Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 740: Run rẩy đi lũ ngu ngốc!






Trải qua năm năm, Thú Kim Lân mắt xanh lại đáp xuống trước thác nước bay thẳng xuống ba ngàn thước ở trong khe hẹp nơi núi lớn.

Diệp Thiên lập tức rút kiếm, chém ngang qua.

Keng!

Thác nước bị chặt đứt từ đầu nguồn.

Một tảng đá cực lớn vô cùng trơn nhẵn, bị sóng nước cuốn trôi tới, xuất hiện trước mặt mọi người.

Diệp Thiên vừa thấy đã liền nhướng mày.

Chỉ thấy trên tảng đá in hết dấu bàn tay này đến dấu bàn tay khác, vô cùng rõ ràng.

“Í, sao lại nhiều dấu bàn tay thế này? Hình như lần trước không có mà.”

Đóa Đóa lập tức phát ra tiếng hô khẽ, sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc.

“Nhìn từ lớp rêu mọc đầy trên những dấu bàn tay này, chắc là đã khá lâu năm rồi. Xem ra lần trước sau khi chúng ta rời đi, đã có người muốn cưỡng chế đẩy cửa động thiên ra mà lưu lại nó.”

Diệp Thiên nói với vẻ như có điều suy nghĩ.

“Qua đây cả đi!”

Thú Kim Lân mắt xanh hô lên một tiếng.

Lập tức có rất nhiều yêu thú trong sơn cốc chạy tới.

“Lần trước sau khi chúngtôi rời đi, có ai từng mở cửa động thiên để đi vào không?” Thú Kim Lân mắt xanh hỏi.

“Có.”

Một yêu thú trả lời: “Lần trước sau khi các người rời khỏi đây được mấy ngày thì có một đạo sĩ tới. Ông ta uy hiếp chúng tôi hỏi người cưỡi hươu đã biến mất ở đâu. Chúng tôi cũng sợ ông ta nên liền nói cho ông ta biết. Ông ta đã vật vã trên vách đá này ba, bốn năm dùng đủ mọi cách cũng không mở ra được. Sau đó, ông ta tìm một đám tu sĩ tới hỗ trợ, cưỡng ép đẩy cửa động thiên ra. Có ba người đi vào, những người còn lại đều rời đi cả.”

Diệp Thiên nghe vậy, một dự cảm không lành bất chợt dâng lên. Anh lập tức nhảy qua lưng con thú, bàn tay ấn lên vách tường, sau đó dùng tiên pháp ra sức đẩy một cái.

Ầm ầm ầm!

Hai cánh cửa đá liền được đẩy ra, một cơn gió ấm áp tràn ra.

“Vào đây.”

Diệp Thiên tiến một bước vào cánh cửa lớn, phất tay với Thú Kim Lân mắt xanh. Thú Kim Lân mắt xanh liền nhảy lên một cái, vọt vào cửa đá.

Sau đó, Diệp Thiên đóng cửa đá lại, đi trước dẫn đường, men theo sơn động mà đi vào trong.

Đi qua hơn một ngàn mét đường trong hang núi thì đã vào tới giữa động thiên.

Bên trong non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, vô cùng tươi đẹp.

Có điều, Diệp Thiên không có tâm trạng thưởng thức. Thần niệm quét qua một cái, không hề phát hiện có sự tổn tại của hơi thở con người ở bên trong.

Vì thế, anh liền gọi một con dê núi tới, hỏi xong mới biếc vốn ban đầu trong động thiên có bốn người sống. Năm năm trước, từ sau khi họ rời khỏi từ một cánh cửa động thiên khác thì gần một năm trước lại có ba người vào, cũng đã đi ra từ một động thiên khác.

Biết được tình hình như vậy, Diệp Thiên khẽ thở phào một hơi.

Điều này có nghĩa là con trai anh, Hoàng Phủ Tư Thần, có khả năng vẫn còn sống.

Có điều cũng không dám bảo đảm. Dù sao thì ba người đi vào một năm trước đó cũng đã tới Thiên Hoang rồi.

Anh có thể xác định, trong số ba người đó có một người chắc chắn là Huyền Cơ lão tổ của Thần Đế Tông.

Đại thành cảnh Hóa Thần, nếu con trai anh và Vương Thuần Cương bị bắt thì chắc chắn sẽ phải chết, không còn nghi ngò gì nữa.

Nghĩ đến đây, anh không dám ở lại thêm một phút giây nào nữa. Gọi con dê núi lên dẫn đường, anh liền rời đi từ một cánh cửa động thiên khác.

...

Lúc này, ở Bắc Lương Thành.

Đại quân hơn triệu người đã tập kết ở ngoài thành rồi.

Hoàng Phủ Tư Thần mặc giáp vàng đội mũ vàng, cưỡi một con ngựa trắng, đang phát biểu trước đại quân.

“Bản vương biết, trong số mọi người có rất nhiều người đều vì nể mặt Diệp Bắc Minh nên mới tới đến giúp bản vương đánh Tử Tiêu Tông. Nhưng điều bản vương muốn nói là, nếu nể mặt Hoàng Phủ Tư Thần này thì hãy ở lại, cùng bản vương san bằng Tử Tiêu Tông, đến lúc đó tất cả tài nguyên trong Tử Tiêu Tông đều sẽ thuộc về mọi người. Bản vương không cần tới. Nếu vẫn là vì nể mặt Diệp Bắc Minh nên mới tới giúp bản vương thì xin mời rời đi. Bản vương không nhận ân tình này. Bởi vì bản vương không kém Diệp Bắc Minh. Thầy của bản vương, Vương Thuần Cương, lại càng mạnh hơn Diệp Bắc Minh gấp trăm lần. Bản vương chính là do một tay thầy Vương Thuần Cương dạy dỗ mà nên. Đừng thấy bản vương còn trẻ, bản vương đã giết Nguyên Anh như giết gà. Cho dù là Hóa Thần, bản vương cũng có thể cứng rắn đối đầu. Xin hỏi Diệp Bắc Minh có bản lĩnh như thầy của bản vương, chỉ dùng thời gian mười năm đã có thể dạy con cái của mình đạt tới tu vi cảnh giới như bản vương hay không?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều ồ lên.

“Hình như thượng tiên Diệp Bắc Minh không có năng lực như vậy thật. Khi đó con gái Đóa Đóa của ngài ấy còn lớn tuổi hơn Bắc Lương Vương bây giờ, cũng đâu thấy con gái ngài ấy lợi hại bao nhiêu cả.”

“Phải đó phải đó, trên phương diện dạy người khác, so với Vương thái sư thì hình như thượng tiên Diệp Bắc Minh còn thua kém rất rất nhiều. Không biết thực lực có lợi hại hơn Vương thái sư không.”

“Không phải nói Bắc Lương Vương là con trai của thượng tiên Diệp Bắc Minh à? Sao hắn lại có vẻ rất phản cảm với thượng tiên Diệp Bắc Minh vậy? Hai ba con này trở mặt thành thù rồi ư?”

“...”

Đệ tử của các tiên tông lớn có mặt ở đây đều nhao nhao bàn tán.

Những nhân vật cấp cao của các tiên tông lớn đứng sau lưng Hoàng Phủ Tư Thần thì lại mang vẻ mặt mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì.

“Chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?’

“Chúng ta chính là nể mặt thượng tiên Diệp Bắc Minh nên mới tới giúp đỡ Bắc Lương Vương mà. Hắn ta phản cảm với thượng tiên Diệp Bắc Minh như thế, rốt cuộc chúng ta có giúp hay là không đây?”

“Nếu chúng ta không giúp, Bắc Lương Vương đánh lại nổi Tử Tiêu Tông không? Thượng tiên Diệp Bắc Minh mà biết chúng ta không giúp con trai ngài ấy, có trách chúng ta không?”

“...”

Đủ loại bàn tán xôn xào.

Lâm Cảnh Hiên cũng rất khó hiểu, lập tức chạy tới bên cạnh Hoàng Phủ Thường, nhỏ giọng nói: “Sư nương, rốt cuộc chuyện này là sao ạ? Bắc Lương Vương có phải là con trai ruột của sư tôn con không?”

“Đương nhiên là phải rồi.”

Hoàng Phủ Thường gật đầu, vẻ rất chắc chắn.

“Vậy Bắc Lương Vương... sao cảm giác lại rất hận sư tôn con vậy?’

Lâm Cảnh Hiên không thể hiểu nổi.

Hoàng Phủ Thường thở dài một hơi: “Đứa trẻ này hận sư tôn con năm đó vứt bỏ hai mẹ con sư nương, cho nên luôn ôm hận trong lòng.”

“Sư tôn con không biết người mang thai con của ngài ấy mà.” Lâm Cảnh Hiên nói: “Năm đó khi sư tôn con biết người đã sinh ra một đứa con, tên Hoàng Phủ Tư Thần, là máu mủ của ngài ấy, con ở ngay đó, tận mắt nhìn thấy sư tôn vô cùng kinh ngạc, còn từng đến Bắc Lương Thành tìm mẹ con hai người nữa đó. Chỉ là sư tôn dùng huyết mạch nhưng không tìm thấy được tung tích của Bắc Lương Vương, cho rằng mẹ con hai người đã gặp nạn, còn đau lòng một trận đấy. Trước khi rời khỏi Thiên Hoang, ngài ấy còn dặn đi dặn lại cả ngàn vạn lần, kêu con là một khi con tin tức của mẹ con hai người thì phải đến địa cầu thông báo cho ngài ấy. Không phải sư tôn không quan tâm hai mẹ con người mà thực sự là không tìm được ấy.”

“Sư nương biết Diệp Thiên không phải loại người bạc tình bạc nghĩa, nhưng đứa trẻ này... Haizz!”

Hoàng Phủ Thường thở dài một hơi, sau đó hỏi: “Vậy con đã tới địa cầu thông báo cho sư tôn con biết chưa?”

“Con đi rồi ạ.” Lâm Cảnh Hiên nói: “Mấy ngày trước khi Bắc Lương Vương đánh thành Bá Lăng, con đã tới địa cầu rồi. Có điều năm năm trước sư tôn đã đi Bắc Hàn, nghe nói là hai người con trai của sư tôn bị Thiên Đế Tông ở Bắc Hàn Tinh bắt đi. Ngài ấy dẫn theo Đóa Đóa lên Bắc Hàn cứu con trai rồi. Đi một mạch năm năm không quay về. Hai sư nương kia của con đều rất u sầu nhớ thương, không ăn không uống, gầy hơn người nhiều, nhìn mà con cũng đau lòng.”

Hoàng Phủ Thường nghe vậy, trái tim chợt trầm xuống, sắc mặt lập tức biến đổi: “Diệp Thiên chạy tới Bắc Hàn Tinh, đi năm năm rồi chưa quay về sao?”

“Vâng ạ, thật khiến người ta lo lắng quá mà. Bắc Hàn Tinh làm sao so được với Thiên Hoang? Nơi đó Hóa Tư Thầnều như chó, còn từng có Chân Tiên xuất hiện nữa, lợi hại hơn Thiên Hoang rất rất nhiều. Thật sự sợ sư tôn xảy ra chuyện gì đó.” Lâm Cảnh Hiên thở dài một hơi, nói.

Hoàng Phủ Thường liền ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên bị một tảng đá lớn chặn lại, sắp tắt thở mất rồi, hô hấp cũng trở nên khó khăn. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, dáng vẻ như tái phát bệnh tim vậy.

Lâm Cảnh Hiên nhìn mà cuống cuồng cả lên, chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ ngoài dự đoán, nhưng cũng không dám nhìn nhiều, liền ho khan hai tiếng, an ủi: “Sư nương, người đừng quá lo lắng. Năm đó sư tôn nhảy vào hang Vạn Yêu, mọi người đều cho rằng ngài ấy đã chết, không ngờ mấy năm sau lại quay về đấy thôi. Cho nên con tin sư tôn nhất định sẽ không sao đâu.”

Hoàng Phủ Thường nghe vậy, lồng ngực nhất thời đã dễ chịu hơn không ít.

“Đúng rồi.” Lâm Cảnh Hiên như nhơ sra điều gì đó, lại nói; “Đại sư nương của con đã nói, kêu con về Thiên Hoang chuyển lời cho người và Bắc Lương Vương là có thời gian thì theo con tới địa cầu, đến Tuyết Thần Tông chơi, nói là hai người và đại sư nương đều là người một nhà.”

Hoàng Phủ Thường nghe thế liền cười khổ: “Sư tôn con không ở đây, vẫn nên bỏ chuyện này sang một bên đi. Lòng oán hận của thằng bé Tư Thần này với ba nó quá sâu, sư nương sợ đưa nó đi gặp Liên Tâm và Thần Diệp Hy rồi, nó sẽ gây hại cho hai người họ. Vì nó luôn cho rằng ba nó là vì hai người họ nên mới vứt bỏ hai mẹ con sư nương.”

Lâm Cảnh Hiên nghe xong liền gật gật đầu, cảm giác cũng rất có lý.

Lúc này, Hoàng Phủ Thần hô lên: “Đã suy nghĩ kỹ hết chưa? Bằng lòng nể mặt bản vương, ở lại cùng bản vương đi san bằng Tử Tiêu Tông hay là tiếp tục nể mặt Diệp Bắc Minh, ai về nhà nấy?”

“Chuyện này...”

Mọi người đều rất do dự.

“Cảnh Hiên à.” Hoàng Phủ Thường nói: “Con dẫn đầu lên trước, thỏa mãn lòng tự tôn của thằng bé này đi. Sư nương sợ mọi người vẫn muốn nể mặt Diệp Thiên, bị thằng bé đuổi đi, rồi nó tự dẫn người tới Tử Tiêu Tông, người làm mẹ như sư nương sẽ không yên tâm nổi. Nếu sư tôn con biết, chắc chắn sẽ hi vọng con làm vậy mà.”

“Vâng thưa sư nương.”

Lâm Cảnh Hiên gật gật đầu, lập tức hô lên: “Bắc Lương Vương, tôi đại diện cho Linh Bảo Tông, nhất định sẽ nể mặt ngài, ở lại cùng ngài đi san bằng Tử Tiêu Tông. Tôi cảm thấy đi theo ngài có tương lai hơn là đi theo Diệp Bắc Minh!”

“Tốt lắm!”

Hoàng Phủ Tư Thần vô cùng hài lòng, quay đầu ngựa lại nhìn về phía Lâm Cảnh Hiên, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Lời này của Cảnh Hiên thần tử vô cùng tốt đẹp, bản vương cảm thấy rất được an ủi. Đợi ngày san bằng Tử Tiêu Tông, bản vương muốn kết thành anh em tốt với anh. Sau này chuyện của anh chính là chuyện của bản vương!”

“Tạ ơn Bắc Lương Vương!”

Lâm Cảnh Hiên chắp tay làm lễ.

“Nếu Cảnh Hiên thần tử đã nói vậy rồi thì tông tôi cũng bằng lòng nể mặt Bắc Lương Vương, theo Bắc Lương Vương cùng san bằng Tử Tiêu Tông!”

“Tông tôi cũng bằng lòng nể mặt Bắc Lương Vương!”

“Tông tôi cũng bằng lòng nể mặt Bắc Lương Vương!”

“Tông tôi cũng bằng lòng nể mặt Bắc Lương Vương!”

Từng người đại diện của từng tông môn đều thi nhau bày tỏ thái độ.

“Ha ha!”

Hoàng Phủ Tư Thần vui mừng quá đỗi, bất chợt cảm thấy cảm giác thành tựu bùng nổ, kiêu ngạo nói: “Bản vương sẽ dùng hành động thực tế chứng minh, mọi người nể mặt bản vương là không sai. Đợi khi xử lý xong Tử Tiêu Tông rồi, bản vương sẽ thưởng tất cả địa bản của Tử Tiêu Tông cho mọi người!”

Nhưng không ngờ giọng cậu vừa dứt thì một giọng nói khác đã vang lên như chuông lớn.

“Muốn giải quyết Tử Tiêu Tông à, đừng nằm mơ nữa. Tử Tiêu Tông chúng tôi tiêu diệt các người đây. Run rẩy đi lũ ngu ngốc! Ha ha ha!!!”