“Ùm ùm!”
Mệnh lệnh của giáo chủ vừa dứt, đội hình đại trận của Thiên Võ giáo đã được bày sẵn trên đỉnh ngọn núi nọ. Mấy chục ngàn tu sĩ cứ như tổ ong bị vỡ, lúc nhúc chen nhau chạy ra ngoài.
“A a a!”
Bọn họ kêu một đám ngao ngao, sĩ khí tăng nhanh chóng mặt, toàn bộ tâm tình trước đây bị đè nén, tại một khắc này đều hóa thành tiếng kêu gào phát tiết.
Lắm trò, thêm một vị Bán Bộ Tiên Tôn, đối với Thiên Võ giáo mà nói cũng như hổ mọc thêm cánh, sĩ khí sao lại không tăng vọt lên cơ chứ?
Mặc dù kẻ địch có bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn, Thiên Võ giáo thêm Diệp Thiên cũng chỉ có ba vị.
Nhưng!
Lam Nguyệt Tinh Chủ mặc dù thuộc hàng thực lực cường đại nhất trong bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn, cũng do pháp bảo của ông ta là thần binh cao cấp.
Nhưng một cường giả tiên tôn như vậy, lại bại trận dưới tay Diệp Thiên. Vậy nói cách khác, xét giữa các vị Bán Bộ Tiên Tôn đây, Diệp Thiên mới là vị mạnh nhất.
Có thêm vị Bán Bộ Tiên Tôn mạnh nhất này, đối với Thiên Võ giáo chính là tiếp thêm sức lực để đánh bại kẻ thù.
Cho dù Bán Bộ Tiên Tôn đạt tới Thiên Huyền Cảnh viên mãn vốn dĩ đã không có nhiều đối thủ, bọn vẫn cho rằng dù đánh một trận cũng hời, chỉ cần Diệp Thiên có thể trừ khử một vị Bán Bộ Tiên Tôn. Cán cân thực lực sau đó sẽ thăng bằng, mà trừ khử được thêm một vị nữa, cán cân lúc này sẽ hoàn toàn nghiêng về Thiên Võ giáo.
Chính bởi vì người người trong Thiên Võ giáo đều ôm y vọng như vậy, nên sĩ khí mới tăng đột ngột, bọn họ không muốn bị chèn ép, bọn họ muốn thắng cuộc chiến này để có thể tiếp tục định cư ở Thánh Vực!
Cho nên, không ai ngại tử chiến!
Rất nhanh, ở phía hư không đằng xa bóng lưng Diệp Thiên, hơn hai chục ngàn vị tiên vương cũng mau xuất hiện .
Hai vạn vị tiên vương này phần lớn đều mới nhập môn, toàn là Tiểu Cảnh tiên vương. Đại Thành tiên vương trở lên chỉ có khoảng bốn ngàn vị, vì vậy đối đầu với hơn mười ngàn Đại Thành tiên vương, bọn họ không thể phản kháng, chỉ biết co đầu rụt cổ ở trong pháp trận.
"Huân Nhi!"
Huyền Cực Tiên Tôn xuất hiện, việc đầu tiên là tìm kiếm Huân Nhi.
"Hức hức... Sư tôn, Huân Nhi nhớ ông chết mất."
Huân Nhi lập tức từ lưng thú cưỡi nhảy xuống, nhào vào lòng Huyền Cực Tiên Tôn, nhìn rất giống cảnh cháu gái thất lạc nhiều năm tìm lại được gia gia luôn nuông chiều mình.
"Ông cũng rất nhớ Huân Nhi." Huyền Cực Tiên Tôn vỗ vỗ lưng Huân Nhi, trong lòng lo lắng thấp thỏm bấy lâu cũng giải tỏa.
Hôm ấy tình huống nguy cấp, ông ta không thể đưa Huân Nhi đi theo, cũng không dám đưa cô ấy đi, bởi lẽ đưa Huân Nhi đi cùng không khác nào là hại cô ấy. Để lại cô ở Thanh Long tinh thì còn hi vọng sống.
Sự thật cũng đã chứng minh quyết định ban đầu của ông đã đúng, nếu như lúc ấy cố chấp đưa Huân Nhi đi theo, bị Lam Nguyệt Tinh Chủ đuổi đánh liên tục, Huân Nhi có khi cũng bị một đòn kia đánh chết.
"Lão đầu, đưa Huân Nhi cùng con của tôi, rút lui về phía trong đại trận, thầy trò các ông cứ tâm tình thật tốt, đối phó kẻ địch bên ngoài cứ giao cho tôi." Diệp Thiên không thèm quay đầu lại nói.
Mấy vạn tiên vương khai chiến, tai ương thảm khốc vô cùng, chỉ lơ là một chút cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng Huân Nhi cùng Bảo Bảo.
"Lão phu mặc kệ ông!" Huyền Cực Tiên Tôn hừ một tiếng nói, ngoài thì mạnh miệng như vậy, nhưng đối xử với con của Diệp Thiên rất tốt, dẫn Đóa Đóa cùng Bảo Bảo dắt theo thú cưỡi, đưa ba đứa nhóc đi vào bên trong đại trận.
“Ầm ầm!”
Đại trận lập tức được đóng kín lại.
"Hừ!"
Lúc này Lam Nguyệt Tinh Chủ hừ lạnh nói: "Ông cho rằng chỉ nhờ một đám người này có thể đánh bại hơn mười ngàn tu sĩ tinh nhuệ của bổn tọa sao?"
"Vậy ông sai rồi! Có nhiều thêm một người, đám các ông cũng không phải đối thủ của chúng tôi!"
"Vậy thêm ba vị này, còn có dũng tướng Triệu Thương Thiên cùng Dương Đỉnh Thiên dưới trướng bổn tọa thì sao?" Diệp Thiên chỉ về hướng nhóm người Âu Dương Thái.
Tức khắc, Triệu Thương Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Âu Dương Thái, Tôn Huyền Sách, Đặng Tử Nang, cùng với thú Kim Lân mắt xanh, thú Lân bay thổi lửa, tất cả đều bước lên từ sau lưng Diệp Thiên.
Dương Đỉnh Thiên mặc dù thực lực hơi kém một chút, nhưng được sử dụng thần binh pháp bảo đẳng cấp, Thiên Huyền cảnh Đại Thành hậu kỳ, đánh bại Thiên Huyền cảnh Đỉnh Phong sơ kỳ kẻ thù cũng không thành vấn đề.
Thực lực thú Kim Lân mắt xanh, thú Lân bay thổi lửa so với Dương Đỉnh Thiên không hơn kém là bao, dù không có thần binh pháp bảo, vẫn có thể đối phó với Thiên Huyền cảnh Đại Thành kẻ thù.
Chủ yếu dựa vào Âu Dương Thái, Tôn Huyền Sách, Đặng Tử Nang. Ba vị này lợi hại vô cùng, đều đã đạt Thiên Huyền Cảnh viên mãn Trung Kỳ, ít nhất có thể địch lại mười ngàn Thiên Huyền cảnh Đại thành!
Dĩ Nhiên, Dương Đỉnh Thiên hay Triệu Thiên Thương cũng không lo sợ vị trí của mình trong lòng Diệp Thiên sẽ bị thay thế bởi ba người bọn họ.
Bởi vì mượn thể xác trọng sinh, thần hồn cùng thân thể tu vi tương đương, có thể phát huy được gần như tối đa thực lực.
Thế nhưng, thần hồn cùng thân thể không tương thích, sau này tu vi khó có thể tăng trưởng, tu luyện càng lên cao càng chậm chạp, tiền đồ không quá rộng mở, muốn đạt Thái Hư cảnh còn khó hơn lên trời. Dù sao hai người bọn họ cũng không giống nhau, tu luyện có thể nhanh hơn ít nhất trăm vạn lần, bọn họ hiện tại tu vi có thể cao, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị vượt qua!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu Diệp Thiên phải mượn thân thể để trọng sinh, phải mượn thể xác phù hợp mọi mặt. Nếu tùy tiện chọn một người chết để trọng sinh, mặc dù cũng có thể sống lại, nhưng con đường tu tiên cũng không thể trót lọt nữa, sống lại đến bây giờ luyện Kim Đan cảnh đều khó, chứ đừng nói chi đến Thiên Huyền Cảnh viên mãn.
"Tôi hiểu rồi!"
Lam Nguyệt Tinh Chủ bừng tỉnh ngộ ra: "Không trách Lý Tiến Dương sẽ động thủ với đồng đội, hóa ra vốn dĩ đã bị ông treo đầu dê bán thịt chó. Hai vị thủ hạ của tôi, lại bị ông treo đầu dê bán thịt chó cơ đấy! Diệp Minh Bắc ông cũng thật lợi hại, khiến tôi tổn thất tận ba vị dũng tướng!"
Lúc này ông ta mới phát hiện, thần hồn ba người đã bị tráo đổi.
"Ha ha ha!!"
Thiên Võ giáo chủ tức khắc mừng ra mặt: "Có thêm ba vị Thiên Huyền Cảnh viên mãn Trung kỳ, một vị Thiên Huyền Cảnh viên mãn Sơ kỳ, một vị Thiên Huyền Cảnh Đại Thành Hậu kỳ, hai con yêu thú vô song thượng phẩm. Thực lực phe ta đại thắng rồi!"
Lời vừa dứt, toàn bộ tiên vương Thiên Võ giáo vui mừng hò reo.
"Quá tốt! Quả thực quá tốt!"
"Đây chắc chắn là trên trời rơi xuống thần binh tương trợ!"
"Chúng ta cuối cùng cũng có phần thắng rồi!"
"..."
Mà tinh thần phe địch chẳng mấy chốc liền vì vụ việc này mà chịu ảnh hưởng không nhỏ.
"Chớ mừng vội!"
Ngay lúc này, giáo chủ Thiên Thần giáo đứng lên, ngạo nghễ nói: "Ta chỉ có bốn vị Bán Bộ tiên tôn, mười vị Thiên Huyền Cảnh viên mãn Hậu kỳ chuẩn Bán Bộ Tiên Tôn, ba mươi sáu vị Thiên Huyền Cảnh viên mãn Trung kỳ Đại Tiên vương, phe ông thì sao?"
"Chỉ có ba vị Bán Bộ Tiên Tôn, Năm vị chuẩn Bán Bộ Tiên Tôn, cộng thêm ba vị kia. Còn lại chỉ có không tới hai mươi vị Thiên Huyền Cảnh viên mãn Trung kỳ."
"Với đội hình đó của ông mà cũng dám hò reo như vậy? Lấy tự tin ở đâu ra mà dám nói có phần thắng, nói năng tức cười như vậy?"
"Đúng vậy!" Thiên Lôi giáo chủ cũng đứng dậy: "Trận hình của chúng ta, hoàn toàn thừa sức nghiền nát các ngươi, có thêm được mấy mống người, cũng không thay đổi được kết quả các ngươi sẽ bị chúng ta tận diệt, ăn mừng bây giờ có sớm quá không?"
"Trời muốn cho các ngươi diệt vong, trước phải khiến các ngươi chật vật điên cuồng, hồi nãy đã điên cuồng qua, giờ đã đến lúc các ngươi diệt vong rồi!" Thiên Pháp giáo chủ cũng đứng dậy tiếp lời.
Tức khắc, chí khí phe địch lần nữa dâng trào, tinh thần bên Thiên Võ giáo lập tức bị áp chế xuống.
"Ha ha." Diệp Thiên mỉa mai cười: "Nếu như một mình tôi có thể khiêu chiến bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn, thêm mười vị chuẩn Bán Bộ Tiên Tôn phe ông thì sao?"
"Diệp Bắc Minh, nếu ông thực sự có thực lực như này, ta đảm bảo trận chiến này, phe ta toàn thắng!" Thiên Võ giáo chủ vỗ ngực nói.
"Ha ha ha!!"
Phe địch ba vị giáo chủ, hơn mười ngàn tiên vương được dịp cười ngả nghiêng.
"Một mình mà dám địch lại bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn, mười vị chuẩn Bán Bộ Tiên Tôn. Ông cũng quá tự kiêu rồi Diệp Bắc Minh?" Ngay cả Lam Nguyệt Tinh Chủ cũng không nhịn cười được: "Chính ông cũng không phải Bán Bộ Tiên Tôn, nếu không nhờ vào tu luyện đạo thống, một kiếm vừa rồi, cũng chỉ đủ để hủy thần binh của tôi."
"Nhưng lại không phải vậy, riêng điều này cũng đủ thấy rõ. Thực lực của ông cùng lắm chống đỡ được Thiên Huyền Cảnh viên mãn Trung kỳ, còn mơ tưởng đối chọi bốn vị Bán Bộ Tiên Tôn, mười vị chuẩn Bán Bộ Tiên Tôn của phe tôi, mơ đều không được. Chỉ cần một mình bổn tọa, cộng thêm một vị Bán Bộ Tiên Tôn đã đủ lấy mạng ông!"
"Vậy ư?"
Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, Nguyên Thần tiến vào bên trong thân kiếm, kích hoạt Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm.
Chỉ một chốc, Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm tỏa ra thần quang cửu sắc. Ngay sau đó, một luồng sát khí màu máu tràn lan ngút trời, bao phủ toàn bộ mấy tỉ cây số bán kính xung quanh!
Bây giờ ông đã đạt đến Thiên Huyền Cảnh viên mãn Hậu kỳ, có thể kích hoạt được ba phần sức mạnh của Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm. Mặc dù thần hồn khi đó sẽ phải chịu một chút thương tổn, nhưng có Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm trong tay, vài vết thương kia không đáng là gì!
"Đây, đây, đây... Đây chẳng lẽ là Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm?"
Lam Nguyệt Tinh Chủ lảo đảo lùi lại mấy bước, cả người tức khắc mông lung, hoảng sợ đến mức con ngươi suýt chút nữa vỡ tung.
Đấy chính là một thần khí vô cùng nguy hiểm, cực kỳ kinh hãi!
Mặc dù không kinh hãi như miêu tả trong truyền thuyết, nhưng tà khí do thứ này tỏa ra vẫn vô cùng mãnh liệt, khiến người ta rùng mình.
Đương nhiên ông ta biết trước rằng Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới có thể điều khiển thượng phẩm pháp khí, nếu ông ta không nhận thức được chính mình cũng là tiên tôn, chắc phải sợ đến mức són dái rồi.
"Mẹ nó! Quá khủng khiếp!"
Giờ phút này, dù là phe địch hay phe Thiên Võ giáo, đến Thiên Huyền cảnh Đại thành tiên vương cũng bị kinh sợ đến mức kêu lên.
Vì ở trong vòng bao phủ của sát khí, nhất cử nhất động của bọn họ cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, giơ tay nhấc chân trở nên vô cùng khó khăn.
Có điều Dương Đỉnh Thiên cùng thú Kim lân mắt xanh có sẵn huyết chú phòng ngừa sát khí, vì vậy không bị ảnh hưởng, những tiên vương khác từ Đại thành cảnh trở xuống đều mất đi năng lực chiến đấu.
"Tiên vương từ Đỉnh Phong trở lên, cùng bổn tọa xông lên giết!"
Lúc này, Diệp Thiên đã mặc vào Huyền Thiên chiến giáp, tay giương cao Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm hô to một tiếng, dẫn đầu xông lên, nhắm thẳng mục tiêu vào Lam Tinh Nguyệt Chủ. Riêng mầm họa này phải bị chính tay ông trừ khử!
"Giết!"
Đám người Triệu Thương Thiên theo sát phía sau xông lên.
"Tất cả tiên vương từ Đỉnh Phong cảnh trở lên, sát cánh cùng bổn tọa, cùng bọn họ xông lên giết!!!!" Thiên Võ giáo chủ vung tay hô một tiếng.
"Giết!"
Tiếng kêu chấn động rung trời lở đất, trừ Đại Thành cảnh trở xuống, còn lại không tới một ngàn Đỉnh Phong tiên vương, tất cả đều theo giáo chủ xông lên đánh giết.
"Nhanh nhanh nhanh!"
Lam Nguyệt Tinh Chủ nhất thời luống cuống, vội vã kêu lên: "Tất cả Bán Bộ Tiên Tôn, chuẩn Bản Bộ Tiên Tôn mau cùng bổn tọa hợp một tốp đối phó Diệp Bắc Minh!"
"Chỉ cần giết Diệp Bắc Minh, trận chiến này ta tất thắng!"
Dứt lời, tất cả Bán Bộ Tiên Tôn, chuẩn Bán Bộ Tiên Tôn đều tập trung ở hai bên Lam Nguyệt Tinh Chủ, tổng cộng có mười bốn vị, tất cả huy động tiên pháp, hướng về phía Diệp Thiên tấn công dồn dập.
Cuộc đại chiến chính thức bùng nổ.