Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 942: Tiên sẽ làm người hầu của ta, thần sẽ làm nô lệ của ta!






"Giết nó! Giết nó! Giết nó!"

Các tiên vương đang quan sát cuộc chiến phía dưới đều nháo nhào cả lên, ai cũng hận Diệp Thiên đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn là kẻ đã thả Thái cổ Ma thần ra, làm hại Thiên Vực mất đi cảnh thái bình, nơi đâu cũng là cảnh lầm than.

Chợt nghe thấy mấy tiếng "Giết nó" liên hồi, Tiêu Dao Vương quay đầu lại nhìn, thấy Đạo Khôi muốn giết Diệp Thiên thì lập tức hét lên: "Đạo Khôi, đừng xúc động, còn sức thì lo mà qua đây đánh Ma thần đi, giết nó có ích lợi gì đâu, nó còn giá trị lợi dụng cho bổn vương đấy!"

Đạo Khôi Tiên Tôn đáp: "Không phải mục đích của ông là muốn lấy được thanh kiếm đó của cậu ta sao? Vậy tôi giết cậu ta, đưa thanh kiếm đó cho ông!"

Tiêu Dao Vương cẩn thận nghĩ lại, thấy cũng có lý. Thanh kiếm đó đã rơi vào trong tay ông ta thì Diệp Thiên cũng không còn giá trị lợi dụng nào nữa, ông ta còn có thể dùng nó để làm thịt Thái cổ Ma thần nữa ấy chứ.

Tiêu Dao Vương bổ sung một câu: "Vậy ông không được động vào những người khác, đặc biệt là cháu gái của tôi, công chúa Bình An!"

"Ông yên tâm, tôi tự biết chừng mực!" Trong lúc đáp lại, Đạo Khôi Tiên Tôn đã đến gần Diệp Thiên, bàn tay lao về phía cổ của Diệp Thiên, không kiềm chế được cơn tức giận mà mắng: "Tao phải bóp chết kẻ chuyên gây tai họa như mày, rửa hận cho hàng tỷ người đã chết dưới tay Thái cổ Ma thần!"

"Om sòm!"

Diệp Thiên vốn định bảo bọn Tiêu Dao Vương tránh ra để anh đối phó với Thái cổ Ma thần, ai ngờ tên này lại muốn xuống tay với anh, sao có thể không nổi cáu cho được.

Thế là anh phất tay áo lên, một luồng gió lớn khủng khiếp như ngàn thanh đao bổ về phía Đạo Khôi Tiên Tôn.

"Không ổn rồi!"

Cảm nhận được uy lực đáng sợ mà cơn gió này mang đến, Đạo Khôi Tiên Tôn chợt biến sắc mặt, tung người nhảy lên nhưng vẫn bị quét trúng.

"Xẹt xẹt xẹt!"

Chỉ trong nháy mắt ấy, cơn gió lốc róc ra mấy chục vết thương trên người ông ta, máu chảy đầm đìa, quần áo của ông ta cũng đã thành mấy miếng vái chắp vá, trông vô cùng chật vật.

"Chuyện này, chuyện này..."

Thấy cảnh tượng đó, những người đang xem đều hoàn toàn sững sờ.

Đây có còn là Diệp Bắc Minh từng bị đuổi bắt như một con chuột cống không? Không ngờ anh ta lại phất tay áo một cái là có thể gây ra vô số vết thương cho Đạo Khôi Tiên Tôn, xem ra thực lực không ở dưới Đạo Khôn Tiên Tôn đâu!

"Mày, mày, mày... Sao mày lại trở nên lợi hại như thế chứ?"

Đạo Khôi Tiên Tôn nhìn Diệp Thiên với vẻ khó tin. Mặc dù ông ta bị thương nhưng tu vi vẫn còn đó, thế mà Diệp Thiên vẫn có thể làm ông ta bị thương thành như vậy, không nghi ngờ gì nữa, Diệp Thiên cũng là tiên tôn!

Dĩ nhiên, cũng vì Diệp Thiên tu luyện Đại Đạo Tạo Hóa Quyết nên khí thế hơi khác biệt so với khí thế cũng những người tu đạo chính thống khác, khó mà nắm bắt được nên cũng không thể đoán chừng được tu vi của anh đang nằm ở đâu, nếu không Đạo Khôn Tiên Tôn đã không ra tay với anh mà chuyển sang nhờ anh hỗ trợ đối phó với Thái cổ Ma thần rồi.

"Nể tình ông bị thương do đối phó với Thái cổ Ma thần, tôi giữ lại cái mạng chó của ông, bằng không thì tôi chắc chắn đã đưa ông xuống địa ngục hội ngộ với lão Huyền Thành kia rồi. Cút qua một bên!" Diệp Thiên lạnh giọng quát.

"Gì cơ?"

Diệp Thiên vừa dứt lời ba vị tiên tôn Đạo Khôi, Đạo Huyền, Đạo Chân cùng với những tiên vương khác đồng loạt ngẩn người.

Đưa Đạo Khôi Tiên Tôn xuống địa ngục hội ngộ với lão Huyền Thành! Nói vậy nghĩa là anh ta đã giết Huyền Thành Tiên Tôn rồi ư?

Sắc mặt của Đạo Khôi, Đạo Huyền và Đạo Chân vô cùng nặng nề.

Bọn họ vừa nghiệm ra một điều, nửa tháng trước Huyền Thành không đối phó với Thái cổ Ma thần mà chạy đi giết Diệp Bắc Minh, bây giờ Diệp Bắc Minh lại đứng ở đây, có phải điều này nghĩa là Huyền Thành Tiên Tôn thật sự đã bị anh ta giết rồi không? Hơn nữa, anh ta có thể làm Đạo Khôi thương tích đầy mình như vậy một cách dễ dàng, chứng tỏ anh ta có năng lực giết Huyền Thành.

Ngay lúc này, có một tiên vương giật mình bật thốt: "Ôi trời! Vợ của tôi vừa truyền âm tới, nói là có một tiên tôn bị một kiếm khí chín màu đánh trúng trên bầu trời tại Tân Châu, cả người bị xé rách tại chỗ, ngay cả thần hồn cũng bị tiêu diệt. Chẳng lẽ vị tiên tôn đó chính là Huyền Thành Tiên Tôn, còn đạo kiếm khí kia là do Diệp Bắc Minh chém ra?"

Những lời này của anh ta như một quả bom nặng ký tạc thẳng xuống, nổ tung!

"Có thật không vậy? Giết tiên tôn chỉ bằng một nhát kiếm, tiêu diệt được cả thần hồn, quá kinh khủng rồi!"

"Ở Thiên Vực chỉ có bốn vị tiên tôn, trừ ba vị tiên tôn Đạo Huyền, Đạo Chân, Đạo Khôi và Tiêu Diêu Vương vừa tới gần đây thì chỉ còn lại Huyền Thành Tiên Tôn, giờ thì có tin một tiên tôn ở Thiên Vực bị giết, vậy tám chín mươi phần trăm chính là Huyền Thành Tiên Tôn rồi!"

"Không phải nửa tháng trước còn có người nhìn thấy Huyền Thành Tiên Tôn đuổi giết Diệp Bắc Minh khắp nơi sao, sao mới qua nửa tháng mà Diệp Bắc Minh đã từ Tiên Vương thăng cấp lên Tiên Tôn thế này?"

"Không thể tin nổi, người ta thì mất mấy trăm ngàn năm cũng không lĩnh ngộ được đại đạo Thái Hư, hắn thì mất nửa tháng là xong, chuyện này quá vô lý!"

Lúc này, Đạo Khôi Tiên Tôn cũng hỏi với vẻ khó tin: "Mày đã giết Huyền Thành thật sao?"

Diệp Thiên lạnh lùng đáp: "Cái phất tay áo vừa rồi của tôi chưa đủ để chứng minh đúng không? Ông muốn tôi làm lại lần nữa chứ gì?"

Đạo Khôi Tiên Tôn lập tức rụt cổ, ngậm miệng lại.

"Bố của Bảo Bảo!" Tiêu Dao Vương thét lên: "Bọn tôi sắp không trụ nổi những đòn đánh của tên ma đòn này rồi, cậu đã thăng cấp Thái Hư Cảnh thì cũng nhanh tới giúp đỡ đi chứ, nếu được thì cho tôi mượn thanh kiếm kia dùng luôn là quá tốt. Tôi là Thái Hư Cảnh nhập môn trung kỳ, lợi hại hơn cậu một chút, nếu có thêm thanh kiếm của cậu nơi tay, tôi nhất định có thể chém chết tên ma đầu này!"

"Tôi sợ ông cầm không nổi!" Diệp Thiên đáp.

"Sao lại thế được!" Tiêu Dao Vương không tin: "Tôi đã là Thái Hư Cảnh, cậu có thể điều khiển thần binh này thì sao tôi không thể được, nhanh ném qua đây cho tôi dùng một lát đi, đợi tôi chém tên ma đầu kia xong sẽ trả lại cho cậu!"

Diệp Thiên cười khẩy, triệu hồi Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra, kích hoạt kiếm để không cho nó phóng sát khí ra rồi ném tới chỗ Tiêu Dao Vương, đồng thời cất giọng lớn: "Vậy ông thử đi."

"Được!" Thấy Diệp Thiên đã ném kiếm ra, Tiêu Dao Vương mừng rỡ, không quên nhắc nhở: "Hai vị tiên tôn, cố cầm cự nhé, tôi dùng kiếm của Diệp Bắc Minh thi triển kiếm chiêu ngay đây, chắc chắn có thể chém chết tên ma đầu này!"

Dứt lời, ông ta chộp lấy Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm đang bay về phía mình. Nhưng lúc tay chạm đến nó, sắc mặt ông ta kịch liệt thay đổi như người thường nắm lấy dùi cui điện vậy, lập tức hét lên một tiếng đầy chói tai, cả người bị đẩy phăng ra ngoài.

Ngay lúc đó, Thái cổ Ma thần cũng đã thoát khỏi thế kiềm kẹp của hai tiên tôn Đạo Huyền và Đạo Chân, xông về phía Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm, nhưng khi thấy Tiêu Dao Vương bị đẩy lùi ra sau thì nện một quyền vào sau lưng ông ta.

"Thái hoàng thúc cẩn thận!"

"Tiêu Dao Vương cẩn thận!"

"Tiên tôn! Coi chừng!"

Huân Nhi, Bảo Bảo, Huyền Cực Tiên Tôn, Đóa Đóa và hai tiên tôn Đạo Huyền, Đạo Chân đều bàng hoàng hét lên.

Tiêu Dao Vương nhíu mày, quay phắt người lại, lúc thấy có chuyện gì xảy ra thì con mắt của ông ta suýt thì rơi ra ngoài, vì Thái cổ Ma thần đã tung nắm đấm tới, không còn kịp để tránh nữa.

"Uỳnh!"

Một cú đấm nện vào ngực ông ta.

"Ầm"

Pháp bảo hộ thể nổ tung.

"Á!"

Một tiếng hét đầy thảm thiết vang lên, Tiêu Dao Vương bay ra ngoài. Sau khi Diệp Thiên nhẹ nhàng đánh ra một chưởng chặn lại, ông ta mới không bị văng ra nữa.

"Một phần pháp bảo hộ thể nhỏ cấp vô thượng của bổn vương! Bổn vương phải dùng một ngàn tỷ thiên tinh thạch để mời người khác chế tạo mới được, giờ lại hủy rồi, bổn vương hận!" Tiêu Dao Vương tiếc của đến sắp khóc, trông ông ta như sắp suy sụp.

"Haha!"

Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên nhìn mà không nhịn được cười phá lên. Triệu Thương Thiên còn tỏ ra khinh thường mà chêm vào một câu: "Nó chỉ là một thứ rác rưỡi thôi mà, xem ông tiếc chưa kìa, cái danh hiệu "Vương gia" này của ông uổng quá!"

Tiêu Dao Vương suýt hộc máu: "Đó chính là một đoạn cấp vô thượng chứ không phải tôn phẩm, bọn tiên vương các người có bảo bối nào tốt như vậy không!"

Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên chỉ cười khinh mà không trả lời, hai người họ đều đã qua cấp tiên tôn, trong không gian giới có rất nhiều bảo bối như vậy, hơn nữa còn tuyệt vời và dùng tốt hơn của Tiêu Dao Vương nhiều!

Hai người không lấy ra cho ông ta xem đâu, sợ làm ông ta thèm quá chảy nước miếng.

"Bố ơi, Thái cổ Ma thần muốn đoạt lấy Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm đấy!" Đóa Đóa đột nhiên sợ hãi kêu lên.

"Không sao." Diệp Thiên bình tĩnh đáp: "Hắn ta cũng cầm không nổi đâu."

Đúng như dự đoán, lúc bắt lấy chuôi kiếm của Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm, Thái cổ Ma thần cũng bị đẩy văng ra ngoài bởi một sức mạnh kinh khủng như Tiêu Dao Vương.

"Trời! Thanh kiếm này mạnh quá!"

Những người đang xem luôn miệng thán phục.

Mà lúc này, hai vị tiên tôn Đạo Huyền và Đạo Chân cũng nhân cơ hội Thái cổ Ma thần bị đẩy lùi mà đột nhiên phát động tấn công, tung nắm đấm về phía Thái cổ Ma thần. Hai người họ không có thần binh vô thượng, chỉ có thần binh tôn phẩm nhưng chúng đã bị Thái cổ Ma thần làm hỏng, thế nên chỉ có thể đối phó với hắn bằng tay không.

Dĩ nhiên, Thái cổ Ma thần cũng không có pháp bảo thần binh, nãy giờ cũng luôn dùng tay không vật lộn với bọn họ. Khi cảm nhận được sau lưng có người đánh tới, hắn ta đột nhiên xoay người lại, dùng cả hai nắm đấm nện về phía nắm đấm của hai vị tiên tôn.

"Rầm rầm!"

Hai tiên tôn như bị yêu thú húc vào, bay ngược ra tận mấy chục ngàn thước, một cảm giác tanh tanh xông lên cổ họng, hai người phun ra một búng máu.

"Không ổn rồi!"

Tiêu Dao Vương, Đạo Khôn Tiên Tôn và mấy ngàn tiên vương đang quan sát cuộc chiến đều giật mình, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng nặng nề.

Bây giờ đến cả hai vị tiên tôn cũng bị thương rồi, pháp bảo hộ thể của Tiêu Dao Vương đã bị đánh nát, sao hắn có thể chống lại Thái cổ Ma thần được nữa? Lẽ nào... Thiên Vực thật sự sẽ bị Thái cổ Ma thần giày xéo, trở thành tinh cầu không người sao?

Tất cả mọi người đều tuyệt vọng.

"Hahaha!" Thái cổ Ma thần ngửa đầu cười to: "Cuối cùng bản tôn sẽ trở thành chúa tể của tinh vực này, tiên sẽ làm người hầu của ta, thần sẽ làm nô lệ của ta, ai nghe lời ta thì vượng, ai nghịch ta thì chết!"

Nói đến đây, hắn ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, giở giọng ra lệnh với hắn: "Oắt con, dạy ta cách điều khiển thanh kiếm này mau lên, nếu không, ta sẽ giết không tha!"

"Láo toét!" Triệu Thương Thiên quát: "Tên ma đầu kia, ông đúng là ăn gan hùng mật báo mà, dám ăn nói kiểu đấy với tôn thượng của tôi à, cẩn thận tôn thượng của tôi chém đầu chó của ông!"

"Hừ!"

Thái cổ Ma thần bị những lời này chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, ma khí quanh người cũng hừng hực cả lên, xông thẳng chạm tới chân trời, khiến cho cả thiên địa cũng trở nên ảm đạm.

"Dám nói năng kiểu đó với ta, ta phải giết chết chúng mày mới được!"

Dứt lời, hắn ta đột nhiên tung nắm đấm gào thét đập tới.

"Chán sống rồi!" Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng rồi nhảy lên khỏi lưng thú, sử dụng pháp thân cao ba trăm ba mươi ngàn trượng và dốc sức nện một quyết tới Thái cổ Ma thần.