“Đúng thế, dành thời gian để nói chuyện với Đóa Đóa.”
Diệp Thiên dùng thần niệm truyền tin tức cho Đóa Đóa.
Mấy vạn năm trước anh đã từng đến Tiên Thổ Tinh, hơn nữa còn ở lại hành tinh này hơn mười năm, có thể nói đối với hành tinh này khá quen thuộc.
Sở dĩ hành tinh này có tên là Tiên Thổ chính là vì nơi đây không có biển, toàn là đất liền, lớn hơn trái đất mấy vạn lần, đồng thời cũng là một hành tinh văn minh tu tiên trên Tam Thiên Đại Đạo nên mới có tên là Tiên Thổ Tinh.
Tuy không có biển nhưng nguồn nước vẫn khá dồi dào, khắp nơi đều có ao hồ, sông lớn song nhỏ chằng chịt khắp nơi, hoàn toàn không cần lo lắng thiếu nước.
Hơn nữa, hải sản cũng có sẵn.
Tùy tiện đào xuống ở đâu, nông thì mấy chục nghìn thước, sâu thì mấy trăm nghìn đều có thể đào xuống Ám Hải, có thể giăng lưới đánh bắt hải sản.
Tất nhiên tu sĩ càng đơn giản hơn.
Sử dụng một chút tiên thuật rút hết nước biển là có thể phơi muối, còn có thể vớt được một đống hải sản.
Vì vậy, ở Tiên Thổ Tinh, rất nhiều nhà đều đào một cái giếng sâu thông xuống Ám Hải, có thể tự sản xuất muối, muốn ăn hải sản thì tùy tiện bắt, sống vô cùng thoải mái.
Tuy nhiên, những người bình thường hoặc những nhà có tu sĩ tu vi thấp cơ bản không dám đào một cái giếng sâu như vậy, bởi vì trong Ám Hải cũng có những yêu ngư hung tợn, có thể biến hóa lớn nhỏ, lỡ như vớt lên một con thì cả nhà gặp họa.
Vì vậy, những nhà dám đào giếng sâu như thế này nhìn chung đều là những thế gia tu tiên tương đối lợi hại, có người chuyên môn canh giữ ở miệng giếng để ngăn cản yêu ngư lén chạy ra ăn thịt người.
Năm đó Diệp Thiên đã đi qua rất nhiều thế gia nên vô cùng hiểu rõ mấy thứ này.
Bởi vì hơn mười năm Diệp Thiên ở Tiên Thổ Tinh đã hành nghề y, cứu được vô số tính mạng nên được rất nhiều người mời đến nhà.
Hồi đó, trong Hắc Phong Vực có lão quỷ Hắc Phong, gây nguy hiểm cho cả một vùng. Mấy chục triệu tu sĩ đã bị giết chết trong miệng của lão quỷ Hắc Phong, mấy trăm chân tiên Hợp Đạo cũng không thể đối phó được. Có một ngày Diệp Thiên đến Hắc Phong Vực hành nghề y thì gặp phải chuyện này, chỉ phun một ngụm nước miếng liền trực tiếp khiến lão quỷ Hắc Phong hồn phi phách tán, chấn động khắp Tiên Thổ Tinh.
Vì thế, danh tiếng triệt để vang xa khắp Tiên Thổ, nhiều người muốn hồng hạnh vượt tường trải qua một đêm phong lưu với anh; rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp tài giỏi vô cùng yêu thích anh không chịu từ bỏ; còn có rất nhiều bá chủ một vực, gia chủ thế gia kính trọng anh như thần minh...
Tất nhiên cũng có một số người căm hận anh thấu xương nhưng lại không có cách nào làm gì được anh.
Phải biết, vào thời điểm đó Diệp Thiên chỉ là tiên tôn Thái Hư cảnh, một trong tám vị đại tiên tế hoành hành khắp chư thiên vạn giới, mà Tiên Thổ chỉ là một trong những tồn tại đội sổ của Tam Thiên Đại Đạo, cảnh giới tối cao chẳng qua chỉ là Hợp Đạo chân tiên, chỉ cần một ngón tay là anh có thể giết chết, vậy nên có ai dám đụng chạm đến anh sao?
Anh còn nhớ lúc anh rời khỏi Tiên Thổ, vô số mỹ nữ ngưỡng mộ anh, vô số tu sĩ kính trọng anh phân từng nhóm đến tiễn đưa anh, đội ngũ xếp hàng có thể lượn quanh trái đất cả trăm lần vòng.
Chuyện xưa hiện về rõ ràng trước mắt, thậm chí anh còn nhớ rất nhiều mỹ nữ đã vì anh khóc trôi hết lớp trang điểm, nhiều người đàn ông cũng khóc sưng mắt vì anh.
Chỉ là anh vẫn phất tay áo rời đi, không lấy đi một gợn mây.
Nhưng đã để lại cho không biết bao nhiêu người những kỉ niệm cả đời khó quên.
Mà ngày nay trở lại chốn cũ đã là cảnh còn người mất.
Tất nhiên, trong những mỹ nữ và đàn ông từng ngưỡng mộ anh không ít người chắc chắn vẫn còn sống. Chỉ là cái người đã từng là Diệp Bắc Minh đã chết.
Ít nhất khi một lần nữa đến Tiên Thổ, anh đã không còn thực lực và sức quyến rũ của năm nào nữa nên không muốn tiết lộ thân phận của mình để tránh rắc rối.
Rốt cuộc, năm đó một số đàn bà của tông chủ tiên tông vì anh mà hồng hạnh vượt tường sợ bại lộ thân phận, lúc đó không có cách nào bắt được anh, bây giờ mà điên cuồng trả đũa thì đúng là chết người.
Bởi vì Tiên Thổ tu luyện đạo “Thiên đạo diễn hóa quyết”, tuy rằng không phải thuần túy chính thống nhưng cũng cách tiên đạo chính thống không xa.
Những tu sĩ ở đây chủ yếu là Kim Đan cực phẩm, trở thành Hợp Đạo chân tiên nếu so với lão tổ Huyền Thanh thì lợi hại hơn rất nhiều. Lấy tu vi hiện tại của anh, có lẽ có thể đánh một trận với nhập môn Hợp Đạo chân tiên, chỉ là tiểu thành Hợp Đạo chân tiên cũng đủ treo anh lên đánh.
Mà đứng đầu một tông môn yếu nhất đều là tiểu thành Hợp Đạo chân tiên.
Lúc anh tới Tiên Thổ mấy vạn năm trước, có năm ngàn chân tiên, cao nhất là Hợp Đạo đỉnh phong, hiện tại đã mấy vạn năm trôi qua, có lẽ cao nhất vẫn là Hợp Đạo đỉnh phong, nhưng số lượng có lã đã gia tăng. Nếu bại lộ thân phận, để cho mọi người đều biết anh là Diệp Bắc Minh thì tuyệt đối hết sức nguy hiểm.
“Đóa Đóa, không được kêu ba là Diệp Bắc Minh nhớ chưa!”
Diệp Thiên không quên nhắc nhở Đóa Đóa, tránh cho nghe có người nhắc đến sự tích năm đó của Diệp Bắc Minh, Đóa Đóa nhất thời kích động, nói rằng ba tôi là Diệp Bắc Minh, như vậy sẽ rất phiền phức.
“Được, ba.”
Đóa Đóa cho Diệp Thiên một câu trả lời yên tâm.
“Ba con em đến từ tinh vực nào?”
Lúc này, cô gái áo trắng khẽ nhíu mày hỏi.
Diệp Thiên và Đóa Đóa vẫn đang mặc trang phục thời trang của trái đất, loại trang phục này người Tiên Thổ chưa từng thấy bao giờ, cô gái áo trắng liếc mắt liền nhận ra hai ba con này chắc chắn không phải người Tiên Thổ.
Từ câu hỏi của Diệp Thiên đây là tinh vực gì, cô ấy cũng có thể nhìn ra.
“Chị gái áo trắng. Em và ba đến từ địa cầu, lúc đang ở lễ truy điệu bảy năm của Chị Tử Hy liền bị lạc đến đây. Ba em nghĩ nếu Chị Tử Hy chưa chết thì rất có thể đã rơi đến nơi này. Em có thường xuyên săn giết yêu thú ở nơi này không? Ba em nghĩ rằng chị gái áo tím của em có thể không chết và rơi ở đây. Chị có thường xuyên ở lại đây không? Có thấy một thiếu nữ mặc áo tím bảy năm trước xuất hiện ở đây không?” Diệp Thiên chưa kịp mở miệng, Đóa Đóa đã dẫn đầu hỏi trước.
“Chị thường đến đây để hái tiên dược và săn giết yêu thú, chỉ là chưa bao giờ thấy người phụ nữ mặc áo tím mà em nói.” Cô gái áo trắng nói rồi bổ sung: “Nơi đây yêu ma khắp nơi, tinh vực các em gọi là địa cầu cũng không có trong Tam Thiên Đại Đạo. Chắc Chị Tử Hy kia cũng giống như em và ba em đều là người phàm không có tu vi. Nếu nàng ấy đi lạc vào nơi này thì đã sớm chết vạn lần rồi. Mới vừa rồi nếu không phải là chị cứu hai ba con các em, các em đã sớm thành thức ăn trong miệng Long Lân Thú rồi, cho nên Chị Tử Hy của em chắc chắn đã sớm chết trong miệng một yêu thú nào đó.”
Đóa Đóa nghe vậy nhất thời vô cùng đau khổ.
Chị Tử Hy chỉ có một mình, lại còn bị thương nặng, rơi đến nơi này đúng là vô cùng nguy hiểm.
Diệp Thiên dường như cảm nhận được Đóa Đóa đau khổ liền an ủi: “Đóa Đóa, đừng buồn, lỡ như Chị Tử Hy cũng may mắn được cứu giống như chúng ta thì sao?”
“Đúng vậy!”
Đóa Đóa vừa nghe, sương mù trên mặt như bị quét sạch, lộ ra một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần.
Cô gái áo trắng nhìn xem, cũng không nhẫn tâm để một cô gái đơn thuần xinh đẹp như thế này biến thành thức ăn trong miệng của yêu thú nên liền nói: “Nếu các em từ hành tinh ngoài tinh vực đi lầm vào đây, khẳng định sẽ rất xa lạ với nơi này, ta sẽ giúp các em tìm một chút xung quanh đây có truyền tống trận nào trở về địa cầu không, đưa các em về địa cầu, tránh cho các em mất mạng trong miệng yêu thú.”
Nói xong, cô ấy liền đi tìm.
Diệp Thiên và Đóa Đóa không ngăn cản, cũng đi theo cô gái áo trắng tìm kiếm, nhưng tìm cả nửa ngày trời, cô gái áo trắng cũng không phát hiện bất cứ truyền tống trận nào.
Bất đắc dĩ, cô ấy không thể làm gì khác là nhìn Đóa Đóa rồi nói: “Đóa Đóa đúng không, nhìn ở em là em đơn thuần, xinh đẹp lại ngọt miệng, ta quyết định đưa hai ba con các em ra khỏi đây, tạm thời đến nhà ta, ta sẽ cho người đi hỏi thăm một chút, gần đây có thiên lộ về địa cầu hay truyền tống trận nào không để hai ba con em về nhà.”
“Cảm ơn chị gái áo trắng!”
Đóa Đóa dãn mặt cười nói, nếu thế thì cô có thể vẽ chân dung Chị Tử Hy rồi cùng ba đi tìm Chị Tử Hy.
Cô gái áo trắng cũng cười: “Chị gọi là Giang Ánh Tuyết, cứ kêu Chị Ánh Tuyết là được.”
Nói xong, cô ấy liền biến thanh thần binh cực phẩm trong tay thành phi kiếm rồi nói: “Lên đi.”
“Được, Chị Ánh Tuyết.”
Đóa Đóa đáp lời, Diệp Thiên liền cõng cô lên phi kiếm rồi thả cô xuống.
Một giây kế tiếp.
Vút một tiếng, phi kiếm đã bay lên mấy vạn thước trên không rồi dừng lại, sau đó Giang Ánh tuyết lấy ra một cây sáo ngọc và thổi.
Ngay sau đó, liền thấy hơn một trăm bóng người bay ra khỏi khu rừng rậm rạp, hội tụ về phía Giang Ánh Tuyết.
“Chị Ánh Tuyết, đây đều là người hầu của em sao?” Đóa Đóa hỏi.
“Bọn họ là người hầu của Nhà họ Giang, hay cùng chị đi hái tiên dược và săn yêu thú.” Giang Ánh Tuyết nói.
Đóa Đóa ồ một tiếng.
Sau đó, Giang Ánh Tuyết vung tay lên: “Hiện tại đã muộn, chúng ta mau trở về thành!”
Bởi vì tốc độ của bọn họ chỉ từ bảy tám trăm nghìn cây số một giờ, cũng chính là tốc độ của kim đan cực phẩm biến thành nguyên anh, ức chừng hai canh giờ mới tới một tòa thành trì gọi là Phong Nguyệt Thành.
Tòa thành này có quy mô khổng lồ, lớn hơn bất kỳ tòa thành nào ở Bắc Hàn, gần bằng kích thước của tỉnh tàng tích Long Quốc, hơn hai tỷ người sinh sống.
Không có tường thành, không người canh giữ, có thể ra vào tự do, không trung đều là tu sĩ bay tới bay lui.
Rất nhanh nhóm người của Giang Ánh Tuyết liền rơi xuống một tòa cung điện hùng vĩ ở ngay trung tâm tòa thành.
“Bắc Minh đế tôn Cung.”
Đóa Đóa nhìn rồi đọc năm ký tự trên tấm bảng nổi bật nhất giữa cung điện.
Sau đó dời ánh mắt xuống dưới.
Lại đọc hai câu đối trên hai cây cột chọc trời ở cổng cung điện.
Câu trên: Cưỡi ngựa bắn tên dẹp yên tai họa thiên hạ.
Câu dưới: Phật Bà Quan Âm ngồi trên đài sen phổ độ chúng sinh đau khổ.
Hoành phi: Hành y cứu đời.
Đọc xong, cả người Đóa Đóa đều thấy hoang mang.
“Đây không phải là câu đối của Tế Thế Đường kia của ba sao? Sao lại có ở cả Tiên Thổ? Hơn nữa, đây còn là Bắc Minh đế tôn Cung, lẽ nào là xây cho ba sao, kỷ niệm ba đã từng đi qua Tiên Thổ?”
“Trời ạ! Nếu là như vậy, lúc trước ba ở Tiên Thổ không phải quá lợi hại rồi sao!”
Trong lòng Đóa Đóa không ngừng rung động, không nhịn được quay đầu nhìn Diệp Thiên.
Chỉ thấy Diệp Thiên đang nhìn hai câu đối kia với vẻ mặt chưa thỏa mãn, trên mặt lộ vẻ buồn cười, không ngừng nói: “Thơ hay! Thơ hay!”
“Xem như em có mắt nhìn, có thể nhìn ra thơ hay!” Giang Ánh Tuyết nói: “Ba con em chắc chắn không biết câu chuyện của hai câu đối này, ta liền nói cho các người một ít kiến thức thông dụng.”
Sau đó, cô ấy nói: “Hơn sáu mươi nghìn năm trước, có một vị tiên nhân tên là Diệp Bắc Minh đến Tiên Thổ. Ngài ấy trên tay trái cầm một lá cờ, phía trên chính là viết hai câu đối này, tay phải cầm một hồ lô uống rượu không dứt. Ngài ấy không ngừng đi quanh các thành trì ở Tiên Thổ, gặp những người khó khăn, dù nghèo hay giàu đều chữa bệnh miễn phí. Dù bệnh tật có khó chữa đến đâu, ngài ấy đều chữa được.”
“Có một lần, ngài ấy du ngoạn tới Hắc Phong Vực. Lúc đó, có một lão quỷ Hắc Phong hoành hành ở Hắc Phong Vực, suốt ngày làm chuyện ác, đã ăn tươi nuốt sống gần trăm triệu tu sĩ. Bá chủ của Hắc Phong Vực đã mời tông chủ Kim Đỉnh Tông phái cao thủ tới hàng yêu, tổng cộng triệu tập được ba trăm chân tiên, thế nhưng đều không có người nào có thể đánh bại lão quỷ Hắc Phong.”
“Thượng tiên Diệp Bắc Minh trùng hợp đi ngang qua, một ngụm nước miếng phun ra, trực tiếp phun chết lão quỷ Hắc Phong vô cùng kinh khủng kia, cứu mạng mấy trăm tỉ người ở Hắc Phong Vực.”
“Sau đó, thượng tiên Diệp Bắc Minh liền rời đi. Để tưởng nhớ thượng tiên Diệp Bắc Minh, bá chủ Hắc Phong Vực đã xây dựng một tòa cung điện ở ngay trung tâm Hắc Phong Thành để tưởng nhớ thượng tiên Diệp Bắc Minh, tên là Cung điện Bắc Minh đế tôn. Lâu ngày, toàn bộ thành trì ở các quận huyện Hắc Phong Vực đều xây dựng Bắc Minh đế tôn Cung, những địa vực, thành trì khác sau này cũng có xây.”
“Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hễ là đi ra ngoài săn giết yêu thú, đều có một truyền thống, đó là trước tiên đi đến Bắc Minh đế tôn Cung thắp ba nén hương rồi mới đi ra ngoài, khi quay về thì lại thắm ba nén hương. Nghe nói như vậy thì có thể nhận được sự bảo vệ của Bắc Minh đế tôn, có thể đi lại thuận lợi.”
“Nhưng có một số tu sĩ thắp hương vẫn chết trong miệng yêu quái. Tuy nhiên ngàn năm qua, mỗi khi Tiên Thổ có đại họa yêu ma, rất nhiều thành trì đã bị xâm chiếm bởi ma tu, nhưng không một ma tu nào dám xâm chiếm những thành trì có Bắc Minh đế tôn Cung. “
“Có phải những ma tu đó sợ hãi Bắc Minh Đế Tôn không?” Đóa Đóa tò mò hỏi.
Giang Ánh Tuyết lắc đầu: “Chị không biết. Một số người thì cho rằng ma tu sợ Bắc Minh đế tôn, một số thì cho rằng đó chỉ là trùng hợp ma tu không thích những thành trì này mà thôi. Chị cũng không biết tại sao, dù sao những thành trì có Bắc Minh đế tôn Cung đều không thấy bóng dáng của ma tu, tương đối yên bình.”
“Ồ.” Đóa Đóa cái hiểu cái không gật đầu, định chờ lúc không có ai thì hỏi Diệp Thiên một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Theo chị vào trong thôi”
Giang Ánh Tuyết nói: “Đến thắp ba nén hương cho Bắc Minh đế tôn, sau đó dập đầu ba cái, để Bắc Minh đế tôn phù hộ hai ba con các em một đường bình an trở lại địa cầu.”