Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người yêu thú xuất hiện giữa bầu trời.
"Các người là người phương nào?"
Lưu Huyền Thanh nhìn chằm chằm Diệp Thiên, khuôn mặt giận dữ, gã biết anh là người chặn lại công kích của gã, vì thế trong lòng tràn đầy sự bất mãn cùng phẫn nộ.
Nhưng!
Diệp Thiên cũng không trả lời mà nghiêng đầu nhìn về hướng khác, đối diện anh là một ông lão lôi thôi, sau lưng là một cậu bé đang run rẩy ôm chặt ông.
Có vẻ như cậu đã chịu kinh hách vì cơ duyên cậu có được, cậu vùi đầu trên lưng ông lão đó, không dám nhìn ra ngoài, nhưng dù sao thì anh vẫn thấy được dáng vẻ của cậu, là một cậu bé tầm mười tuổi.
"Là Tư Thần, nhất định là Tư Thần!"
Diệp Thiên khẳng định trong lòng, anh nhịn không được tươi cười trấn an.
Cậu bé này mười tuổi, bằng tuổi với cậu nhóc nhà anh cùng công chúa, hơn nữa anh có thể khẳng định, cậu nhóc này chắc chắn là con trai anh.
Huyết mạch tương xứng, chỉ cần ở gần nhau cũng có thể cảm nhận được.
Đây không phải Tư Thần thì còn có thể là ai?
Sau khi xác định Hoàng Phủ Tư Thần chính là con trai của mình và công chúa, đồng thời cậu bé đang đi theo một vị Hóa Thần cảnh Thiên Quân tu luyện.
Xác định thêm một chút nữa, Tư Thần con anh đã từ trong đốt thiên kiếm được truyền thừa đạo chính thống. Hơn nữa tu vi đã đạt tới thần hải cảnh.
"Không tồi không tồi! Tính thời gian thì chắc bây giờ con còn chưa đến mười một tuổi mà đã nhập Thần Hải cảnh, thiên phú như vậy rất hiếm thấy ở toàn vũ trụ, không hổ danh là con trai của Diệp Bắc Minh!"
Anh tràn đầy cao hứng cùng tự hào.
"Ha ha!"
Vì vậy, anh không nhịn được cười lớn, đang muốn mở miệng nhận người thân thì…
Đúng vào lúc này!
"Cha!"
Vương Thuần Cương phát hiện người vừa xuất hiện có tu vi tối cao, Hóa Thần cảnh đại thành, chỉ bằng mấy người này cũng không đủ nhét kẽ răng của Lưu Huyền Thanh, ông ấy lập tức kẹp chặt con tuần lộc, nó lập lức biến thành một đạo quang vọt tới.
"Này! Tôi là..."
Diệp Thiên đang muốn nhận thân với Tư Thần, không đợi anh hô lên, liền cảm giác được một cỗ nguy cơ khủng bố bao trùm toàn thân.
"Chủ nhân! Có tên Hóa Thần đại viên mãn Thiên Quân! Mau bỏ đi!"
Trương Tử Phòng đã nhận ra, ba vị tu sĩ, có một vị là Thần Đế Tông lão tổ Lưu Huyền Thanh, người này tu vi đã là Hóa Thần cảnh đại viên mãn, ở Bắc Hàn, thực lực của gã có thể nói là mười người có thực lực mạnh nhất tính tới thời điểm hiện tại.
Không cần Trương Tử Phòng nhắc nhở, Diệp Thiên đều biết, lấy tu vi của gã, cho dù là Thú Kim Lân mắt xanh sử dụng Nhiếp Hồn Linh liên thủ với anh cũng không địch lại được gã.
Mà lúc này, vị Hóa Thần cảnh đại viên mãn Thiên Quân đã lấy ra pháp thân, vận lực thông qua đôi bàn tay lớn đi xuống.
Sức lực mãnh liệt như vậy, phảng phất như muôn vàn xích sắt trói buộc bọn họ, làm bọn họ không thể nhúc nhích.
Cho dù là Thú Kim Lân mắt xanh thì chỉ một chưởng cũng chịu sự ảnh hưởng không hề nhẹ, nó lập tức vận dụng rùa đen bí thuật, co rút người, chuẩn bị co giờ bỏ chạy, nhưng... không thể cử động được.
"Tôi cho các cậu thể hiện, dám phá hư chuyện tốt của tôi, vậy hãy xuống địa ngục sám hối đi!"
Lưu Huyền Thanh thấy đám người Diệp Thiên không thể thoát khỏi một chưởng này, hùng hồn nói.
"Xong rồi xong rồi!"
Trương Tử Phòng thấy bàn tay càng ngày càng gần, lập tức sắc mặt đen xì, phảng phất như giây tiếp theo chính mình sẽ bị nghiền nát thành thịt vụn.
Nhưng Diệp Thiên không hề lo lắng, tuy anh bị áp lực bao vây, nói chuyện đều lao lực, khó khăn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của anh đang nhìn theo hướng Tư Thần.
"Con trai, trốn đi, trước mắt hãy thoát khỏi sự đuổi giết của ba người bọn họ, ba sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra con thôi."
Diệp Thiên không nói ra tiếng được nhưng anh âm thầm nói trong lòng.
Đúng vào lúc này, trước khi ông lão và Tư Thần chuẩn bị biến mất, cậu bé bỗng nhiên quay lại, la to:
"Chú, con cảm ơn các chủ đã cứu con cùng ông Vương! Sớm muộn gì cũng có một ngày, con sẽ báo thù cho các chú!"
Diệp Thiên nghe vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Con trai của mình, vẫn là một đứa bé rất trọng tình nghĩa!
Không chờ anh ngắm con trai thêm vài lần, hai người đã biến mất ở chân trời xa.
Vào lúc này, đôi bàn tay lớn chỉ còn cách đỉnh đầu Diệp Thiên ba tấc.
Bỗng!
Thất Khiếu Linh Lung tâm của Đóa Đóa cảm ứng được nguy cơ tử vong đang đến gần, lập tức trên người cô bé tự động kích hoạt thất thải hà quang.
Thất thải hà quang vừa xuất hiện, chạm vào bàn tay lớn đang muốn nghiền nát kia, phảng phất như bọt nước bị vỡ tan, tức khắc hòa thành hư vô.
Chỉ trong chớp mắt, áp lực bao phủ đám người Diệp Thiên hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
"Chuyện này..."
Thấy tình hình như vậy, ba người Lưu Huyền Thanh cùng với Trương Tử Phòng hoàn toàn ngơ ngác, không dám tin vào mắt mình.
"Thất Khiếu Linh Lung tâm! Có thể phá hết mọi tiên pháp! Tôi sai rồi! Sai thật rồi!"
Lưu Huyền Thanh vốn dĩ cho rằng giải quyết đám người này rồi tiếp tục đuổi giết Vương Thuần Cương, không nghĩ tới nửa chừng lại xuất hiện Thất Khiếu Linh Lung tâm, làm gã không những không giết được đám người này còn ảnh hưởng đến việc đuổi giết Vương Thuần Cương.
"Hai người các người giữ bọn họ lại, không nên dùng tiên pháp. Nghĩ cách giết bọn họ, lấy Thất Khiếu Linh Lung tâm về, rất có tác dụng, tôi tiếp tục đuổi giết Vương Thuần Cương cùng thằng nhóc kia!"
Lưu Huyền Thanh không muốn lãng phí thời gian ở trên người bọn họ, ném lại một câu, lập tức đuổi theo phương hướng của Vương Thuần Cương.
"Thú Kim Lân mắt xanh, rung chuông cho tôi, dẫn Đóa Đóa theo sát gã, tôi ở lại cùng lão Trương đối phó với hai tên này."
Diệp Thiên lập tức phân phó.
Anh phải tìm mọi cách để kéo dài thời gian thoát thân cho con của anh.
"Chỉ bằng hai người các người? Muốn đối phó hai người chúng tôi? Còn lâu!!!"
Một người Hóa Thần lên tiếng, chuẩn bị động thủ.
Leng keng leng keng!!!
Tiếng chuông đột nhiên vang lên.
"Aaaaaaa! Cái tiếng chuông gì đây! Ồn muốn chết!"
Hai vị Hóa Thần nghe thấy tiếng chuông, cảm thấy khó chịu muốn chết, lập tức che hai tai lại.
"Lão Trương, lên!"
Diệp Thiên hô lớn, dẫn đầu gọi ra Đạo Vũ Kiếm, chém về phía một trong hai Hóa Thần, Trương Tử Phòng cũng không bị bỏ lại phía sau, lập tức sử dụng tâm pháp mà Diệp Thiên truyền thụ, đánh về hướng Hóa Thần còn lại.
Hai Hóa Thần này đều là Hóa Thần cảnh đại thành, một người đại thành trung kỳ, một người đại thành hậu kỳ, tuy hai người đều lợi hại hơn Trương Tử Phòng, nhưng bọn họ bị Nhiếp Hồn Linh quấy nhiễu, hai người dư sức đánh thắng được.
Lúc này, Thú Kim Lân mắt xanh dùng tốc độ cực nhanh truy đuổi theo Lưu Huyền Thanh, với tốc độ của nó, nhanh hơn Lưu Huyền Thanh gấp mấy lần, chỉ trong chớp mắt, nó đã ngăn chặn ở trước mặt Lưu Huyền Thanh.
"Yêu nghiệt! Mày muốn chết?!"
Lưu Huyền Thanh thúc giục tuyệt phẩm, tính toán xuất kích vào bụng của Thú Kim Lân mắt xanh, nơi đó là điểm yếu của nó, không có thất thải hà quang phòng hộ, có thể tấn công.
Nhưng không đợi gã động thủ liền nghe được "Vụt" một tiếng, là tiếng của thanh kiếm, cùng với "Ầm" một tiếng thanh thúy.
"Hả?"
Gã đột nhiên nhíu mày, xoay người lại thì thấy hai vị Hóa Thần gã mang đến, một người bị trọng quyền, phun máu ngược ra ngoài, một người khác bị cự kiếm chém trúng, thân thể bị cắt ra.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!!!"
Lưu Huyền Thanh tức điên, không rảnh đối phó với Thú Kim Lân mắt xanh. Gã lập tức xoay người, đánh về phía Diệp Thiên và Trương Tử Phòng.
Thú Kim Lân mắt xanh thấy thế, vòng qua Lưu Huyền Thanh, nhân lúc Lưu Huyền Thanh còn chưa đuổi kịp, nó đâm đầu về hướng vị Hóa Thần bị cắt thành hai nửa, đâm nát người kia.
"Nghiệt súc! Sao mày dám giết con tao!"
Lưu Huyền Thanh tức giận, giơ cao tuyệt phẩm thần binh chém về phía Diệp Thiên.
Thú Kim Lân mắt xanh dùng Đóa Đóa làm phòng ngự, bay nhanh để Diệp Thiên lên lưng, mượn thất thải hà quang trên người Đóa Đóa, đem lộng lẫy kiếm đánh tan tác.
Lúc này, Diệp Thiên cảm ứng được huyết mạch đã biến mất, anh mạnh dạn kết luận con của anh cùng ông lão kia đã quay về pháp trận hoặc động thiên.
Xem như con trai đã thoát khỏi nguy hiểm, Diệp Thiên liền hô: "Lão Trương, gọi thú bối!"
Sau đó hai người bay lên lưng thú. Diệp Thiên hét lớn một tiếng: "Giết!"
"Không biết mấy chú ấy thế nào rồi."
Hoàng Phủ Tư Thần lo lắng nói.
"Chắc là chết rồi, tu vi bọn họ còn không lại ông Vương, sao có thể trở thành đối thủ của chân tiên, nhưng cũng không thể phủ nhận công sức của bọn họ, nếu không có bọn họ, hai mạng nhỏ của chúng ta liền ném lại Bắc Hàn, cháu cũng không gặp được mẹ cháu nữa."
Vương Thuần Cương may mắn nói.
Nói đến mẹ, Hoàng Phủ Tư Thần lập tức bay lên lưng hươu, đạp gió đi đến một căn nhà gỗ nhỏ.
"Mẹ! Tư Thần đã trở lại!"