Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 810: Lựa chọn nỗ lực lớn hơn!






Khâu Thụy Đào rất sợ hãi, Tiên Vương bị Ma Vương ngăn chặn, thấy tình thế này, một lát sợ khó phân thắng bại, vốn dĩ tưởng Diệp Thiên sẽ thừa cơ chạy trốn, Thái Thượng Trưởng Lão đuổi theo, bọn họ cũng làm bộ đuổi theo một chút, như vậy sẽ rất an toàn, nhưng làm sao có thể đoán được Diệp Thiên lại không chạy mà đi về hướng bọn họ, nhìn dáng vẻ thì là muốn đối phó với bọn họ.

Điều này khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

Dù sao Diệp Thiên không phải ăn chay, ngang tài ngang sức với Thái Thượng Trưởng Lão, nếu như Thái Thượng Trưởng Lão không chống đỡ nổi, bị đánh cho bị thương hoặc đuổi chạy, vậy chẳng phải bọn họ sẽ rất thảm sao?

Cho nên anh ta mau chóng để cho Thái Thượng Trưởng Lão đi đối phó, còn anh ta thì sẽ tùy cơ ứng biến, nếu như Thái Thượng Trưởng Lão có thể áp chế Diệp Thiên, vậy bọn họ sẽ tìm cho Diệp Thiên một cơ hội, nếu Thái Thượng Trưởng Lão bị áp chế, vậy thì phải cân nhắc phải chăng nên rút lui.

Dù sao chuông lục lạc và hoa sen đen của Diệp Thiên cũng khá đáng sợ.

"Không sao, không vội ra tay, Bổn tiên ngang sức với hắn, còn có bốn người sư huynh đệ đồng môn giúp đỡ, không cần bốn vị đạo hữu trợ giúp, đủ để khiến hắn thất bại, cho nên hắn muốn tới thì cứ để hắn tới, đến lúc đó cho hắn nếm một chút, không muốn mạng của hắn cũng cho hắn làm bị thương."

Cơ Hữu Đạo khoát tay, nói nhẹ như mây như gió.

Ông ta sẽ không ngốc đến mức đi ra tay, ông ta hiện giờ cũng đang tùy cơ ứng biến, hơn nữa còn hi vọng Ma Vương thắng, như vậy ông ta có thể lấy được lợi ích mà ông ta muốn từ chỗ Diệp Thiên.

Cho nên đang chờ Diệp Thiên đến, xem dự định của Diệp Thiên như thế nào.

"Thái Thượng Trưởng Lão đã nói như vậy, vậy Tiểu tiên cũng an tâm rồi."

Bọn người Khâu Thụy Đào nhẹ nhàng thở hắt ra, cũng không sợ Diệp Thiên đến đây.

Rất nhanh, Diệp Thiên liền đi đến trên boong tàu.

"Diệp Bắc Minh, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn chịu trói, giao ra đạo thống và công pháp, sau đó để Ma Vương thuộc hạ của cậu chịu trói, như vậy Tiên Vương chỉ lấy tính mạng của hai người các cậu, chúng tôi cũng có thể đảm bảo an toàn của con gái cậu và Tô Lạc Thiền, nếu cậu một mực không chịu giác ngộ, cất giấu không chịu giao ra đạo thống và công pháp của cậu, nhất định phải đối phó thêm với Tiên Vương, đến lúc đó Ma Vương bị giết, cậu căn bản không còn sức lực chống lại Tiên Vương, như vậy con gái của cậu, còn có người yêu cũ của cậu, tất cả đều vì cậu mà chết!"

Khâu Thụy Đào trốn ở sau Cơ Hữu Đạo, chỉ vào Diệp Thiên kêu gào nói.

"Đúng!"

Lý Nhiên Hạo cũng nói ra: "Đầu hàng sẽ khoan dung, kháng cự sẽ trị nghiêm, giao ra công pháp và đạo thống đổi lấy sự an toàn của con gái và người yêu cũ của cậu, không cần can đảm chống cự, nếu không kết cục sẽ rất thảm khốc!"

"Thái Thượng Trưởng Lão nhân từ, giao ra công pháp và đạo thống là điều trước mắt cậu nên làm, nếu không không ai có thể đảm bảo an toàn của con gái và người yêu cũ của cậu đâu!"

"Đến lúc đó Ma Vương và cậu vừa chết, Tiên Vương chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc, chỉ cần giáng xuống một chưởng liền có thể nghiền chết hết tất cả mọi người trong Huyền Băng Cung, nếu cậu giao ra công pháp và đạo thống, chúng tôi sẽ xin cho con gái và người yêu cũ của cậu, bảo đảm bọn họ vẫn có thể còn một con đường sống."

Tông chủ Kim Đỉnh Tông và Kim Thánh Tông cũng đều lên tiếng dụ dỗ đe dọa.

Nói đùa, Diệp Thiên dùng tu vi hợp đạo nhập môn có thể phân cao thấp với Thái Thượng Trưởng Lão của Tử Tiêu Tinh, công pháp và đạo thống lợi hại như vậy, bọn họ nói không muốn học là đang nói dối đấy.

"Ha ha."

Diệp Thiên ngượng ngùng cười một tiếng: "Mấy người ngẫm nghĩ trước kết cục của mình sẽ thảm thế nào đi."

Lời vừa dứt, bốn người bị chấn động mạnh một cái.

Nhưng rất nhanh, Khâu Thụy Đào liền kêu gào nói: "Diệp Bắc Minh, cậu vẫn còn muốn giết chúng tôi à, khuyên cậu nên bỏ suy nghĩ này đi, muốn giết chúng tôi, cậu phải hỏi Thái Thượng Trưởng Lão và bốn vị Thượng Tiên có đồng ý hay không!"

"Ông ta sẽ đồng ý."

Diệp Thiên nhìn về phía Cơ Hữu Đạo: "Đúng không, Hữu Đạo?"

"Ơ..."

Cơ Hữu Đạo cười nói: "Bắc Minh Đế Tôn, chúng tôi vẫn đang quan sát, đang quan sát mà."

Ông ta chỉ hướng về phía trận chiến đang lúc kịch liệt trên không trung giữa Tiên Vương và Ma Vương.

Lúc này, Ma Vương đang bị Tiên Vương áp chế, cho nên ông ta cũng có rất nhiều mối bận tâm, nếu Tiên Vương bị Ma Vương áp chế, ông ta sẽ không chút do dự nói vâng.

"Hữu Đạo à."

Diệp Thiên nói sâu xa: "Lựa chọn người cố gắng hơn, đạo lý này ông hẳn là thạo hơn tôi?"

"Chuyện này..."

Cơ Hữu Đạo gật đầu nhẹ.

Ông ta biết ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên, ý là hắn đang cố gắng thế nào, cũng không bằng lựa chọn đứng về phe của hắn, tùy ý dạy ít đồ cho ông ta, cũng bù đắp được ngàn vạn năm tu luyện.

Nhưng, Ma Vương bị áp chế, khiến ông ta không dám lựa chọn, sợ Ma Vương thua, vậy lựa chọn kia chính là con đường chết.

"Nếu ông đã biết đạo lý này, vậy thì nhanh lựa chọn đi, cơ hội chỉ có một lần, thuận tôi thì sống chống tôi thì chết, một khi chọn sai, đây chính là muôn đời không trở lại được."

Diệp Thiên thản nhiên nói.

Cơ Hữu Đạo chấn động toàn thân, lập tức rơi vào trạng thái trầm mặc vô tận.

Bọn người Khâu Thụy Đào nghe vậy, liền luống ca luống cuống.

Khâu Thụy Đào lúc này nhảy ra ngoài, xông về phía Diệp Thiên kêu lên: "Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì, nghĩ xúi giục Thái Thượng Trưởng Lão sao?"

Cậu đừng có mà nằm mơ, Thái Thượng Trưởng Lão sẽ không ngốc đến độ đứng về đội của cậu, đối đầu với Tiên Vương!"

"Đúng vậy!"

Lý Nhiên Hạo cũng nhảy ra ngoài, chỉ về không trung: "Mở to mắt chó của cậu mà nhìn xem, Ma Vương bị Tiên Vương đánh vào góc hiểm, sớm muộn cũng thua dưới tay Tiên Vương, cậu cảm thấy Thái Thượng Trưởng Lão sẽ ngốc đến mức vào đội của cậu sao, cậu không cần nghĩ nữa, chỉ cần không phải đồ đần thì sẽ không đứng về đội của cậu!"

"Nhưng nếu như ông ta đứng về đội của tôi, thế cục sẽ thay đổi, đến lúc đó người chết hẳn là Công Tôn Hạ, mà tôi, cũng hứa sẽ cho ông ta chỗ tốt, cậu cảm thấy ông ta sẽ ngu ngốc tiếp tục đứng về đội của Công Tôn Hạ sao?"

Diệp Thiên cười lạnh nói, sau đó ánh mắt đặt trên người Cơ Hữu Đạo.

Lập tức, bọn người Khâu Thụy Đào cứng đờ cả người.

"Thái Thượng Trưởng Lão, ông tuyệt đối đừng mắc mưu của hắn, hắn đang lừa ông, đừng nói cộng thêm ông và hắn, chính là cộng thêm tất cả chúng tôi đi giúp Ma Vương, Tiên Vương chỉ cần rút ra một chiêu, trong nháy mắt cũng có thể giết sạch toàn bộ chúng ta, kết cục trận chiến căn bản không thay đổi được.

Tông chủ Kim Thánh Tông lập tức nói.

"Đúng vậy đó Tiên Vương, ngài tuyệt đối đừng coi Diệp Bắc Minh đúng, hắn đang kéo ông xuống nước, nếu ông bị lừa thì thật sự sẽ là muôn đời không quay lại được!"

Khâu Thụy Đào cũng liền vội vàng khuyên nhủ.

Mấy người Lý Nhiên Hạo cũng là cậu một câu tôi một câu cùng khuyên.

Cơ Hữu Đạo đặc biệt khó xử, giơ cờ khó xác định.

Lúc này, Diệp Thiên cho hắn thứ thuốc có tác dụng mạnh: "Ông cảm thấy những người này của các ông cộng lại, sẽ là đối thủ của Bổn tọa sao?"

"Nói thật cho các ông biết, lúc cùng các ông giao chiến, Bổn tọa có hai tấm át chủ bài chưa đánh, đó chính là hai pháp bảo Tiên phẩm cửu đoạn, chỉ cần Bổn tọa dùng tới hai pháp bảo kia, trong vòng mười chiêu liền có thể khiến ông thân tàn ma dại."

"Sở dĩ Bổn tọa phí lời với ông, chính là xem mức độ ông phối hợp với Bổn tọa để kéo dài thời gian, muốn cho ông một con đường sống, đầu óc ông lại chậm chạp như vậy, chậm chạp không quyết định được, vậy thì đừng làm, Bổn tọa thẳng tay xử lý ông còn hơn."

Nói xong, Diệp Thiên gọi Cửu Chuyển Nhiếp Hồn Linh ra.

"Đừng!"

Cơ Hữu Đạo lập tức kêu lên: "Bắc Minh Đế Tôn, tiểu tiên nghĩ thông suốt rồi, tiểu tiên đồng ý đứng về đội của ngài, nếu có căn dặn, tiểu tiên tuyệt đối không từ chối!"

"Cái gì!"

Bốn người Khâu Thụy Đào nghe vậy, bị dọa đến sắp nứt cả tim gan, vội vàng lui về phía sau, cũng không dám tin, hỏi: "Thái Thượng Trưởng Lão muốn đứng về đội của Diệp Bắc Minh, đối đầu với Tiên Vương?"

Cơ Hữu Đạo nói năng khí phách thốt ra một chữ:

"Đúng!"

Sau khi suy đi tính lại, ông ta đã lựa chọn đứng về đội của Diệp Thiên.

Một, Diệp Thiên là Tiên Đế, sẽ không nhìn không ra Ma Vương đánh không lại Tiên Vương, nhưng hắn bình tĩnh như vậy, hiển nhiên có hậu thuẫn.

Hai, ông ta không thể không thừa nhận, ông ta không phải là đối thủ của Diệp Thiên, đứng về đội của Tiên Vương, đánh nhau với Diệp Thiên, phần thắng vô cùng nhỏ bé, có khi còn không đợi được Tiên Vương đánh bại Ma Vương, ông ta liền bị Diệp Thiên xử lý.

Ba, đứng về đội Tiên Vương có chỗ không tốt, đứng về đội Diệp Thiên lại có rất nhiều chỗ tốt.

Làm rõ ràng quan hệ phức tạp này, ông mới đưa ra lựa chọn, đứng về đội Diệp Thiên!

"Ơ kìa chuyện này..."

Đám người Khâu Thụy Đào nhất thời không biết làm sao.

Thái Thượng Trưởng Lão đứng đội Diệp Thiên, Tiên Vương một lát chơi không lại Ma Vương, không có thời gian tới cứu bọn họ, một khi Diệp Thiên và Thái Thượng Trưởng Lão cùng ra tay, bọn họ chắc chắn phải chết!

Kết quả là, bốn người liếc nhìn nhau một cái, đều thốt ra hai chữ:

“Mau rút!"

Chỉ một thoáng, bốn người quay đầu bỏ chạy.

"Đừng hòng chạy trốn!"

Cơ Hữu Đạo hét lớn một tiếng, phát động thần niệm, phóng thích thần thức, tạm thời bày trận, vậy bốn người lại, để tránh cho đại trận vừa đọc bị phá, ông ta đuổi theo.

"Tình huống gì vậy?"

"Sao lại nội đấu rồi?"

"Thái Thượng Trưởng Lão của Tử Tiêu Tinh sao lại đuổi theo bốn vị tông chủ?"

"..."

Người xem cuộc chiến lập tức sững sờ.

Mà Diệp Thiên lập tức tìm thấy khối đất trống, lấy trời đất làm bếp, lấy mặt trăng mặt trời làm lửa, nhấc lên một lò đan cao vạn trượng, to rộng vạn trượng.

Làm xong những cái này, Diệp Thiên mới hô: "Hữu Đạo, ném bốn người bọn họ vào lò đan cho tôi."

"Vâng thưa Tiên Đế!"

Lúc này Cơ Hữu Đạo đã đuổi kịp bốn người, cũng đã làm bị thương hai người, đang đối phó Khâu Thụy Đào và tông chủ Kim Thánh Tông.

"Tiên Vương! Cứu mạng! Cơ Hữu Đạo phản rồi! A!!!"

Khâu Thụy Đào vừa thốt lên lời, liền bị Cơ Hữu Đạo tung một chưởng làm trọng thương, kêu rên liên hồi.

Công Tôn Hạ nghe vậy, cúi đầu xem xét, thấy Cơ Hữu Đạo đang làm bị thương bốn người, mang bốn người hướng về chiếc lò đan to lớn kia, lập tức liền kêu lên: "Cơ Hữu Đạo, ông muốn chết sao?"

Cơ Hữu Đạo không sợ là giả, cơ thể liền cứng đờ, không dám đáp lại.

"Tiên Vương! Nhanh cứu chúng tôi! Cơ Hữu Đạo phản!"

Bọn người Khâu Thụy Đào khàn cả giọng kêu lên.

"Mẹ nó!"

Công Tôn Hạ nhất thời như chết trong lòng, thoát khỏi Ma Vương, rút khỏi không trung, đánh ra một trưởng.

Ầm ầm!

Lập tức một bàn tay to lớn như núi điên cuồng nghiền ép xuống, uy lực kinh khủng ép Cơ Hữu Đạo đến không thể động đậy, dường như bị vạn con quỷ đang níu lại, không cách nào thoát khỏi bàn tay to lớn đang ép xuống kia.

Ông ta có thể tưởng tượng đến, nếu như bị bàn tay này nghiền ép bên trong, chắc chắn thân tàn ma dại.

Nói thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, Diệp Thiên lập tức rút kiếm xông lên, xuất ra pháp thân, thần binh tăng vọt, hung hăng chém đến bàn tay khổng lồ kia.

"Tinh Thần Toái! Chém!"

Ngay lúc chưởng to lớn đang ép nghiền Cơ Hữu Đạo, thanh kiếm to lớn chém ngay bên trên bàn tay to lớn, từ đó mở ra, bàn tay to lớn sụp đổ, khiến Cơ Hữu Đạo và đám người Khâu Thụy Đào nổ ra thất điên bát đảo.

"Dương Đỉnh Thiên, giúp Bản tọa ngăn chặn hắn, để hắn không có thời gian đến!"

Diệp Thiên kêu.

"Tuân mệnh Tôn Thượng!"

Dương Đỉnh Thiên đáp lại một tiếng, tượng ma từ phía sau anh ta tách ra, thêm ra hai Dương Đỉnh Thiên, trên người thực sự cầm thanh kiếm dài, hai tượng ma khác biệt cầm súng và kiếm, bắt đầu tấn công mãnh liệt về hướng Công Tôn Hạ.

Thiên Ma Cảnh và Thiên Huyền Cảnh cùng cấp bậc, pháp tướng có hai cái.

Diệp Thiên như nhập Thiên Huyền Cảnh, cũng có hai pháp tướng, mà Công Tôn Hạ là nền tảng Kim Đan cực phẩm, mặc dù tu thành Tiên đạo chính thống, nhưng nền tảng không phải Kim Đan tuyệt phẩm, không có pháp tướng.

Mặc dù ba Dương Đỉnh Thiên nhất thời khởi động, nhưng không tạo thành uy hiếp đối với ông ta, nhưng lại có thể ngăn chặn gắt gao ông ta, khiến cho ông ta không có thời gian đi đối phó tên phản đồ Cơ Hữu Đạo.

"Cơ Hữu Đạo, chờ Bổn tiên tiêu diệt Dương Đình Thiên và Diệp Bắc Minh, nhất định phải nghiền xương tên phản đồ ông thành tro!"

Vừa dứt lời hung ác, Công Tôn Hạ toàn lực đối phó ba Dương Đỉnh Thiên.

"Hữu Đạo, mau ném bốn người bọn họ vào lò đan cho tôi!"

Diệp Thiên hô một tiếng, lại hướng về bốn vị cao thủ Tử Kim Tông trên chiến hạm tinh không nói: "Không muốn chết thì bắt Chân Tiên đem vào đây, ném vào trong lò đan!"

"Vâng Tiên Đế!"

Cơ Hữu Đạo lên tiếng, kêu lên về phía bốn người kia: "Đứng về đội Tiên Đế, có chết cũng vinh dự, nếu không chết, có thể được chỗ tốt nơi Tiên Đế, ngày sau sẽ có cơ hội thành tựu Tiên Vương!"

Bốn vị cao thủ Tử Kim Tông nghe vậy, lập tức tim đập thình thịch.

Vì ngày sau có cơ hội thành Tiên Vương, bọn họ cũng không thèm đếm xỉa, lúc này liền mỗi người một hướng, đi về hướng đám người vây xem, thấy Chân Tiên liền làm, phế xong liền ném về hướng lò đan.

"Trương Diên Niên xuất hiện, nhìn xem có người tín ngưỡng Bắc Minh Đế Tôn không, có liền được cứu."

Diệp Thiên kêu.

"Vâng thưa thầy!"

Trương Diên Niên lập tức đi ra từ pháp trận, đứng cạnh lò đan, nhìn thấy không phải Chân Tiên của bốn đại tiên tông, liền ném tiếp, Chân Tiên của Hắc Phong Vực, trực tiếp được cậu ta phóng ra, bởi vì Chân Tiên của Hắc Phong Vực, đều thờ phụng Bắc Minh Đế Tôn.

"Bắc Minh Đế Tôn, tha mạng, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ đổi sang thờ phụng người, cầu xin người cho tôi đường sống a!"

Khâu Thụy Đào muốn chết kêu.

"Ném vào."

Diệp Thiên điềm đạm nói.

Cơ Hữu Đạo đáp vâng, bóp nát đạo cốt của Khâu Thụy Đào, ném vào lò đan.

"Bắc Minh Đế Tôn, tôi vốn không muốn đối đầu với người, đều là Khâu Thụy Đào ép, xin người cho tôi thêm cơ hội được làm người đi Diệp Bắc Minh Đế Tôn!"

Lý Nhiên Hạo cũng kêu khóc, trong lòng hối hận vô cùng.

"Ném vào."

Diệp Thiên hoàn toàn điềm tĩnh như trước.

Rất nhanh, bốn vị tông chủ đều bị Cơ Hữu Đạo bóp nát đạo cốt ném vào lò đan.

Đương nhiên, Vương Hiếu Hiền, Lưu Thiên Sơn các kiểu, đều bị ném vào lò đan.

"Thầy, ba mươi sáu Chân Tiên này không phải đến từ bốn đại tiên tông, cũng không thờ phụng Bắc Minh Đế Tôn, nhưng cũng không đối địch với thầy, phải chăng cũng ném vào?"

Trương Diên Niên hỏi.

Thần niệm Diệp Thiên quét qua, thấy trong lò đan đã có hơn hai trăm vị Chân Tiên, cảm thấy đủ, quá nhiều, dược tính quá mạnh, sợ bản thân Dương Đỉnh Thiên hoàn toàn mất phương phướng, đến lúc đó trái lại giết hắn thì phiền.

"Hoặc là phục tùng, hoặc chết, Chân Tiên trong lò đan đủ rồi."

Dứt lời, Diệp Thiên luyện tiên dược Ma Đan thêm một chút, sau đó đậy nắp lò đan lại.

Hắn phải dùng Ma Đan tăng cường ma khí của Dương Đỉnh Thiên, tăng đến tu vi của Dương Đỉnh Thiên, chỉ như vậy mới có cơ hội giết chết Công Tôn Hạ.

"Chúng tôi nguyện phục tùng Bắc Minh Đế Tôn, từ nay thờ phụng Bắc Minh Đế Tôn, đóng cung Bắc Minh Đế Tôn, mỗi ngày ba gõ chín bái, cầu phúc sống lâu khỏe mạnh!"

Từng Chân Tiên may mắn thoát khỏi đều quỳ lạy xuống.

"Chúng tôi nguyện phục tùng Bắc Minh Đế Tôn, từ nay thờ phụng Bắc Minh Đế Tôn, đóng cung Bắc Minh Đế Tôn, mỗi ngày ba gõ chín bái, cầu phúc sống lâu khỏe mạnh!"

Từng người xem chiến đấu cũng quỳ xuống lạy.

Nhưng lúc này, Công Tôn Hạ trong lúc chiến đấu kịch liệt, giận dữ không kiềm được gào thét lên:

"Một đám thổ dân ngu dốt, chờ Bổn tiên tiêu diệt Dương Đỉnh Thiên, giết Diệp Bắc Minh, Bổn tiên muốn giết sạch Tiên Thổ, và giết sạch Tử Tiêu Linh, để những thổ dân các người biết, thờ phụng Diệp Bắc Minh là sự lựa chọn cực kỳ sai lầm!”