“Cậu không phải nói người Tiên Thổ nhiệt tình sao, cả nửa ngày, hết bắt cá rồi lại bắt tôm, còn mời tôi uống rượu, mục đích chính lại là vì muốn cưới con gái tôi?”
Diệp Thiên nghe Giang Thừa Nghiệp nói xong, mặt nghẹn đến đỏ lên, nhịn không được mà cười phun ra.
“Đúng vậy.”
Giang Thừa Nghiệp nói như là chuyện đương nhiên: “Nhà tôi có thể cho anh ở, có thể đối tốt với tôi, cũng có thể cho anh tiền tiêu, thậm chí còn có thể làm cho anh có quyền có thể ở Phong Nguyệt Thành, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu là gả con gái anh cho tôi.”
“Mặc dù con gái của anh có dáng vẻ giống Thiên Tiên, làm cho người ta nhìn mà say mê, nhưng Giang Thừa Nghiệp tôi cũng đâu có kém phần nào, cao to tuấn tú lịch sự, phóng khoáng mạnh mẽ, quan trọng là thương người, còn nhiều tiền nhiều phúc, chẳng lẽ không đủ tư cách cưới con gái anh sao?”
“Phụt!”
Diệp Thiên cố ý uống xong một ngụm rượu, nghe Giang Thừa Nghiệp nói xong, cười phun lên cả mặt cậu ta.
“A! Anh anh anh…”
Giang Thừa Nghiệp theo bản năng đứng lùi về phía sau, hai tay xoa xoa trên mặt, bộ dạng muốn phát điên. Nhưng nghĩ tới đóa hoa xinh đẹp như Đóa Đóa và bộ dạng nho nhỏ làm cho người ta yêu thương kia, cậu ta không chỉ nhịn xuống mà còn cười ha hả nói: “Bố vợ, đây là tập tục kính rượu con rể ở Trái Đất sao?”
“Kính em gái cậu.”
Diệp Thiên đặt chén rượu xuống cái rầm, đứng dậy nói: “Ai là bố vợ của cậu, với chút năng lực này của cậu đừng nói đến cưới con gái tôi, ngay cả tư cách chạm đến một sợi tóc của con gái tôi cũng không có, nói đi nói lại, con rể của Diệp Thiên này không phải con chó con mèo gì cũng làm được đâu.”
Nói xong, Diệp Thiên nhanh chóng quay người bước đi.
Để lại một mình Giang Thừa Nghiệp kinh ngạc.
Mình ngay cả tư cách chạm đến một sợi tóc của Đóa Đóa đều không có?
Mình là con chó con mèo, không xứng là con rể anh ta?
Mẹ nó chứ! Xem thường ai thế?
Mình là Giang Thừa Nghiệp ba nghìn tuổi Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn, mặc dù không phải là thiên chi kiêu tử gì, nhưng chắc chắn là có thiên phú tài năng, tư chất siêu mạnh nha!
Lại còn thêm gia thế của mình, sao lại coi mình thành chó thành mèo? Sao lại nói mình không có tư cách làm con rể anh ta?
Nghĩ đến chuyện này, cậu ta vô cùng không phục, muốn đi tìm Diệp Thiên nói cho rõ ràng, nhìn thấy Diệp Thiên đã đi ra thì hô lên:
“Ơ! Chờ một chút! Bố vợ chờ một chút! Bố vợ! Chờ một chút đi, chúng ta thương lượng một chút, đừng đi nhanh thế…”
…
Lúc Diệp Thiên về đến phòng, Đóa Đóa đã vẽ tranh gần xong, đừng nói chứ, con nhóc này đúng là khéo tay, vẽ đủ chín mươi lăm hình ảnh của anh trong đời trước.
“Vẽ quá đẹp nha!”
Lúc Đóa Đóa đang dính đầy mực, Diệp Thiên bật ngón tay cái với cô.
Đóa Đóa hì hì cười một tiếng: "Con muốn đem về cho mẹ xem.”
Diệp Thiên biết suy nghĩ của cô, cười không nói gì.
Lúc này Giang Ánh Tuyết nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: “Em tôi không phải gọi anh đi uống rượu sao, nó ở bên ngoài ồn ào gì đó?”
Diệp Thiên cười nhạo: "Tên này cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn tôi gả Đóa Đóa cho cậu ta, bị tôi phun cho im lặng. Chắc là trong lòng đang khó chịu, la hét một phen.”
“Phụt!”
Giang Ánh Tuyết nhịn không được cười phun ra ngoài.
“Tôi đang nghĩ tên nhóc này sao lại chịu khó như thế, tự mình xuống biển bắt cá bắt tôm, còn gọi anh đi uống rượu, hóa ra là chồn chúc tết gà, không có ý gì tốt cả!”
Đóa Đóa nghe nói chuyện, ngay lập tức dừng bút lông trong tay lại, ngồi thẳng lên nhìn về phía Diệp Thiên, chu bờ môi nhỏ nói: “Ba, Đóa Đóa không muốn gả cho người khác, Đóa Đóa muốn ở cạnh ba mẹ thôi.”
Diệp Thiên cười sờ lên cái đầu nhỏ của Đóa Đóa, nói: “Đóa Đóa còn nhỏ, ba không nỡ phải gả Đóa Đóa đi.”
Tu sĩ không giống như người bình thường, kết hôn trước một trăm tuổi đều là tư chất cực kém, kết hôn trước nghìn tuổi đều là tư chất dưới trung bình, kết hôn trước mười nghìn tuổi đều là tư chất từ trung bình đến cao, tư chất siêu cao đều phải từ mười nghìn tuổi trở lên mới kết hôn.
Tu Tiên Giới không giống như nhân gian, tu sĩ tư chất càng cao thì càng không dễ già yếu.
Giống như Đóa Đóa mới hai tư hai lăm tuổi, cũng đã là Nguyên Anh Cảnh, với dung mạo như thế của cô, trong mười nghìn năm tiếp theo chắc chắn sẽ không khác mấy so với bên giờ.
Tóm lại, tu vi càng tiến bộ thì nhan sắc càng không thay đổi, chỉ có tu vi dừng lại không tiến lên nữa thì mới có thể bắt đầu già yếu đi.
Giống như Thiên Hoang và Bắc Hàn Hóa Thần, mười nghìn năm cũng khó để tăng lên một cảnh giới, liền già yếu rất nhanh, cho nên Thiên Hoang và Bắc Hàn Hóa Thần đều là những ông lão tóc bạc.
"Ừm ừm!"
Đóa Đóa gật đầu như gà con mổ thóc, lộ ra nụ cười xán lạn.
Nhưng Giang Ánh Tuyết lại là trừng Diệp Thiên một chút, nói với Đóa Đóa: "Đóa Đóa, đừng nghe ba em nói, con gái cuối cùng đều phải lấy chồng, đã không thể quay về Trái Đất rồi thì ở đây tìm một gia đình khá giả một chút gả vào cũng được.”
Cô ấy cũng rất thích Đóa Đóa, cảm thấy em trai mình cưới Đóa Đóa cũng rất tốt, ít ra thì em trai của cô ấy có thể chịu khó hơn.
Nhưng không ngờ, Đóa Đóa lại nói: “Mấy năm trước mẹ nói với cháu về sau lập gia đình phải gả cho người tài giỏi như ba, phải là người có cảm giác an toàn như thế, cho nên trước khi Đóa Đóa tìm được người an toàn hơn, tài giỏi hơn ba thì sẽ không gả đi đâu.”
“Tiêu chuẩn của em chính là người đàn ông như ba sao?”
Giang Ánh Tuyết thiếu chút nữa cười phun ra.
“Đúng vậy nha.” Đóa Đóa gật gật đầu: “Ba em rất lợi hại đó!”
“Phụt!”
Giang Ánh Tuyết rốt cục nhịn không được nữa mà cười phun ra: ‘Đóa Đóa, ánh mắt em thấp quá rồi, người đàn ông như ba em ở Phong Nguyệt Thành nhiều vô kể, đều chưa có vợ đâu, nếu như theo tiêu chuẩn này của em mà tìm thì em trai của chị còn lợi hại hơn ba em, càng có cảm giác an toàn hơn ba em. Ít nhất thì một ngón tay của em trai chị có thể nghiền chết một trăm người giống như ba em vậy.”
Không ngờ cô ấy vừa dứt lời.
“Ra ngoài ra ngoài, đừng hạ thấp giá trị quan của con gái tôi.”
Diệp Thiên dắt tay Giang Nguyệt Ánh kéo ra ngoài.
“Này! Anh làm gì? Sao lại nói tôi kéo thấp giá trị quan của Đóa Đóa? Buông tay ra, ơ anh làm gì thế!”
Ầm!
Diệp Thiên đóng cửa lại.
"Đồ điên!"
Giang Ánh Tuyết bị đóng sầm cửa trước mặt, phát điên dậm chân, quay người thở phì phò rời đi.
Kết quả vừa đi hai bước đã thấy Giang Thừa Nghiệp hóp lưng như mèo tiến lên hỏi: “Chị, sao rồi?”
“Còn không phải tại vì em sao!”
Giang Ánh Tuyết hung hăng trợn mắt nhìn Giang Thừa Nghiệp một chút, thở phì phò nói: “Chị nói em mạnh hơn ba Đóa Đóa, ba con bé không vui vẻ đuổi chị ra ngoài.”
“Chị, chị cũng cho là vậy à?”
Giang Thừa Nghiệp lập tức nhếch miệng nói.
“Em nghĩ là hữu dụng đúng không? Nhưng mà Đóa Đóa không nghĩ thế.”
Giang Ánh Tuyết trợn nhìn Giang Thừa Nghiệp một chút, nói ra: “Em đúng là nóng vội, thích Đóa Đóa thì phải từ từ thể hiện, để cho con bé cũng thích em, em cùng với con bé nói với ba con bé thì tốt hơn?”
“Bây giờ thì hay rồi, Đóa Đóa biết rồi sau này chắc chắn sẽ không cho em cơ hội đối xử tốt với con bé, em cua không được Đóa Đóa rồi.”
Nói xong, Giang Ánh Tuyết bước nhanh mà rời đi.
“Em làm sao biết được ánh mắt ba cô ấy cao như thế, khó giải quyết như thế sao!”
Giang Thừa Nghiệp một mặt ảo não, đuổi theo Giang Ánh Tuyết, vừa đi bên cạnh vừa nói: “Chị, mau giúp em nghĩ cách một chút, chị giúp em nghĩ cách một chút đi chị…”
…
Đêm đã khuya, Đóa Đóa vẽ thêm mấy tiếng nữa, mới vẽ xong cả hai bức tranh.
“Ba, thế nào? Có giống chị áo tím hay không?”
Đóa Đóa đưa bức tranh lên trước mặt Diệp Thiên hỏi.
Diệp Thiên đặt chén trà xuống, nhìn kỹ vài lần, hài lòng gật đầu: "Giống, quá giống, con vẽ còn đẹp hơn cả chị áo tím nữa.”
Đóa Đóa hì hì cười một tiếng: "Vậy ngày mai chúng ta liền dùng chân dung này đi tìm chị áo tím, cũng không viết Tiên Thổ có Thông Thiên Lâu không, nếu như có, chị áo tím nếu như được cứu thì chắc không bao lâu có thể tìm thấy chị áo tím.”
“Ừm.”
Diệp Thiên gật gật đầu: "Tiên Thổ mặc dù không có thông thiên lâu, nhưng có người chuyên môn giúp tuyên bố lệnh treo cơ cấu giải thưởng, ngay mai ba đi với con, đưa chân dung với tiền đặt cọc đến, rồi chờ bọn họ giúp chúng ta tìm.”
"Ừm ừm!"
Đóa Đóa vui vẻ gật gật đầu, đem chân dung cuốn lại, thu vào nhẫn không gian, sau đó ngồi bên cạnh Diệp Thiên, hai tay chống cằm vui vẻ ra mặt nói: “Ba, ba kể cho Đóa Đóa nghe một chút chuyện giai thoại những năm đó ba ở Tiên Thổ đi.”
“Được.”
Diệp Thiên hứng thú nói.
Đương nhiên những tường hồng hạnh kia, còn có một số thiên chi kiêu nữ, cả các loại chuyện cũ phong lưu anh đều không nhắc đến một lời.
Nhưng Đóa Đóa vẫn nghe say sưa ngon lành.
Giảng đến tận bình minh ngày hôm sau, Diệp Thiên mới kể xong. Đóa Đóa nghe xong vẫn chưa thỏa mãn, nói: “Chờ Đóa Đóa quay lại Trái Đất rồi sẽ đem những chuyện cũ ba kể kể lại cho mẹ và các anh chị em nghe, đều cho bọn họ biết chuyện cũ trước kia của ba.”
“Không được nói chuyện này với ông bà nội của con nha!”
Diệp Thiên nhắc nhở: "Đừng để cho ông bà biết ba không phải là con trai đã từng của bọn họ, họ sẽ rất buồn?”
“Vâng. Đóa Đóa biết.”
Đóa Đóa rất hiểu chuyện gật gật đầu.
Cô đã đem chuyện cũ của Diệp Thiên mà Bắc Hàn Đạo Chủ kể kể hết cho Tần Liên Tâm nghe, Tần Liên Tâm đương nhiên rất khiếp sợ, nhưng cô yêu chính là yêu Diệp Thiên sau khi sống lại, cũng không bài xích gì.
Nhưng đối với ba mẹ của Diệp Thiên mà nói thì không giống.
Bởi vì chưa thế là con của họ đã chết, Diệp Thiên bây giờ cũng không phải con của họ, chỉ là dùng da thịt con của họ mà thôi.
Nguyên nhân chính là như thế, Diệp Thiên mới không cho ba mẹ biết, sợ bọn họ đau lòng khổ sổ.
Anh cảm thấy cứ như vậy cũng rất tốt, ba mẹ vui vẻ, anh cũng cao hứng, ngược lại nói xong mọi chuyện sẽ khác, ít ra ba mẹ đối với anh sẽ tăng thêm một chút sự kính sợ mà thiếu đi sự thân tình.
Chuyện này anh không muốn nhìn thấy.
Dù sao không có con của họ thì Diệp Thiên nói không chừng đến bây giờ còn chưa tìm thấy thân thể thích hợp để phục sinh, thân thể tóc da thuộc về cha mẹ, anh không ngại xem vợ chồng Diệp Diệu Hà là bố mẹ ruột mà đối đãi.
Trên thân thể của anh không phải là huyết mạch của họ hay sao?
Sau đó Diệp Thiên và Đóa Đóa nhanh chóng đi ra cửa tìm kiếm Dương Tử Hi để thông báo lệnh tuyên bố treo giải thưởng, đúng lúc này tiếng gõ trống khua chiêng truyền đến.
Diệp Thiên nhướng mày, đang chuẩn bị đi ra xem một chút.
Kết quả vừa mở cửa, chỉ thấy Giang Thừa Nghiệp đang bưng đồ ăn sáng cười rạng rỡ đi đến.
“Bố vợ, cô dâu, tôi đưa đồ ăn đến cho mọi người sớm một chút.”
Diệp Thiên nghe xong, sắc mặt lập tức tối thui, ngay lập tức níu lấy cổ áo của Giang Thừa Nghiệp, giọng nói lạnh lùng: “Gõ trống khua chiêng bên ngoài có phải là trò quỷ của cậu để ép cưới con gái tôi đúng không?”
"Hiểu lầm! Bố vợ, ngài hiểu lầm rồi!”
Giang Thừa Nghiệp vội vàng giải thích nói: "Không phải tôi muốn cưới Đóa Đóa mà là nhà họ Hồ, một trong tứ đại thiên quân thế gia ở Phong Nguyệt Thành tới nhà đưa sính lễ đến cho chị tôi, chị tôi và ông bà tôi đang vừa khóc vừa gào đó!”