Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 934: Quan tài xuất hiện, Ma thần sống lại!






Lời vừa nói ra, thân hình của Diệp Thiên nhoáng lên, lập tức trở lại chỗ thú Kim Lân mắt xanh, kích hoạt ráng màu bảo vệ của Đóa Đóa rồi trốn sâu vào trong.

Giây tiếp theo.

Vút vút vút!

Bốn thân ảnh dừng lại vây xung quanh Diệp Thiên.

“Hả?” Huyền Thành Tiên Tôn đang muốn niệm chú kích hoạt pháp trận vây Diệp Thiên vào trong pháp trận đó, lại không ngờ vậy mà không thể nào tạo pháp trận được, điều đó khiến ông ta nhíu chặt mày lại.

“Ha ha ha.” Diệp Thiên thấy ông ta nhíu mày lại thì không nhịn được cười lớn: “Vô dụng cả thôi. Dưới pháp trận của Cửu Long Phược Ma Đại Trận này, tu vi của ông còn thấp hơn cả người đang bị trói trong pháp trận nữa kìa, không thể tạo pháp trận trong đây được đâu.”

“Người đang bị trói trong pháp trận có tu vi cao hơn lão phu đang ở đâu?” Cơ thể già cỗi của Huyền Thành Tiên Tôn khẽ run lên, trong mắt xuất hiện sự hoảng hốt.

Ông ta không thể nào phản bác lại điều này được, ông ta hiện tại không thể tạo được pháp trận đã chứng minh rằng người bị nhốt trong trận đồ bát quái này quả thật có tu vi cao hơn ông ta.

Ông ta ngẩng lên nhìn trận đồ bát quái vô cùng lớn trên đầu mình với vẻ đầy suy ngẫm.

Đương nhiên trận đồ này không phải do Diệp Thiên tạo ra. Anh chỉ dùng chín mặt kính bát quái kích hoạt ra trận đồ này trong không trung mà thôi.

“Chẳng là là dưới hẻm núi đang chậm rãi mở ra ở bên dưới chỗ này?” Đạo Huyền Tiên Tôn đưa tay chỉ xuống phía dưới, trong mắt lóe lên sự nghi hoặc.

Ngay lập tức, Huyền Thành Tiên Tôn và hai vị Tiên Tôn còn lại cũng cúi đầu nhìn xuống phía dưới kia. Chỉ thấy ngọn núi bên dưới đang chậm rãi tách ra, ở giữa xuất hiện một vết nứt, bên trong xuất hiện ánh sáng màu trắng chói mắt bắn ra ngoài.

Vết nứt này nứt ra khá chậm, có lẽ khoảng vài phút mới nứt được từ hai đến ba centimet, nhưng lại gây ra động tĩnh không nhỏ tí nào, khu vực xung quanh trong phạm vi hơn 1 triệu km đã bắt đầu bị động đất dữ dội rồi.

Diệp Thiên chỉ cười không nói gì, giống như đang xem kịch hay quan sát bốn người kia.

Qua quan sát của anh, ba vị Tiên Tôn còn lại đều là người tu luyện tiên đạo chính thống, nhưng mà cũng chỉ là Tiên Tôn ở cấp Thái Hư Cảnh nhập môn thôi, trừ Đạo Huyền Tiên Tôn là Thái Hư Cảnh nhập môn trung kỳ ra, hai người còn lại đều chỉ vừa nhập môn.

“Khởi bẩm bốn vị Tiên Tôn, đừng nghe cậu ta nói bừa, phía dưới căn bản không có ai hết, vừa rồi khi chúng tôi tới đây ngọn núi mới bắt đầu mở ra thôi, chúng tôi chưa từng thấy bất cứ một người nào ở dưới đó!” Một tiên vương nói lớn.

Phù!

Bốn vị Tiên Tôn cùng thở dài một hơi, lúc này mới có thể đặt xuống sự sợ hãi trong lòng.

Bởi vì bốn người họ đều từng trải nghiệm rồi, không thể nào tạo pháp trận ở đây chứng minh rằng tu vi của người bày trận lớn hơn bốn người bọn họ rất nhiều, nếu như người bày trận đang ở dưới kia, chẳng thà cho rằng Diệp Bắc Minh đang nói dối bọn họ, muốn đối phó với họ thì thật đáng chết!

“Diệp Bắc Minh, đây là do cậu giở trò quỷ à?” Huyền Thành Tiên Tôn chỉ vào phía dưới chất vấn.

“Không phải.” Diệp Thiên lắc đầu: “Bên dưới thật sự có người.”

Anh muốn tạo sự sợ hãi trong lòng đối phương trước để bọn họ không dám tùy tiện đi xuống dưới, nếu như không khiến họ có nỗi sợ tâm lý thì một lát nữa khi quan tài hiện ra, cả bốn người cùng đi xuống dưới, đồ vật trong quan tài đều bị họ cướp hết thì thật sự phiền phức.

“Hừ!” Huyền Thành Tiên Tôn hừ lạnh nói: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi cũng chẳng phải người dễ gì bị dọa sợ đâu, có bản lĩnh thì cậu gọi hắn ta ra đây xem nào!”

“Một lát nữa mấy người sẽ được nhìn thấy thôi.” Diệp Thiên nói.

Bốn người họ không bày tỏ gì thêm nữa.

“Nếu như không có ai, lát nữa khi cậu không còn ráng màu bảo vệ nữa, để tôi xem cậu sẽ chết như thế nào, tôi của bây giờ chắc chắn sẽ không để cậu chạy trốn nữa đâu!” Tuyển Thành Tiên Tôn hung tợn nói, sau đó ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm phía bên dưới, cứ thỉnh thoảng lại nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, đề phòng anh chạy trốn khỏi đó.

Diệp Thiên ngay cả một chút cũng không hề sợ hãi, ráng màu bảo vệ trên người anh đủ để duy trì đến khi vết nứt kia hoàn toàn mở ra, đến lúc đó anh nhân cơ hội đáp xuống dưới mở chiếc quan tài ra cướp lấy Định Thiên Châu ở bên trong, thả Ma thần ra, hẳn là đủ để họ ăn một vố thật đau rồi.

Rầm rầm rầm!

Vết nứt ở bên dưới vẫn liên tục nứt thêm ra, ánh sáng màu trắng càng ngày càng dày đặc hơn, ánh mắt mọi người cũng bị cái khe đang chậm rãi nứt ra này thu hút.

Cũng ngay tại lúc đó, động đất ở khu vực xung quanh đó cũng ngày càng mãnh liệt hơn. Vô số công trình kiến trúc đã sập xuống, hàng trăm nghìn người tu luyện đều phải bay lên không trung, khắp nơi đều ồn ào hơn.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, cái khe bên dưới đã nứt ra được hơn 1 mét nhưng vẫn không thể nhìn rõ tình huống bên trong, chỉ có thể nhìn thấy một màn khói trắng như sương mù dày đặc che khuất tầm mắt.

“Đã hiểu rồi, đây là linh khí được sinh ra sau hơn một tỷ năm bị chôn dưới Cửu Châu long mạch, khó trách rất lâu rồi vẫn chưa thấy chiếc quan tài xuất hiện.” Diệp Thiên nghĩ thầm trong lòng.

Anh lập tức mở miệng ra hít một hơi thật sau.

Hít!

Một làn khói trắng từ sâu bên dưới bắn lên bị Diệp Thiên hút vào trong miệng.

Ngọt lành thanh mát, hương vị tuyệt vời hệt như ăn kem.

“Chuyện này...” Bốn vị Tiên Tôn vô cùng khó hiểu, tỏ vẻ không tin nổi nhìn Diệp Thiên, anh ăn làn khói này để làm gì? Có thể tăng tu vi lên được à?

Huyền Thành Tiên Tôn sợ rằng tu vi của Diệp Thiên sẽ nâng lên nên lập tức lấy ra một món đồ chặt đứt làn khói Diệp Thiên đang hút lấy, chính ông ta cũng tự mình hút lấy nó.

“Ôi trời, ba vị còn lại, hương vị của thứ này đúng là tươi ngon lắm!” Huyền Thành Tiên Tôn không kìm được thốt lên, lập tức dồn hết sức hút vào.

Ba vị Tiên Tôn kia cũng tò mò không kém, cố hết sức hít lấy làn khói, một đám đều giơ ngón cái lên, khen không dừng được miệng.

Diệp Thiên cũng không vì làn khói tươi ngon này bị mấy người kia cướp đi mà tức giận, tuy rằng làn khói này được hấp thu từ linh khí ngoại giới nên có sức mạnh hơn linh khí bình thường nhiều, nhưng mà cũng không thể tăng thêm được tu vi quá nhiều, so ra còn kém xa thứ lúc trước anh có được, hơn nữa số lượng cũng không phải là quá dồi dào, thứ họ đang hút lấy nhiều nhất cũng chỉ tăng thêm được mười năm hoặc tám năm tu luyện thôi.

Đối với Tiên Toon mà nói, mười nghìn hay tám nghìn năm cũng không chắc đã tăng được thêm một kỳ tu vi, mười năm hoặc tám năm thì có thể có tác dụng như nào với họ được chứ?

Chỉ là Diệp Thiên quá mức nhập tâm khiến bốn người kia phải làm theo mà thôi.

Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, làn khói trắng dày đặc cuối cùng cũng mờ nhạt đi khá nhiều dưới lực hút mạnh mẽ của bốn vị Tiên Tôn.

Đúng lúc này, Diệp Thiên nhận thấy bốn vị Tiên Tôn sau khi hấp thụ linh khí xong, đường hầm cũng mở ra đủ để thú Kim Lân mắt xanh tàng hình rời khỏi đó, Diệp Thiên lập tức truyền một tin tức tới cho thú Kim Lân mắt xanh.

Giây tiếp theo!

Thú Kim Lân mắt xanh đột nhiên đáp xuống dưới, bay thẳng vào bên trong đường hầm kia.

“Thằng nhãi ranh! Đừng hòng chạy trốn!” Huyền Thành Tiên Tôn lập tức đuổi theo, ba vị Tiên Tôn còn lại cũng theo sát ngay phía sau.

Rất nhanh lại có một tiếng động lớn vang lên, bốn vị Tiên Tôn di chuyển rất nhanh, dẫn đầu đáp xuống đất, thú Kim Lân mắt xanh cũng đáp xuống ngay sau đó.

“Đây...” Bốn vị Tiên Tôn liếc mắt nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc quan tài, lập tức bị dọa sợ hãi.

Chỉ thấy chiếc quan tài này dài hơn một mét, cao hơn nửa mét, bên trên còn khắc thêm rồng bay phượng múa, mây họa tiên nhân, đầu đuôi bốn góc đều có một viên ngọc rồng đang ngẩng cao đầu, trên nắp quan tài cũng có một viên như vậy, trong chín viên ngọc rồng này đều nối liền với một dải xích sắt màu vàng chói kéo dài tám hướng giống như bên trên, mà chiếc quan tài đang bị chín chiếc dây xích sắt vàng này treo ở giữa không trung.

“Đây đây đây... Trong chiếc quan tài này, chẳng lẽ là vị Tiên Tôn ngoại đạo hơn một nghìn năm về trước đó sao, Thái cổ Ma thần đã bị trấn áp?” Đạo Huyền Tiên Tôn không thể giữ được bình tĩnh nói lớn.

“Đạo Huyền sư huynh, tôi cũng cho rằng như vậy đấy, tương truyền Thái cổ Ma thần đã bị vị Tiên Tôn vô danh kia dùng chín viên Định Thiên Châu trấn áp trong chiếc quan tài, rồi sau đó lại âm thầm bí mật chôn cất ở một nơi thần bí khác, mấy nghìn năm qua đã có vô số người tu luyện muốn tìm được chiếc quan tài này, lấy Định Thiên Châu kia ra để tăng tu vi lên, nhưng đều không thể tìm được. Chỉ là không thể nào ngờ được rằng vậy mà lại có thể thấy được chiếc quan tài đó ở đây, vừa nhìn đã biết chính là chiếc quan tài giam giữ Thái cổ Ma thần không thể nghi ngờ được rồi!” Có vị Tiên Tôn nói.

Một vị Tiên Tôn khác cũng gật đầu tán thành.

“Có thể tăng tu vi ư?” Sắc mặt của Huyền Thành Tiên Tôn lập tức vui vẻ, vô cùng kích động nói: “Vậy còn ngây ngẩn ở đây làm gì nữa, mau mở ra lấy nó đi chứ. Chúng ta chia ra mỗi người hai viên, một viên còn lại để tiếp tục trấn áp, đừng phá hỏng pháp trận này, Thái cổ Ma thần chắc chắn không thoát ra đợc đâu.”

Ba vị Tiên Tôn còn lại liếc nhau rồi khẽ gật đầu, họ đều có suy nghĩ này.

Đúng vào lúc này, thú Kim Lân mắt xanh nghe theo lệnh của Diệp Thiên lập tức nhảy dựng lên, nhân lúc bốn vị Tiên Tôn chưa kịp đề phòng đạp mạnh vào nắp của chiếc quan tài kia.

Keng keng keng!

Chín dây xích sắt sau khi phải chịu một lực tác đọng mạnh mẽ như vậy đã bị đứt đoạn, chiếc quan tài ở giữa lập tức rơi xuống dưới.

“Không được!” Trừ Huyền Thành Tiên Tôn ra, ba vị Tiên Tôn khác kinh ngạc hét lên, muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước.

Rầm rầm!

Chiếc quan tài vững chắc nện thẳng xuống mặt đất.

Rắc rắc rắc.

Quan tài nứt thành vô số mảnh nhỏ, một thi thể mặc đồ đen trong nháy mắt hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

Trên thi thể đã khô cằn mặc áo đen kia đã khảm chín viên ngọc bảy màu.

“Định Thiên Châu?”

Mắt của Diệp Thiên và bốn vị Tiên Tôn kia trong nháy mắt bừng sáng, nhanh chóng muốn cướp lấy mấy viên ngọc kia.

Nhưng mà nó đã bị một ma lực rất lớn hút chặt lại, căn bản không moi ra được, cho dù là bốn vị Tiên Tôn cũng không thể lấy được Định Thiên Châu.

“Trời đất! Sao không moi ra được vậy?” Có một vị Tiên Tôn khiếp sợ nói.

“Dùng hết sức moi ra đi, tôi không tin là không moi được!” Huyền Thành Tiên Tôn nói, hai tay gồng lên giống như đang nhổ củ cải vậy, thậm chí Đạo Huyền Tiên Tôn còn dùng cả kiếm để cạy ra cũng không thể lấy nổi một viên Định Thiên Châu.

Không bao lâu sau, đường hầm càng ngày càng rộng ra, ánh trăng chiếu vào thi thể khô cằn bên trong quan tài.

Đột nhiên hai mắt của thi thể bỗng mở lớn, giống như hai chiếc bóng đèn, nhanh chóng soi rọi khắp nơi.

Ngay sau đó.

“Gào!” Thi thể bỗng nhiên há miệng ra gòa lên một tiếng gầm rú.

“Không ổn rồi!” Tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Thiên lúc này mới phát hiện ra Thái cổ Ma thần đã thức tỉnh.

“Mau chóng giết chết hắn đi!” Đạo Huyền Tiên Tôn vội vàng hét lên, lập tức dồn lực lấy tiên pháp ra, tung một đòn mạnh về phía Thái cổ Ma thần.

Rầm rầm rầm!

Bốn vị Tiên Tôn cùng nhau ra đòn, bốn loại sức mạnh khác nhau đánh vào trên người Thái cổ Ma thần khiến đất dưới chân lún sâu thành một cái hố lớn, nhưng ngay cả một sợi tóc của Thái cổ Ma thần cũng không hề bị hao tổn gì.

Giây tiếp theo.

Thái cổ Ma thần bay lên.

“Ha ha ha!” Hắn ta ngửa mặt lên trời cười phá lên.

“Bản tôn đã tỉnh lại rồi! Bản tôn rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! Ha ha! Ha ha ha!”

Đồng thời khi hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, hai chân cũng giẫm lên mặt đất, linh khí từ trời đất cuồn cuộn không ngừng rót vào trong cơ thể hắn ta, khiến cho thân hình khô quắt của hắn ta dần dần phồng căng lên, giống như được nạp lại năng lượng.

Cùng lúc với thân thể đang ngàng càng phồng lên của hắn ta, chín viên Định Thiên Châu được khảm trong cơ thể hắn ta cũng bị bắn ra ngoài, từ trên người hắn bắn thẳng ra rồi rơi xuống mặt đất.

Cộc cộc cộc.

Mắt của Diệp Thiên và bốn vị Tiên Tôn kia trong nháy mắt sáng bừng lên.