám ra khỏi thành vậy, ngươi cũng can đảm thật đấy!” Thái sư của đế quốc Long Hoàng ngẩng mặt lên nhìn Diệp Thiên, khinh thường nói.

“Ta là ai không quan trọng, ông chỉ cần biết rằng, trước đó ta đã dùng một kiếm để chém chết năm triệu binh lính trong đội quân tiên phong của ông.” Diệp Thiên thản nhiên nói.

“Gì cơ?”

Thái sư hoảng hốt: “Ngươi chính là vị tiên tôn đã dùng một kiếm chém chết năm triệu binh lính trong đội quân tiên phong của ta?”

“Vừa rồi quân tiên phong đã truyền âm đến cho ông ta, ông ta biết rằng trong số các tướng lĩnh canh giữ Thiên Châu có một tiên tôn, vì vậy lúc này ông ta mới chỉ huy toàn bộ quân chủ lực đi ra đây.

Nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ được vị tiên tôn kia lại là một thằng ôn nhỏ tuổi như vậy. Thật sự là làm ông ta được mở mang tầm mắt!

Dĩ nhiên, cũng vì tu vi hiện giờ của Diệp Thiên bằng với ông ta nên ông ta không nhìn thấu được thần hồn của Diệp Thiên, nếu nhìn thấy được, ông ta sẽ không thấy kỳ lạ nữa.

“Chính xác.” Diệp Thiên thản nhiên nói: “Nếu ông sợ thì mang đội quân hơn ba trăm triệu người của ông đầu hàng hoàng triều Hiên Viên đi, ta có thể tha tội chết cho ông. Nếu không, một khi ta muốn giết người, chính ta cũng sợ hãi bản thân, sẽ làm hơn ba trăm triệu người bị thiệt mạng đấy.”

“Làm càn!”

Một vị tướng già mặc giáp vàng bên cạnh Thái sư lập tức nổi giận: “Tên oắt này, thật là chẳng biết phép tắc là gì, dám giả trang tiên tôn à. Vớ vẩn, ngươi cho rằng ngươi làm vậy là có thể hù được bọn ta sao?”

“Nếu thế thì ngươi sai rồi, sai hoàn toàn! Bây giờ bản tướng sẽ làm thịt ngươi trước rồi công phá tường thành, xé xác tên tiên tôn thật ra làm trăm mảnh!”

Dứt lời, ông ta nhảy lên, cầm yển nguyệt đao chém về phía Diệp Thiên.

Theo cái nhìn của ông ta, tu vi của Diệp Thiên cứ lúc rõ lúc mờ rất khó xác định được đang ở cảnh giới nào, thế nên ông ta kết luận Diệp Thiên không phải tiên tôn, chỉ là lấy danh nghĩa tiên tôn ra hù người khác.

Dù sao cậu ta còn trẻ, nếu là tiên tôn thật thì quả thật khá là ghê gớm.

Sau cùng, ông ta kết luận rằng vị tiên tôn đã dùng một kiếm chém chết triệu quân kia có thể biết không đánh lại Thái sư, không dám lộ mặt nên mới để thằng nhóc có khả năng là đệ tử này ra bày trò.

Lỡ may lừa thành công, dọa lui được quân chủ lịch thì tên tiên tôn kia sẽ nhẹ nhõm rồi.

“May mà bản tướng không ngu, không bị lừa gạt.” Lão tướng mặc giáp vàng thầm đắc ý trong lòng.

Nghĩ tới đây, ông ta nở nụ cười đầy âm hiểm: “Thằng ôn kia, lừa người khác phải trả giá đắt đấy!”

Dứt lời, ông ta bổ một nhát vào đầu Diệp Thiên.

Ngay sau đó là tiếng “Keng!” giòn giã vang lên, yển nguyệt đao đã bị gãy. Lão tướng kia cũng bị đẩy lùi ra sau mấy bước, hai tay bị tác động lực ngược lại, tê dại không có cảm giác gì.

“Cái này, cái này, cái này...”

Lúc lại đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt ông ta tràn trề nỗi sợ hãi, bàng hoàng, khó tin.

Thằng ôn này rõ ràng nhìn trẻ lắm mà, thế mà lại là một tiên tôn hàng thật giá thật à?

Bản thân ông ta là một Bán Bộ Tiên Tôn, vậy mà hắn lại chặt gãy thần binh của ông ta, còn khiến ông ta phải lùi bước nữa, còn trẻ mà hơi thở lại vững vàng như núi, đây không phải tiên tôn thì là gì?

Vì giả sử hắn là một tiên vương, trên người trang bị đủ thứ pháp bảo, cho dù ông ta chém không chết hắn thì cũng không thể nào bị hắn đẩy lùi chứ!

Trong lúc ông ta còn đang đắm chìm trong nỗi bàng hoàng, Diệp Thiên nắm chặt quả đấm lại, đột nhiên sử dụng tiên pháp, sau đó cánh tay của hắn kéo dài ra, quả đấm trở nên khổng lồ, sau đó giơ lên đỉnh đầu.

“Cho ông già này biết thế nào là búa đập trời.”

Dứt lời, hắn hạ tay xuống đập.

“Không hay rồi!”

Lão tướng giật mình, lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được bao xa thì cái búa đã đập lên đầu ông ta, Thái sư không kịp ra chiêu đỡ nó cho ông ta.

“Uỳnh!”

Lão tướng có ty vi Thiên Huyền Cảnh đại viên mãn cứ thế bị đập thành sương máu, làm cả quân địch đều sợ hãi!

Đại quân ba trăm triệu người ngây ra như phỗng, ai nấy đều há miệng to đến mức như có thể nhét một quả đấm vào, trong mắt tràn đầy sự rúng động.

Còn trẻ mà đã là một tiên tôn Thái Hư, thứ thiên phú này chưa bao giờ xuất hiện Thủy Lam Tinh suốt trăm triệu năm qua cả!

Dù là trong số các tiên vương cũng không thể tìm ra một người nào trẻ như vậy chứ đừng nói là tiên tôn. Ai đến cấp tiên vương đều ít nhất đã bắt đầu mọc tóc bạc hoặc có vết nhăn trên mặt chứ không phải nhìn như một thằng nhóc thế này.

“Tóc đen da trắng khỏe khoắn, còn trẻ đã vào được Thái Hư, nếu hành tẩu giang hồ sẽ hớp hồn hết mọi cô gái mất! Không thể với tới thì trái tim vẫn hướng về hắn!”

Trong phe địch có một người thở dài than thở.

“Ngươi thật sự là một tiên tôn!” Khóe mắt Thái sư giật lên một cái, ông ta không thể không chấp nhận sự thật rằng thằng ôn này là một tiên tôn!

“Vậy ông muốn đầu hàng hay đánh tiếp?” Diệp Thiên nhìn cuống Thái sư mà hỏi.

“Hừ!”

Thái sư hừ lạnh: “Toàn bộ hoàng triều Hiên Viên còn chưa có ai khiếnn lão phu phải sợ hãi đâu, muốn lão phu đầu hàng à, bỏ cái suy nghĩ đó đi!”

Dứt lời, ông ta nhảy ra khỏi thú cưỡi, sử dụng pháp thân cao ba mươi ba vạn trượng, lấy song giản ra ném về phía trước theo hai đường chéo nhau,

“Uỳnh!”

Một tia chớp có hình dạng như một con rồng chợt bắn về phía Diệp Thiên, sáng đến lóa mắt.

Diệp Thiên thúc giục tiên pháp, đánh một chưởng ra, một tia chớp bắn ra ngoài từ lòng bàn tay của hắn, đối diện với tia chớp đến từ Thái sư.

“Ầm!”

Rồi chúng nó nổ thành một pháo hoa xán lạn.

“Cũng tài đấy!”

Thái Sư nhíu mày, ném song giản lên ném về phía ht.

Lúc này Diệp Thiên mới sử dụng pháp thân, không biết suy nghĩ như thế nào mà lại đập vào kim giản đến từ Thái sư.

“Ôn con, ngươi dũng cảm quá, dám tay không bắt lấy kim giản của lão phu, xem kim giản của lão phu là gậy nhóm lửa đấy à?” Thái sư lạnh lùng cười, thúc giục tiên pháp. Ông ta bỏ kim giản xuống, chợt lắc mình thay đổi, hòa thành một con cự long có màu sắc vô cùng sắc sỡ, thuận thế vây khôi tay và cơ thể của Diệp Thiên.

“Haha! Thái sư cười thật sáng khoái, ném một kim giản khác ra ngoài, nó cũng hóa thành một con cự long chín màu cuốn lấy Diệp Thiên.

Rồi sau đó, ông ta đánh một pháp quyết.

“Thu!”

Hai con cự long mãnh liệt co rút trói gô Diệp Thiên lại.

"Cái này, cái này, cái này..."

Các binh lính trong thành tức khắc sững sờ.

"Thôi xong thôi xong, Đô đốc Diệp Thiên bị trói rồi, xong hết rồi!" Tướng thủ thành Thiên Châu tức khắc phát hoảng như cha mẹ chết.

"Hừ!" Ngạo Nguyệt Thần Tướng giễu cợt: "Ta đã nói là kiêu ngạo sẽ dẫn đến thất bại rồi mà cậu ta và thuộc hạ của cậu ta không chịu tin, giờ thì hối hận cũng không kịp rồi. Còn quá trẻ tuổi, không nghe những lời thấm thía của người già. Chờ ăn thiệt đi!"

"Ta nói này, Ngạo Nguyệt Thần Tướng, sao ông còn ở đây nói mát thế, Đô đốc Diệp Thiên gặp chuyện không may thì có ích lợi gì cho ông?" Tướng thủ thành Thiên Châu rất khó hiểu.

"Không có ích lợi gì cho tôi, nhưng mà cậu ta không nghe ta, ta còn làm gì được nữa? Ta nói mát hai câu có thể thay đổi được cái gì? Dù ta có khóc đi chăng nữa, cậu ta cũng khó trốn khỏi kiếp bị giết!" Ngạo Nguyệt Thần Tướng nói.

"Chà!" Tướng thủ thành Thiên Châu thở dài.

"Hahaha!""

Hơn ba trăm triệu địch quân thấy Diệp Thiên bị trói lại thì ai cũng hoan hô reo hò.

"Này thì kiêu ngạo này, đứng trước Thái sư, hắn hãy còn non lắm!"

"Chỉ dựa vào hắn mà cũng dám đơn đả độc đấu với Thái sư cơ à, cho dù là Tiêu Dao Vương cũng chưa chắc là đối thủ của Thái sư đâu!"

"Còn trẻ nên khó tránh khỏi quá nhiệt huyết, cuối cùng phải trả giá, chỉ là cái giá này quá đắt, còn trẻ như vậy mà đã trở thành tiên tôn, tương lai ắt có cơ hội trở thành Thái Ất Kim Tiên, chỉ tiếc hôm nay sẽ bị Thái sư bóp chết từ trong trứng nước rồi!"

Tiếng bàn tán và cười nhạo vang lên như nước thủy triều dâng.

"Hahaha!"

Thái sư nghe thấy những lời đó cũng hết sức vui vẻ: "Thằng ôn kia, ngươi là một nhân vật nguy hiểm, ta mà không làm thịt ngươi, cho ngươi thêm ngàn năm nữa thì có lẽ lão phu sẽ không phải là đối thủ của ngươi, cho nên phải thừa dịp còn sớm mà giết ngươi thôi!"

Dứt lời, nét mặt ông ta bỗng nhiên lạnh đi, nắm chặt quả đấm lại và tung người lên, nắm đấm hung hăng nện về phía Diệp Thiên.

Ngay thời điểm ông ta tới gần Diệp Thiên thì đột nhiên có một tiếng nổ vang lên! Hai con cự long chín màu đang trói gô Diệp Thiên nháy mắt nổ tan tành.

"Lão thất phu, ăn một quyền của bổn tọa đi!"

Vừa lúc Thái sư đang tới gần, ông ta còn chưa kịp sửng sốt thì cú đấm của Diệp Thiên đã nện trên ngực ông ta.

"Oanh!"

Cả đất trời đều rung lên.

Một giây kế tiếp!

"Phụt!"

Thái sư phun ra một bãi sương máu chín màu, bay ra ngoài, đập xuống đất cái rầm, đè chết cả triệu binh lính.

Tất cả mọi người đều sững người!

"Đậu phộng!"

Ngạo Nguyệt Thần Tướng thì trợn tròn hai mắt. Ông ta không dám tin rằng Diệp Thiên lại chuyển bại thành thắng, cho Thái sư một cú đánh bất ngờ!

Quá rung động lòng người!

"Oa oa oa!"

Các binh lính trong thành mừng như điên, ai nấy đều hét lên.

"Đô đốc Diệp Thiên thần võ!"

"Đô đốc Diệp Thiên thần võ!"

"Đô đốc Diệp Thiên thần võ!"

Tiếng hô nào cũng đều nhịp, chấn động cả mặt đất.

Lúc này, Thái sư che ngực đứng lên, khàn giọng quát: "Mau tấn công! Toàn quân tấn công! Xé xác hắn cho ta!"