Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 659: Cộng thêm một Diệp Bắc Minh tôi, đã đủ tư cách chưa?




Dưới màn đêm đầy gió tuyết, Đóa Đóa thật sự không tên nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng khái quát.

Thế nhưng người này quá giống ba của cô ấy rồi!

Đến nỗi cô ấy chỉ nhìn lướt qua một cái, liền không nhịn được mà kêu lên.

Thế nhưng bởi vì không thể xác định có phải là ba hay không, cô ấy không hề chạy đến, mà ôm lấy Nựu Nựu, rồi chỉ chờ đợi một câu trả lời của đối phương.

So với Đóa Đóa, tầm nhìn của Diệp Thiên lại khác hẳn, anh có thể nhìn ở trong bóng tối, có thể nhìn thấy gương mặt của Đóa Đóa một cách rõ ràng.

Chỉ là đã trôi qua hơn bốn năm rồi, Đóa Đóa đã lớn lên thành một người con gái duyên dáng yêu kiều, giống hệt như mẹ của cô ấy, cao một mét bảy, thế nhưng lại trông rất gầy gò, nếu như không phải cảm ứng của huyết thống nói cho anh biết, đây chính là Đóa Đóa, đứa con gái của anh, anh suýt chút nữa cũng không nhận ra được.

“Đóa Đóa, những năm này ba không có ở đây, con đã vất vả rồi.”

Diệp Thiên nói một cách run rẩy với giọng điệu đầy sự tự trách và áy náy sâu sắc.

Khi vừa quay trở về, liền nhìn thấy Đóa Đóa rơi vào nguy hiểm. Anh không hề dám tưởng tượng trong bốn năm này, vợ con của mình đã phải trải qua như thế nào.

Thậm chí, đôi mắt của anh cũng dần mờ đi.

Anh chỉ cảm thấy bản thân đã nợ vợ con rất nhiều rất nhiều!

“Ba!”

Sau khi nhận được câu trả lời của Diệp Thiên, Đóa Đóa đã xác định được người này chắc chắn chính là ba của cô ấy, ngay lập tức ôm lấy Nựu Nựu và giẫm lên tuyết mà chạy nhanh đến đó.

“Đóa Đóa!”

Tất cả những nỗi nhớ mong đối với con gái trong hơn bốn năm của Diệp Thiên đều đã biến thành một tiếng kêu, anh nhanh chóng chạy qua, như có một loại ảo giác sẵn sàng buông bỏ tất cả vì đứa con gái yêu quý của mình.

Một giây sau đó!

Hai cha con đã ôm chặt lấy nhau.

Đã hơn bốn năm rồi!

Cuối cùng Đóa Đóa cũng được cảm nhận sự ấm áp và an toàn trong vòng tay của ba một lần nữa.

Cuối cùng Diệp Thiên cũng có thể biến dòng máu tràn đầy nhiệt huyết của mình thành sự cưng chiều vô bờ bến mà đưa cho đứa con gái yêu quý của anh.

“Ba à, hơn bốn năm nay. Ba vẫn khỏe chứ? Đóa Đóa và mẹ, còn có mẹ nhỏ và Nựu Nựu, Kiếm Tiên, Cảnh Hiên sư huynh và Long Ngạo thúc thúc, bị đám người xấu đuổi giết khắp nơi, chúng con đều rất mong ba có thể xuất hiện, cuối cùng ngày hôm nay ba cũng đã xuất hiện rồi, hu hu……”

Đóa Đóa cảm thấy vui mừng khôn xiết mà khóc lên, tất cả sự tủi thân mà cô ấy đã phải chịu trong hơn bốn năm nay, đều được trút hết ra với ba minh ngay vào lúc này.

“Ba xin lỗi các con, là ba đã liên lụy đến các con, để cho các con phải chịu khổ rồi.”

Diệp Thiên ôm chặt lấy Đóa Đóa, anh đã không biết bao nhiêu ngàn năm không hề rơi lệ, ngay lúc này nước mắt cũng không khỏi chảy ròng ròng.

Nựu Nựu bị kẹp ở giữa hai người, chớp lấy đôi mắt to mà nhìn vào Diệp Thiên, cô bé đầy vẻ hoang mang, muốn gọi một tiếng ba, nhưng lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Thiên Hà Kiếm Tiên, Lâm Cảnh Hiên, Long Ngạo, Tiểu Bạch Hổ, Đại Bạch Hổ, tất cả mọi người đều trở nên sững sờ ở nơi đó, đều trở thành những bức tượng, trong mắt có nét kinh ngạc, vui mừng và không thể tin tưởng được.

Thế nhưng cũng có sự lo lắng và sợ hãi.

Lo rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Sợ rằng khi tỉnh lại, bóng người oai hùng mà bọn họ dù có nằm mơ cũng hy vọng có thể xuất hiện này lại biến mất một lần nữa.

Trong chốc lát, dưới màn đêm đầy gió tuyết, đều tràn ngập những câu nói tâm sự của hai cha con.

“Hai tiểu tử kia, hãy gọi tôi là Kim Lân Đại Vương.”

Bích Nhãn Kim Lân Thú giẫm bốn chiếc chân lớn của mình đến trước mặt Bạch Hổ và Tiểu Bạch Hổ, nhếch miệng nói, dáng vẻ trông rất thách thức.

“Kim Lân Đại Nhân, ngài trông có vẻ rất lợi hại, có thể cứu lấy Tiểu Bạch Hồ hay không?”

Tiểu Bạch Hồ nói, nhấc một chân của mình lên và chỉ về phía Tiểu Bạch Hồ đang nằm ở trên mặt tuyết.

“Để bản vương xem thử.”

Bích Nhãn Kim Lân Thú đi về phía Tiểu Bạch Hồ, biến thành một đại thúc lạc hậu với một mái tóc đủ màu, xách Tiểu Bạch Hồ lên mà đánh giá.

“Yêu đan cũng bị mất đi rồi, cứu sống cũng là một tên vô dụng, hay là khỏi cứu đi.”

Nói xong, ông ta liền tiện tay ném Tiểu Bạch Hồ sang một bên.

Tiểu Bạch Hổ ngay lập tức chạy tới và ngậm lấy Tiểu Bạch Hồ, nói: “Kim Lân Đại Vương, cầu xin ngài hãy cứu lấy nó, cho dù không có tu vi, cũng có thể tu luyện lại từ đầu mà, nó chính là người bạn tốt của chúng ta và tiểu chủ nhân.”

“Nếu như là bạn tốt của tiểu công chúa, vậy thì bản vương thử xem.”

Bích Nhãn Kim Lân Thú cầm lấy Tiểu Bạch Hồ ở trong tay, thôi thúc tiên pháp để chữa lành vết thương ở trên cổ của Tiểu Bạch Hồ, sau đó ngưng tụ hồn phách cho Tiểu Bạch Hồ.

Không bao lâu sau, linh hồn vẫn chưa tan đi hết của Tiểu Bạch Hồ, đã được Bích Nhãn Kim Lân Thú ngưng tụ lại một chỗ, đi vào trong xác của Tiểu Bạch Hồ.

Rất nhanh. Tiểu Bạch Hồ đã mở đôi mắt ra.

“Tỉnh rồi! Tiểu Bạch Hồ đã tỉnh rồi! Kim Lân Đại Vương quá lợi hại rồi!”

Đại Bạch Hổ và Tiểu Bạch Hổ vui mừng đến nhảy cẫng lên.

“Thật là lợi hại! Như vậy cũng có thể cứu sống lại được.”

Thiên Hà Kiếm Tiên, Lâm Cảnh Hiên, Long Ngạo đều không khỏi khen ngợi.

Vào lúc này, sau khi hai cha con đã trò chuyện xong, mới lưu luyến mà buông ra.

“Ba, ba nhìn này, Nưu Nựu đã lớn đến vậy rồi.”

Đóa Đóa cười lên và nói với Diệp Thiên

“Nưu Nưu, để cho ba ôm cái nào.”

Diệp Thiên vươn tay ra.

Nưu Nưu bày ra vẻ sợ người lạ. Thế nhưng vẫn giơ hai tay ra, sau đó được Diệp Thiên ôm vào trong lòng.

“Nưu Nưu, gọi ba nào.”

Diệp Thiên nhếch miệng cười với Nựu Nưu.

Nưu Nưu gãi đầu mà nhìn về phía Đóa Đóa, không dám mở miệng.

Đóa Đóa cười lên mà nói: “Nưu Nưu, không phải muội vẫn luôn đi với chị Đóa Đóa tìm ba sao? Bây giờ ba đã trở về rồi, sau này Nưu Nưu sẽ được ba yêu thương rồi, ba sẽ đưa Nửu Nựu bay lên cao, còn đưa Nửu Nựu đi ăn những món ngon, mau gọi ba đi.”

"Hi hi!"

Nghe chị Đóa Đóa nói như vậy, đôi mắt to của Nựu Nưu liền cười đến híp lại thành một đường thẳng, hơi ngọng nghịu mà nói ra hai chữ:

“Pa pa!”

“Ơi, Nựu Nựu thật ngoan!”

Diệp Thiên cưng chiều mà hôn lên mặt của Nựu Nệu một cái, sau đó nhìn về phía Đóa Đóa. Hỏi rằng: “Mẹ của con và mẹ nhỏ

“A?"

Đóa Đóa nghe thấy vậy, lúc này mới nhận ra, bản thân bỗng cảm thấy quá vui mừng, mà quên bảo ba đi cứu mẹ và mẹ nhỏ rồi. Thế là cô ấy liền vội vàng nói: “Ba à, mẹ và mẹ nhỏ bị người xấu bắt đi rồi, chị Tử Y và ông Tu đã đến Vạn Xuân Lầu trong thành Thiên Tuyết cứu mẹ và mẹ nhỏ rồi, chúng ta cũng mau đến đó thôi.”

“Được!”

Diệp Thiên vừa nghe thấy Vạn Xuân Lầu, liền biết đó là một nơi trăng hoa, ngay lập tức cũng cảm thấy lo lắng, vội vàng kêu lên: “Bích Nhãn Kim Lân Thú, mau biến trở lại hình dạng của yêu thú!”

“Gào!”

Bích Nhãn Kim Lân Thú ngay lập tức biến thành hình dạng của yêu thú, Diệp Thiên bảo mọi người ngồi lên lưng của Bích Nhãn Kim Lân Thú, Tiểu Bạch Hổ và Đại Bạch Hổ biến thành hai con mèo nhỏ. Ngồi ở trên đôi vai của Thiên Hà Kiếm Tiên, sau đó Bích Nhãn Kim Lân Thú liền bay lên.

“Sư tôn, chính là những người ở trong thị trấn này đã hại hai sư mẫu bị bắt, Có cần phải phá hủy thị trấn này trước hay không?” Lâm Cảnh Hiên hỏi.

Diệp Thiên không hề nói một lời nào, thả Phần Thiên Quyết ra, đốt cháy trấn Băng Thiên, không bao lâu sau, cả trấn Băng Thiên đều bị nuốt chửng ở trong biển lửa.

Lúc này. Trong thành Thiên Tuyết.

“Nghe nói hai người phu nhân của Diệp Thiên đã bị thành chủ bắt lại, một lát nữa sẽ mở một buổi đấu giá ở Vạn Xuân Lầu, nói rằng Diệp Thiên ở cảnh giới Kim Đan Trảm Nguyên Anh, chính là bởi vì có được tinh hoa từ hai người phu nhân của hắn ta, nếu như ai có được hai người phu nhân của Diệp Thiên, thì có thể gia sức mạnh chỉ trong một đêm, không biết có phải thật hay không. Rất nhiều người giàu có ở trong thành đều đã đi Vạn Xuân Lẩu để tham gia buổi đấu giá rồi.”

“Có phải thật không? Nếu như là thật, vậy thì tôi phải tham gia buổi đấu giá rồi, đừng nói là Kim Đan Trảm Nguyên Anh, có thể khiến cho một Kim Đan cấp thấp như tội giết được Kim Đan cấp cao, tôi cũng sẵn sàng trả một tỷ linh thạch!”

“Không biết biết có phải là thật hay không, đi tham gia buổi đấu giá thôi, Diệp Thiên mạnh đến như vậy, có thể nếm thử mùi vị của hai người phu nhân của hắn ta, có tốn mấy trăm triệu linh thạch cũng không phải thiệt thòi.”

"."

Những người giàu có ở trong thành Thiên Tuyết vừa trò chuyện trên đường vừa đi đến Vạn Xuân Lầu.

Vạn Xuân Lầu vào đêm nay trở nên sôi động hơn rất nhiều so với trước đây, Có thể nói là người đồng nghìn nghịt, rất nhiều người cũng không có chỗ để ngồi, cũng cảm thấy vui vẻ mà đứng.

“Khi nào thì buổi đấu giá bắt đầu vậy?”

“Muốn lấy được tinh hoa từ hai người phu nhân của Diệp Thiên, có thể đạt được Kim Đan Trảm Nguyên Anh, tôi cũng không thể chờ đợi được mà mua lại hai người bọn họ, để hưởng thụ một đêm.”

“Lão Bảo, mau lên mau lên, dao của lão gia cũng đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần đợi lấy được hai người phu nhân của Diệp Thiên sau đó dùng để mài dao thôi đấy!”

“.…..”

Tất cả các lời bàn luận, tiếng kêu gọi, tiếng hò hét đều cuộn trào như một vùng biển vậy.

“Thành chủ, thế nào? Nhìn tình hình này, chắc hẳn có thể bán được với một số tiền lớn đấy!”

Ở bên ngoài căn phòng tốt nhất ở trên tầng cao nhất của Vạn Hoa Lầu, một người đàn ông râu quai nón, nở một nụ cười rạng rỡ mà nói với một người đàn ông đang ngồi ở trên ghế thái sư.

“Ừm.”

Thành chủ cảm thấy hài lòng mà gật đầu, nói: “Vẫn là đầu óc của cậu thông minh, xem ra việc bán được tám trăm triệu một tỷ linh thạch chắc hẳn không quá khó. Đến lúc đó bản thành chủ sẽ thưởng mười phần trăm của số tiền thu được cho cậu.”

“Vậy thì mạt tướng xin cảm ơn thành chủ!”

Người đàn ông râu quai nón ôm quyền, dáng vẻ trông cực kỳ vui mừng.

Không bao lâu sau, lão Bảo của Vạn Xuân Lầu dẫn theo hai người con gái có ngoại hình đoan trang, vô cùng xinh đẹp đi lên sân khấu.

Tất cả mọi người ngay lập tức trở nên sôi động hẳn lên!

“Đến rồi đến rồi! Lão Bảo đi ra rồi!”

“Hai mỹ nhân của Long Tộc ở phía sau lão Bảo, chính là hai người phu nhân của Diệp Thiên sao?”

“Thật đẹp, đừng nói đến việc lấy được tinh hoa của hai người bọn họ có thể thành Kim Đan Trảm Nguyên Anh, cho dù không thể, mua về để chơi đùa một chút cũng không tệ đấy!”

“.…..”

Rất nhiều người đã không thể chờ đợi được nữa.

“Yên lặng nào! Yên lặng nào!”

Lúc này lão Bảo giơ cao hai tay lên mà hét lên hai tiếng, những người trong Vạn Xuân Lầu ngay lập tức yên lặng trở lại.

Rất nhanh, lão Bảo đã lùi xuống sang một bên, chỉ vào Tần Liên Tâm và Thần Hi đã thay một bộ váy Nhu Quần với bộ ngực thấp thoáng lúc có lúc không, nói: “hai người bọn họ chính là hai người phu nhân của Diệp Thiên bị thành chủ phải trả một cái giá rất lớn, mất đi hơn trăm người Kim Đan, mười mấy người Nguyên Anh mới bắt lại được từ trấn Băng Thiên.”

“Diệp Thiên, Diệp Bắc Minh lợi hại đến mức nào, e rằng mọi người đều đã từng nghe nói rồi chứ? Anh ta có thể mạnh đến như vậy, lợi hại đến như vậy, chính là bởi vì anh ta có được hai người vợ này.”

“Vốn dĩ thành chủ muốn giữ lại để cho mình sử dụng, thế nhưng thành chủ thật sự không muốn tự hạ thấp thân phận của mình để đụng đến nữ nhân của Long Tộc, vì vậy chỉ có thể nhịn đau mà từ bỏ thứ yêu thích, giao hai người này cho Vạn Xuân Lầu đem đi đấu giá.”

“Tôi đây vừa mới cho hai người bọn họ ăn Quai Quai Tán rồi, nếu như người nào mua được hai người bọn họ, đảm bảo hai người bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, các ngườimuốn bọn họ làm gì, bọn họ liền làm như thế đó.”

“Giá khởi điểm là mười triệu linh thạch, bây giờ mời mọi người bắt đầu ra giá, người trả giá cao sẽ mua được.”

Lão Bảo vừa nói xong, hàng ngàn người ở dưới bục đều dồn dập ra giá.”

“Hai mươi triệu!”

“Năm mươi triệu!”

“Tám mươi triệu!”

“.…..”

“Ha ha!!!”

Nhìn thấy những người ở bên dưới đều điên cuồng ra giá, trong chốc lát giá cả đã lên đến hai trăm triệu linh thạch rồi, khiến cho thành chủ vui đến ngẩng đầu và lớn tiếng cười lên.

Cuối cùng, một lão bản của cửa hàng bán lụa Satanh đã mua lại với nhà họ Mục trên trời là một tỷ năm trăm triệu.

“Lão bản Lưu, mời đi lên trả tiền, sau đó đem về chơi đi.” Lão Bảo cười nói.

“Vậy thì Lưu mỗ tôi không ở lại với mọi người nữa.”

Lão bản Lưu ngồi dậy ôm quyền, sau đó bay lên sân khấu, nói với lão Bảo: “Cử người đến nhà tôi lấy tiền, tôi sẽ bảo quản gia đưa tiền cho các ông.”

Nói xong, ông ta liền giang tay ra, nở một nụ cười xấu xa, muốn ôm lấy Tần Liên Tâm và Thần Hi.

Vừa đúng lúc này!

Vút!

Một luồng ánh sáng tím lướt qua, đâm qua lưng của lão bản Lưu, rồi xuyên ra phía trước.

“A......"

Con người của lão bản Lưu đột nhiên co rút và ngã xuống đất.

“Chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Một giây sau đó!

Hai bóng người bay lên sân khấu.

“Thưa Diệp phu nhân, hãy lên Phi Kiếm, tôi đưa hai người đi tụ họp với Đóa Đóa.”

Thế nhưng, Tần Liên Tâm và Thần Hi lại ngây ngốc mà đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.

Dương Tử Hi cau mày lại, ngay lập tức cầm kiếm gác lên cổ của lão Bảo đang cảm thấy bất ngờ, hét lên với vẻ mặt lạnh lùng: “Ông đã cho bọn họ ăn cái gì? Mau đưa thuốc giải ra, nếu không tôi sẽ giết ông!”

“Chết tiệt! Dám đụng vào món hàng của bản thành chủ! Giết cho tôi !”

Vào lúc này, thành chủ ở bên ngoài căn phòng thượng hạng vô cùng tức giận, vung mạnh tay ra mà hét lên.

Ngay lập tức, mười mấy tu sĩ bay ra từ phía sau ông ta và bay xuống sân khấu.

“Muốn chết à!”.

Ánh mắt của Khương Nguyên Tu trở nên lạnh lùng, sử dụng Cực Đạo Kiếm Ý, ngay lập tức cả bầu trời đều tràn ngập kiếm khí, trong nháy máy giết chết hơn mười mấy tu sĩ.

“Trời ạ! Cực Đạo Kiếm Ý! Đây là Khương Nguyên Tu, bát trưởng lão của phái Thái Cực đấy!”

Một tu sĩ tinh mắt mà bất ngờ kêu lên.

“Cái gì! Bát trưởng lão của phái Thái Cực ư?”

Vẻ mặt của tất cả mọi người ngay lập tức thay đổi.

Thành chủ trực tiếp bị dọa sợ mà lui vào trong căn phòng căn phòng, chạy trốn từ cửa sổ.

Cả người của lão Bảo càng run lên, vội vàng đưa thuốc giải ra. Thần Hi nhận lấy thuốc giải, cho lão Bảo uống vài viên, sau khi xác định không phải là thuốc độc, mới cho Tần Liên Tâm và Thần Hi mỗi người uống một viên vào.

Rất nhanh, hai người bọn họ rùng mình một cái, đã tỉnh táo trở lại.

“Là ngươi sao?”

Tần Liên Tâm và Thần Hi ngay lập tức nhận ra Dương Tử Hi.

“Đi theo tôi, tôi đã đưa Đóa Đóa quay về rồi, hãy đi tụ họp với Đóa Đóa, tôi và sự tôn của tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi Thiên Hoang.”

Dương Tử Hi nói xong, liền đỡ hai người đi lên Phi Kiếm.

Thế nhưng vào lúc này, một nhóm tu sĩ đã bay xuống Vạn Xuân Lầu, chặn lại lối đi của hai thanh Phi Kiếm, bao vây bọn họ ở giữa.
“Khương Nguyên Tu, Dương Tử Hi, các ngườikhông chạy thoát được đâu!”
Một ông lão lớn tiếng kêu lên.
Khương Nguyên Tu liếc mắt nhìn một vòng, thế nhưng khi nhìn thấy tam trưởng lão của phái Vô Cực, nhị trưởng lão của phái Thần Đạo, ngũ trưởng lão của phái Thánh Kiếm, cùng với ngũ trưởng lão của phái Thái Cực, còn có rất nhiều thần tướng, vẻ mặt của ông đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề.
“Cô Tử Hi, cảm ơn vì đã ra tay giúp đỡ, hai người đi đi, không cần quan tâm đến bọn tôi , đừng vì bọn tôi mà liên lụy bản thân mình.” Tần Liên Tâm nói.
“Hừ!”
Tam trưởng lão của phái Vô Cực hầm hừ nói: “Hai người bọn họ đã cứu lấy Đóa Đóa, đứa con gái của ai trong hai người, đã phạm phải tội chết, muốn đi thì không thể đi được đâu, Tứ Đại Tiên Tông cũng đã ra lệnh truy nã, hai kẻ phản bội này tội ác tày trời!”.
“Bát trưởng lão, Tử Hi, hai người thật dại dột!” Ngũ trưởng lão của phái Thái Cực cảm thấy đau buồn nói.
Khương Nguyên Tu cầm lấy thanh kiếm, nói ra một câu từ trong kẽ răng: “Xem ra ngày hôm nay, phải liều mạng mà kéo theo các ngườichất chung rồi!”
"Ha ha ha!!!"

Cả nhóm người đều ngẩng đầu và lớn tiếng cười lên.

“Chỉ dựa vào hai người, cũng có tư cách để liều mạng mà kéo theo bọn tôi chết chung sao?” Tam trưởng lão lạnh lùng cười lên và nói.

Khương Nguyên Tu: “....”

Dựa vào tu vi của ông ấy, cũng không thể đánh lại tam trưởng lão của phái Vô Cực, huống hồ còn có nhị trưởng lão của phái Thần Đạo và ngũ trưởng lão của phái Thánh Kiếm, và ngũ trưởng lão của phái Thái Cực của ông ấy.

Thế nhưng ngay vào lúc này, lại có một giọng nói truyền đến từ trên trời cao.

“Vậy cộng thêm một Diệp Bắc Minh tôi, đã đủ tư cách chưa?”