Đạo thể lục trọng đan này cực kỳ quan trọng, không thể qua loa được, không có cách nào đẩy nhanh tốc độ được, ngay cả ấn muốn đáp ứng đầy đủ tiêu chuẩn cũng phải luyện, thời điểm sử dụng tốt nhất là sau khi luyện được bảy bảy bốn mươi chín ngày.
Nếu không hiệu quả sẽ không được như mong muốn, không đạt được hiệu quả hoàn mỹ nhất sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đối với phòng ngự, độ kiếp sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy, Diệp Thiên không lấy thiên địa làm lò để nung mà anh sử dụng tiên hải mê tung để luyện đan, lấy thiên địa làm lò, nhật nguyệt làm hỏa, những thứ đó không thích hợp để luyện đan, chỉ thích hợp để học cấp tốc đan dược.
Loay hoay một lúc, nhìn lại thời gian cũng đã đến giờ Dậu, Diệp Thiên chuẩn bị xong tiên dược để hạ lò, bắt đầu quá trình luyện đan.
"Được, bảy bảy bốn mươi chín ngày sau giờ Dậu sẽ luyện được đạo thể lục trọng đan, đợi đúng ngày đan sẽ đạt đến một mức độ nhất định, cũng chính là ngày ta có thể độ kiếp thành tiên."
Diệp Thiên vỗ tay nói.
Trương Diên Niên nghe vậy lập tức lo lắng: "Chỉ sợ Kim Hà Tông sẽ không từ bỏ ý đồ, không dùng được mấy ngày, có lẽ anh ta sẽ đánh lên Huyền Băng Cung, thầy cũng mất một khoảng thời gian mới có thể thành tiên được. Con chỉ sợ Huyền Băng Cung không ngăn cản được tiến công của Kim Hà Tông."
"Nếu lỡ Kim Hà Tông xui khiến các tiên tông chính đạo khác tới vây quanh Huyền Băng Cung, vậy thì càng không được, thầy nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Mọi chuyện thầy đã nghĩ kĩ rồi." Diệp Thiên nói: "Thật ra cũng không phải chuyện gì khó khăn quá đâu, nếu không chống đỡ được bốn mươi chín ngày, thì cố gắng năm sáu ngày vẫn được."
"Năm sáu ngày sau, Tử Hi hoàn toàn có thể dọn sạch ma chướng, đến lúc đó thầy sẽ gọi nó truyền âm cho Ám Dạ Thần Giáo để bọn họ sang đây cùng đối phó với Kim Hà Tông, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều."
"Biện pháp này không tồi, nhưng ngộ nhỡ Ma giáo đánh thắng, bọn họ muốn thầy phải trả lại yêu hỏa, thầy có trả không?" Trương Diên Niên hỏi.
Diệp Thiên cười nói: "Chuyện này con không cần quan tâm, trải qua ma quỷ loạn lạc cả ngàn năm, nếu Ám Dạ Thần Giáo đánh không thắng, các đại tiên tông đã sớm không còn tồn tại, bị công phá cả rồi, điều này chứng minh thực lực của Ám Dạ Thần Giáo trên thực tế cũng không quá mạnh, mà mạnh nhất chính là Ma Vương bọn họ."
"Tuy không mạnh nhưng có bọn họ hỗ trợ, chúng ta kéo dài đến bốn mươi chín ngày cũng không phải vấn đề lớn, nếu Ám Dạ Thần Giáo kêu được Ma Vương của bọn họ ra hỗ trợ, vậy thì càng tốt.”
"Năm đó, Dương Đỉnh Thiên là một viên mãnh tướng dưới trướng của thầy, cậu ta làm hại tiên thổ ngàn năm nhưng vẫn sừng sững ở đó. Có thể thấy được sức mạnh của cậu ta có thể chống lại toàn bộ tiên thổ, nếu cậu ta quay về dưới trướng của thầy, toàn bộ tiên thổ đối với cậu ta chỉ là một búng tay."
"Ha ha!"
Trương Diên Niên thoải mái cười to: "Thầy nói vậy con cũng an tâm phần nào."
"Thì ra cậu là tên ma đầu đứng đầu."
Tô Lạc Thiền dẫn Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết vào đan phòng, nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Thiên và Trương Diên Niên: "Tốt nhất hãy trả lại cho tôi một Huyền Băng Cung còn nguyên vẹn, nếu không tôi tìm anh bồi thường đấy.”
Nói xong, cô gọi Diệp Thiên và Trương Diên Niên đi ăn cơm chiều.
Tuy tiên nhân không cần ăn cơm, nhưng không ăn không được, chỉ cần không phải lúc bế quan tu luyện thì một ngày cũng ăn cơm ba bữa như người bình thường.
Đóa Đóa ăn một lát thì thấy không thoải mái liền rời đi.
"Tôi đi giúp Đóa Đóa."
Giang Ánh Tuyết cũng buông đũa chạy theo.
"Diệp Thiên, có phải Đóa Đóa không quen ăn hải sản không?" Tô Lạc Thiền hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu nói: "Nha đầu này tâm địa thiện lương, có thể là vì chuyện của chị gái áo tím nên ăn không vô, lát nữa tôi đi an ủi sẽ ổn thôi."
"Vậy thì tốt rồi." Tô Lạc Thiền mỉm cười: "Em còn tưởng con bé không thích em."
"Không đâu, Đóa Đóa không phải người như vậy, chúng ta ăn đi." Diệp Thiên nói.
Sau đó Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc kính rượu Diệp Thiên và Tô Lạc Thiền.
Hai người tự giác không uống quá nhiều rượu, chỉ ăn vừa phải, đủ no rồi cùng nhau rời khỏi nhà ăn, nhà ăn to như vậy, bây giờ chỉ còn lại hai người Tô Lạc Thiền và Diệp Thiên.
"Đúng rồi Diệp Thiên." Tô Lạc Thiền nói: "Lúc nãy em lau mình cho yêu hỏa. Em cố tình quan sát một lúc, dáng người hay những cái khác bình thường, chẳng qua đã không còn trinh trắng, có khi nào cô ấy bị thủ hạ của anh..."
Diệp Thiên nghe vậy, bàn tay đang gắp đồ ăn bỗng nhiên ngừng lại giữa không trung.
Anh đứng hình vài giây rồi cười nói: "Lần đầu tiên của cô ấy dành cho tôi, nhưng tôi cũng không quan tâm sau này thế nào, tôi chỉ nhớ năm đó cô ấy tới tìm tôi, chỉ muốn hỏi tôi xem tôi có thích cô ấy không, nếu thích thì cô ấy nguyện ý làm nữ nhân của tôi, lúc đó cô ấy là một người con gái sạch sẽ, chẳng qua bị hại rồi lưu lạc đến tiên thổ, không biết sao biến thành ma."
"Cho nên đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi nói thẳng tôi thích cô ấy, muốn cô ấy làm người phụ nữ của tôi, còn chuyện cô ấy có bị ai làm gì đó về sau, tôi cũng không hỏi.”
Nói xong, Diệp Thiên nhấp một ngụm rượu.
"Còn em thì sao?"
Tô Lạc Thiền dựa đầu lên vai Diệp Thiên: "Em đợi anh năm vạn năm, ngoài anh ra, em không cho bất kỳ người đàn ông nào khác chạm vào người em, nếu vậy, em cũng muốn có một danh phận rõ ràng?”
Diệp Thiên ngẩn người, ôm lấy cô ta, nói: "Chúng ta như hiện tại không phải tốt sao? Em cũng sẽ không vi phạm quy củ mà Tổ sư gia của Huyền Băng Cung đã đưa ra.”
"Vâng." Tô Lạc Thiền nói: "So với cô ấy, em biết anh sớm hơn năm vạn năm, các cô ấy chỉ có thể gọi em là chị, em không thể mất mặt như vậy được.”
Nói đến đây, sắc mặt cô ta u oán nói: "Sau khi anh quay về trái đất, có phải em sẽ rất khó rất khó nhìn thấy anh không?”
"Sao có thể như vậy được." Diệp Thiên cười nói: "Trong Hắc Phong Vực, có một con đường tắt đi từ trái đất đến tống môn, từ đây đến Hắc Phong Vực, với tốc độ của em sẽ mất nửa canh giờ. Trái đất chỉ bằng một phần một vạn tiên thổ, em chỉ cần bước một bước cũng sẽ đi được nửa vòng trái đất, nơi nào cũng có thể nhìn thấy được."
Tô Lạc Thiền vừa nghe vậy lập tức vui vẻ: "Nói vậy, em muốn tìm anh cũng chỉ mất một canh giờ thôi?"
"Ừ." Diệp Thiên gật đầu: "Sau khi em quen thuộc mọi thứ thì chỉ mất có nửa ngày mà thôi.”
"Thật tốt quá!"
Tô Lạc Thiền cực kỳ vui mừng: "Sau này một tháng em sẽ đi tìm anh một lần.”
"Được."
Diệp Thiên cười: "Tôi đi an ủi Đóa Đóa."
Tô Lạc Thiền lấy đầu ra khỏi vai Diệp Thiên, nói: "Em về cung tắm rửa rồi chuẩn bị nước ấm cho anh luôn. Anh an ủi Đóa Đóa rồi nhớ qua tìm em, không được quên đâu đấy."
"Hả..."
Diệp Thiên có thể từ chối không?
Tất nhiên là không thể.
Hơn nữa anh cũng rất nhớ Tô Lạc Thiền, nên thuận theo ý cô ta.
Đương nhiên là phải có sự đồng ý của Đóa Đóa, nếu tiểu nha đầu không cho anh đi, anh cũng không có biện pháp, nếu không tiểu nha đầu trở về cáo trạng anh cũng không phải chuyện tốt.
Diệp Thiên nhanh chóng tìm thấy Dương Tử Hi ở căn phòng ngoài cửa sổ, còn Đóa Đóa đang ngó nghiêng nhìn cửa sổ, bộ dạng đáng thương như một dã thú hoảng loạn kêu Dương Tử Hi, hai mắt hồng hồng.
Diệp Thiên nhìn thấy mà đau lòng, anh ôm Đóa Đóa vào lồng ngực.
"Ba, chị gái áo tím tỉnh lại có biết chúng ta từng đối xử như vậy với chị không?" Đóa Đóa khóc nức nở hỏi.
Cô cảm thấy chị gái áo tím bị trói như vậy giống như một con thú hoang dã bị trói, cực kỳ tàn nhẫn.
"Cô ấy biết chứ." Diệp Thiên gật đầu.
"Vậy chị gái áo tím có hận chúng ta không?" Đóa Đóa hỏi.
"Không đâu." Diệp Thiên lắc đầu: "Chị gái áo tím giống con, đều là nữ hài thiện lương. Đợi khi cô ấy tỉnh táo lại, cô ấy sẽ biết cô ấy từng biến thành ma, giết hại vô số người vô tội, không những cô ấy sẽ không hận chúng ta mà còn cảm kích vì chúng ta đã giải cứu cô ấy khỏi vực sâu tội ác đó."
"Thật vậy ạ?"
Đóa Đóa liên tục chớp mắt hỏi.
"Đương nhiên là thật rồi." Diệp Thiên cười, sờ đầu Đóa Đóa: "Nếu Đóa Đóa là chị gái áo tím, sau khi con tỉnh lại, con có tức giận vì ba làm như vậy không?”
"Đương nhiên là không rồi." Đóa Đóa nói: "Biến thành ma, ba mẹ là ai cũng không biết, khi tỉnh táo lại mới biết được, cho nên Đóa Đóa tình nguyện chịu khổ một chút cũng muốn biết ba mẹ của mình là ai."
"Đúng rồi, chị gái áo tím chắc chắn sẽ nghĩ như vậy." Diệp Thiên cười, lau nước trên khuôn mặt nhỏ của Đóa Đóa.
"Hì hì!"
Đóa Đóa lập tức vui mừng ra mặt: "Cảm ơn ba giúp Đóa Đóa cởi bỏ khúc mắc, vẫn là ba lợi hại, nói mấy câu thôi đã khiến cho tâm tình Đóa Đóa tốt hơn."
"Cho nên về sau khi nào tâm tình của Đóa Đóa không tốt, chỉ cần nói với ba, ba sẽ giúp cho Đóa Đóa hết buồn ngay."
"Dạ dạ!"
Đóa Đóa gật đầu, thúc giục nói: "Ba, ba đi qua chỗ chị cung chủ xinh đẹp kia đi, con đi dạo với chị Ánh Tuyết, Huyền Băng Cung rất xinh đẹp, con còn chưa đi dạo hết đâu."
"Hả..." Diệp Thiên gãi đầu: "Ba dẫn Đóa Đóa đi dạo được không?"
Anh không biết có phải Đóa Đóa muốn thử anh hay không nhưng anh vẫn phải cẩn thận, lỡ bị trúng chiêu của Đóa Đóa thì làm sao giờ?
Nha đầu này tinh linh quỷ quái, nói không chừng đang muốn thử anh, dù gì trước giờ nha đầu này cũng chưa từng đẩy ba của nó cho một nữ nhân nào khác.
"Ai da, con không cần ba!"
Đóa Đóa đẩy Diệp Thiên ra, nói: "Chị cung chủ đã đợi ba năm vạn năm, trời ơi, năm vạn năm, thật là đáng sợ, con không dám tưởng tượng, ba vẫn nên qua chỗ chị ấy đi, biết đâu chị ấy có thể thay đổi từ tóc bạc thành tóc đen thì sao?"
Nói đến đây, cô vẫn không quên cho Diệp Thiên ăn viên thuốc an thần: "Ba yên tâm, Đóa Đóa sẽ không theo mẹ nói, chỉ cần ba không vui đến quên hết mọi thứ là được."
Diệp Thiên nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm, ha ha cười nói: "Đóa Đóa yên tâm, ba bảo đảm sẽ không vui đến mức quên cả trời đất đâu."
Vừa dứt lời, Diệp Thiên biến mất như một làn gió.
"Xem bộ dạng gấp gáp kìa."
Giang Ánh Tuyết bĩu môi.
Đêm nay, Huyền Băng Cung không có gió, nhưng sóng lại rất lớn, từng trận sóng ập đến kéo dài tới hừng đông.
Hàng đêm đều như thế!
Năm ngày sau.
Hai mươi mấy thế lực tiên tông chính đạo tạo thành một chi mười vạn đại quân, cưỡi hai Chiến hạm tinh không, xuất phát từ Kim Hà Tông đi về phía Huyền Băng Cung.
Đồng thời.
Năm ngày tới, Dương Tử Hi dùng hơn mười lần, cộng lại là một trăm viên đan đuổi ma, cuối cùng cũng hoàn toàn thanh trừ ma chướng ra khỏi cơ thể.
Sau khi tỉnh dậy, đập vào mắt cô ta là một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Cô khiếp sợ, hé mở đôi môi tái nhợt, không dám tin nói ra hai chữ:
"Đóa Đóa?"
Đóa Đóa vừa nghe thấy, kinh hỉ kêu lên.
"Chị gái áo tím! Cuối cùng chị cũng khôi phục lại bình thường rồi! Em là Đóa Đóa, em là Đóa Đóa! Ba! Chị gái áo tím khôi phục bình thường rồi! Ba mau nhìn xem!"