Mà nói về Diệp Thiên.
Lúc bị ép trong một chưởng của Huyền Thành tiên tôn, Đóa Đóa và Thú Kim Lân mắt xanh chạy đếnvừa hay hà quang trên cơ thể Đóa Đóa vẫn chưa biến mất nên đã kịp thời bảo vệ hắn. Sau đó lòng bàn tay ông ta đập xuống, gây ra chấn động kịch liệt. .
Lúc đó hắn chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, chốc lát sau, hai mắt đột nhiên sáng lên, thanh âm cùng trời đất cũng biến mất không thấy.
Nhìn thoáng qua, hắn phát hiện ra rằng mình đã vô tình bị dịch chuyển đến một thời điểm khác. Cửa dịch chuyển dưới chân đủ để chứng minh tất cả.
Cho nên hắn lúc đó cảm thấy bản thân rất may mắn, cũng không nghĩ nhiều, liền kéo Đóa Đóa trên lưng dã thú, chọn một phương hướng để cho Thú Kim Lân mắt xanh hết tốc lực tiến lên.
Ngoài ra, laoij bỏ thần thức mà Huyền Thành tiên tôn truyền vào lên người hắn. Vì không ở trong cùng một thế giới, nên việc loại bỏ thần thức trên người không bị đối phương cảm nhận vì vậy rất dễ dàng gỡ bỏ.
Khi Huyền Thành tiên tôn theo cổng dịch chuyển đến Vực thì đã là chuyện của năm sáu phút sau, Diệp Thiên không biết bọn họ đã trốn bao xa. Cùng với việc thần thức trên người Diệp Thiên đã bị xóa bỏ, ông ta không thể tìm thấy tung tích của Diệp Thiên.
Nhưng vào lúc này, con thú Thú Kim Lân mắt xanh đã chạy hết một quãng đường, đã cách xa cổng thành hai mươi triệu ki-lô-mét, Diệp Thiên nghĩ rằng từ khoảng cách này đã an toàn. Chỉ cần để con Thú Kim Lân mắt xanh chạy chậm lại và tìm một thành phố để nghỉ ngơi.
Sau khi bị Huyền Thành tiên tôn đánh phải, Diệp Thiên bị thương có phần nghiêm trọng, hắn cần phải có dược để luyện chế Thiên Nguyên Đan mới có thể chữa trị thương lành vết thương, chỉ dựa vào Nguyên Khí Đan thì đã không còn đủ để hồi phục vết thương của hắn.
Suy cho cùng, tu vi càng cao, vết thương càng khó phục hồi, cần phải có nhiều loại thuốc tân tiến mới có thể chữa trị được.
Ngay sau đó, quét qua thần niệm của của Thú Kim Lân mắt xanh, ông tìm thấy một thành phố cách vạn dặm về phía trước, mà ngay lập tức biến thành một ánh sáng và bắn qua đó.
Không bao lâu sau bọn họ đã ở bên trên bầu trời của một thành phố rộng lớn vô hạn.
“Đi xuống tìm một hiệu thuốc trước.” Diệp Thiên căn dặn.
Con Thú Kim Lân mắt xanh đáp trả và ngay lập tức lao xuống mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào, và đáp xuống một con đường rộng hàng trăm mét.
Con phố này rất náo nhiệt và ồn ào, khắp nơi có thể nghe thấy đủ loại tiếng la hét, giữa ban ngày còn có thể nghe thấy giọng nói của phụ nữ trong thanh lâu mời chào khách hàng.
“Thật là náo nhiệt!” Đóa Đóa không khỏi thở dài một hơi, lập tức đứng dậy, nhìn xung quanh, nếu không phải bố cô bị thương, cô rất muốn đi mua sắm, ăn những món ngon đường phố thơm phức.
“Chờ bố lấy được thuốc, đưa Đóa Đóa đi dạo cho tốt, thưởng Đóa Đóa đã cứu bố.” Diệp Thiên biết Đóa Đóa lại ham vui liền chạm vào đầu cô.
"Được ạ, hi hi!"
Đóa Đóa cười vô cùng vui vẻ.
Kể từ đó, hai cha con cưỡi những con yêu thú, đi dọc phố, tìm kiếm tiệm thuốc.
Vào lúc này, không xa phía trước, một hoạt động ném tú cầu đang diễn ra sôi nổi.
"Ném cho tôi!" "Ném cho tôi!" "Ném cho tôi!"
Hàng vạn thanh niên ăn mặc lộng lẫy giơ tay trên gác xép của tòa nhà năm tầng, gào thét ở lan can tầng năm, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo choàng màu đỏ son, trên tay cầm một bông hoa cẩm tú cầu.
"Cô Cố thuộc về tôi! Đừng giật của tôi! Các anh không thể giật của tôi được đâu! Ha ha ha!"
"Tôi nhắm chắc tú cầu này rồi! Ai cũng đừng cướp cướp với cậu chủ tôi đây đây! Đừng để cậu chủ tôi đấy làm các cậu bị thương!"
"Bản thiếu gia mới chính là chân mệnh thiên tử của cô Cố, ai giám vướp với bản thiếu gia, cậu chủ tôi đây thiếu gia móc mắt kẻ đó.”
Một số công tử trog một vài gia đình nhà giàu, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, sau đó xoa xoa tay, háo hức tất cả đều chờ tú cầu ném xuống để giật lấy tú cầu.
"Thưa cô, cô phải nhìn ném cho chuẩn, chọn một chàng trai trông thuận mắt. Nếu như bị một anh chàng mập mạp hoặc là măt rỗ với anh chàng mắt híp chộp được thì cô khóc cũng không kịp đâu.”Người hầu gái ở bên che miệng cười nói.
Người phụ nữ mặc áo choàng cong môi: "Nhưng không có thứ gì tôi thích."
“Tịch Nhan, mau ném đi. Cô đã suy nghĩ nửa giờ rồi vẫn không vứt đi, đang nghĩ gì vậy?” Phía sau người con gái, một người đàn ông trung niên lên tiếng thúc giục.
“Ông à, đây là vấn đề liên quan đến chuyện lớn cả đời của con gái, ông để cho con nhìn chính xác rồi ném.” Một người phụ nữ duyên dáng với vẻ ngoài giàu sang nói.
“Hừ!” Người đàn ông trung niên lạnh giọng, “Tịch Nhan được bà chiều quen rồi. Theo tôi thấy, cậu Long là thích hợp với con bé nhất, nhưng con bé lại nhất quyết không chịu, muốn ném tú cầu gì đó. Giờ thì hay rồi, cả nửa ngày cũng không ném được. Để cho một đám người xem trò cười, mặt mũi nhà họ Cố bị nó làm mất sạch rồi! "
Người phụ nữ thở dài nói: "Tịch Nhan, hay là nghe lời bố con mà cưới cậu Long đi. Cậu Long là thanh niên anh tuấn có tài, thiên phú tu luyện manh nhất Lang Gia Thành chúng ta. Lấy cậu ấy, con cũng sẽ không thiệt thòi.”
“Con sẽ không lấy anh ta. Con muốn lấy người đàn ông mà con thích.” Cố Tịch Nhan nói.
Uỳnh!
Bố cô, Cố Chấn Đình, đập mạnh cái bát trên tay xuống đất, tức giận nói: "Con thích, con thích rồi con đã xem cả nửa ngày rồi. Rốt cuộc con thích ai?"
"Một người đàn ông trông như vậy. Lẽ nào con muốn tìm ba đầu sáu tay, khác người sao? Vậy không bằng con tìm một con yêu thú mà kết hôn!"
“Bố!” Cố Tịch Nhan dậm chân tức giận.
“Nếu còn không ném nữa thì đừng gọi bố là bố!” Cố Chấn Đình tức giận.
"Ông bình tĩnh." Người phụ nữ đỡ người đàn ông trung niên ngồi xuống, sau đó thúc giục: "Tịch Nhan. Con mau ném đi, đừng chọc cho bố con tức giận nữa."
Cố Tịch Nhan cắn môi và quyết định để mặc kệ, cứ thế ném nó đi.
Nhưng vào lúc này, một con quái thú bảy màu bay lên từ đám đông phía dưới, chuẩn bị băng qua con phố đang bị chặn lại.
Nhìn lướt qua, đôi mắt của Cố Tịch Nhan sáng lên.
"Đẹp trai quá!"
Giường như trái tim cô ta rung động, cô ta vô thức ném mạnh tú cầu trong tay về phía người đàn ông trên lưng con dã thú.
“Bố, bọn họ bao vây lấy nơi này làm gì?” Đóa Đóa tò mò hỏi.
"Cướp được tú cầu. Ai cướp được tú cầu có thể cưới người phụ nữ ném tú cầu làm vợ." Diệp Thiên đáp.
Kết quả là, giọng nói chỉ vừa dừng lại
Một tiếng hét vang lên bên tai anh.
"Hả? Ai đánh lén tôi?"
Diệp Thiên cau mày, trong tiềm thức đưa tay bắt về phía bên cạnh tai.
"Nhanh cướp đi!"
Đám đông phía dưới đột nhiên nổ tung, một đoàn người vọt lên.
Giây tiếp theo!
Diệp Thiên cảm thấy trong tay có thứ gì đó mềm nhũn, quay đầu nhìn sang.
"Ôi vãi!"
Nhìn thấy đó là một quả tú cầu thực sự khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Gì chứ, hắn vừa đi ngang qua, tưởng ai đó đã đánh én và chộp lấy nó. Tại sao lại bắt được tú cầu rồi?
Hắn buồn bực. Một hét mạnh vang lên bên tai anh.
"Đưa cho tôi!"
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, bàn tay đánh mạnh về phía anh.
"Cô chủ không hay rồi! Cậu Long đang đi cướp tú cầu!" Cô hầu ở bên cạnh Cố Tịch Nhan kinh ngạc hét lên.
Cố Tịch Nhan cũng lập tức sửng sốt, vội vàng kêu lên: "Anh ta đã giật được tú cầu, anh không thể đả thương anh ta!"
“Ông chủ Cố có quy định tú cầu ở trong tay trong mười giây trước không bị cướp mới tính là cướp được tú cầu!” Cậu Long trả lời, tiến đến chỗ Diệp Thiên, đánh người đàn ông đang muốn cướp lấy tú cầu.
"Ha ha!"
Cố Chấn Đình nghe vậy, đột nhiên bật dậy khỏi ghế Thái Dư, nhưng nhìn thấy tú cầu đã bị ném ra ngoài và cậu chủ Long đã bắt đầu cướp đi, ông ta cười vui vẻ: "Tịch Nhan à Tịch Nhan, cho dù con nghĩ moi cách để không lấy cậu Long, cuối cùng con vẫn phải lấy cậu ấy thôi.”
"Bố! Bố thật quá đáng. Con quy định tú cầu đến tay là coi như lấy được tú cầu. Sao bố có thể đổi quy tắc của con thành mười giây?" Cố Tịch Nhan rất tức giận. Câu chủ Long là người trẻ mạnh nhất Lang Gia Thành. Trong mười giây này, tú cầu bị anh ta cướp là cái chắc rồi.
“Ha ha!” Cố Chấn Đình cười nói: “Núi cao thì còn có núi cao hơn. Con chơi với bố, vẫn còn kém lắm.. Bố muốn gả con cho người nào thì con phải lấy người đó. Cho dù con là Tôn Ngộ Không, cũng không chạy ra được khỏi lòng bàn tay của bố. "
Cố Tịch Nhan lập tức cảm thấy tuyệt vọng!
Lúc này, cậu chủ Long đã tới gần Diệp Thiên. Một tay nắm lấy tú cầu, một tay đã đem toàn lực đánh vào ngực Diệp Thiên, vẫn không quên cười ranh mãnh: "Nếu như anh còn dám nắm lấy tú cầu với tôi đây này, vậy thì anh đi chết đi!"
Ô mẹ nó!
Diệp Thiên lập tức thấy không thoải mái.
Cậu muốn lấy tú cầu thì nói một tiếng, ông đây cho cậu là xong. Cậu muốn cướp thì cũng thôi, lại còn đòi giết tôi, thật sự coi ông đây là quả hồng mềm có thể tùy ý nắm bóp à?
Suy nghĩ như vậy, Diệp Thiên thốt lên một cậu chửi thế: "Cái con mẹ nó."
Nói xong.
Uỳnh!
Cậu Long như bị một con thú dữ dánh trúng. Cả người bay ra, máu phun vào không trung, đập về phía Cố Chấn Đình.
Lạc đà có gầy đến sắp chết cũng to hon con ngựa., mặc dù Diệp Bắc Minhbị thương nặng nhưng vẫn có thể dễ dàng đối phó với một tên Chân Tiên Hợp Đạo nhỏ bé thì thật sự vẫn rất dễ dàng,
"Cái này, cái này ..." Thấy cậu Long càng ngày càng lớn hơn trong tầm mắ, Cố Chấn Đình sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, kinh ngạc, không tin cùng nhiều biểu hiện phức tạp khác.
Ở Lang Gia Thành, thực sự có người còn mạnh hơn cậu Long?
Ông ta còn đang mơ hồ thì cậu Long đã xông tới, ông ta lập tức vươn tay túm lấy, túm cổ áo cậu Long, lúc này mới khiến anh ta dừng lại.
"Trời ơi!"
Cố Tịch Nhan lúc đầu cũng tuyệt vọng nhưng không ngờ người đàn ông này lại mạnh mẽ đến mức đá bay Long Hạng Hoa, kẻ mạnh nhất trong thế hệ người trẻ ở Lang Gia Thành, khiến cô bàng hoàng đến nghi ngờ cuộc đời.
Người này là giỏi quá rồi!
“Cô chủ, cổ chủ, đã qua mười giây rồi, anh ta chính là người đoạt được tú cầu, là chồng của cô chủ.” Cô hầu ở bên cạnh vỗ tay kinh ngạc kêu lên.
Cũng không quên kêu Diệp Thiên: "Cậu chủ, cậu chủ, mau lại đây, cô chủ nhà chúng tôi là người của cậu chủ rồi!"
"Xin lỗi, tôi chỉ là đi ngang qua. Tôi có việc phải làm và tôi không chơi với mọi người được." Diệp Thiên nói, ném tú cầu về phía Cố Tịch Nhan và cưỡi con thú đi.
"Anh dừng lại cho tôi! Không được đi! Quay lại !!!" Cố Tịch Nhan hét lên, nhưng thấy Diệp Thiên không dừng lại, cô vô cùng tức giận, lập tức đạp gió đuổi theo.