Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 629: Đoạt được vị trí đứng đầu, biến cố đột nhiên xuất hiện!






"Ha ha ha!!!"

Nhìn đến dáng vẻ vui nhộn này của Lâm Cảnh Hiên, tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả.

"Cái thằng ngốc này, chẳng lẽ nó không biết, thân thể của tu sĩ, là không thể mời thần nhập vào người à?"

"Còn gọi sư tổ tới cứu mạng, ba của ông trời tới cũng không cứu được nó!"

"Cười chết tao rồi, nếu nó có thể mời đến thần linh nhập thể, thì mả cha nó tao cùng họ với nó!"

"......"

Các thiên kiêu đều vui vẻ đến không khép miệng được, chỉ cảm thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Nếu Lâm Cảnh Hiên là một người phàm, thế thì thật đúng là có thể dùng bí thuật, mời một ít quỷ thần nhập vào người. Nhưng sau khi tu sĩ trải qua tu luyện, thần hồn sẽ trở nên mạnh mẽ đến dị thường, quỷ thần sẽ không nhập được vào người.

Đây cũng là lý do mà tu sĩ bất luận ở trong tình huống nguy hiểm như thế nào, cũng sẽ không đi mời quỷ thần nhập vào người hỗ trợ. Bởi vì đây rõ ràng là không phù hợp thực tế.

Nhưng Lâm Cảnh Hiên thì sao?

Thế mà lại ngu ngốc đến mức mời sư tổ ra cứu mạng.

Cho dù sư tổ của anh ta có ra được, cũng có nhập vào được thân xác của anh ta đâu!

"Phương pháp ngu xuẩn như vậy, cũng là anh dạy à?" Dương Tử Hi nhìn về phía Diệp Thiên, nhịn không được cười hỏi, chỉ cảm thấy quá buồn cười.

Nói thật phàm là tu sĩ, ai cũng sẽ không đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy, huống chi còn là Thần Tử của một tông.

"Là tôi dạy, nhưng mà không phải là không ngu xuẩn, hơn nữa rất cao cấp." Diệp Thiên nói.

Phụt!

Dương Tử Hi lập tức phì cười: "Vậy anh cứ xem đi. Anh ta chắc chắn sẽ không mời được sư tổ nhập vào thân thể, không tin anh xem tiếp đi."

Diệp Thiên cười mà không nói, lập tức tập trung tinh thần lực, xuất thần hồn của anh ra từ thần đài, ở trong hoàn cảnh không biết quỷ không hay, vọt về phía trên người Lâm Cảnh Hiên.

Người có ba hồn: Thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn.

Tương tự thế, tu sĩ cũng có ba hồn: Thiên hồn, địa hồn, thần hồn.

Cho dù là người phàm hay là tu sĩ, cả hai hồn thiên địa đều không ra ngoài cơ thể được, trừ phi người đó chết, nhưng mệnh hồn và thần hồn, thì có thể ra được.

Ví dụ như nếu người bị dọa đến ném hồn, thì chính là mệnh hồn chạy ra thân thể.

Nhưng mà thần hồn của tu sĩ rất là mạnh mẽ, vậy nên không có khả năng bị dọa đến xuất hồn ra ngoài cơ thể. Cho dù có lấy thần hồn xâm nhập vào thần đài cũng đã rất khó khăn.

Mà nếu thần hồn không nhét vào được thần đài, cho dù mời đến thần, cũng không nhập vào người được.

Đây cũng là lý do mà tu sĩ ở Thiên Hoang, trong đó có tu sĩ ở Côn Hư, tất cả đều không có thể mời thần được. Đó là bởi vì bọn họ không thể làm cho thần hồn xâm nhập thần đài được.

Đương nhiên, Diệp Thiên có thể làm được, nhưng anh thì sẽ không dám làm loại chuyện như mời thần được.

Người có tu vi càng cao, vị thần được mời đến càng lợi hại, do đó mà sự tổn hại đến tự thân cũng sẽ càng nghiêm trọng. Chẳng may thần được mời đến yêu thích thân thể của mình, không muốn rời đi, vậy thì sẽ bị cướp đoạt thân thể, chẳng khác nào đã chết đi, nói thẳng ra là bị đoạt xá.

Có chút tu sĩ đã chết, thần hồn chưa diệt, thì sẽ đi làm chuyện đoạt xá.

Nhưng đoạt xá cũng cần phải có điều kiện phù hợp.

Ví dụ như một người cận kề cái chết, mệnh hồn rời khỏi cơ thể. Vào trong nháy mắt khi thiên hồn địa hồn còn chưa rời khỏi cơ thể thì phải lập tức nhập vào cơ thể người này, mới có cơ may đoạt xá thành công.

Diệp Thiên anh, đã dùng chính phương pháp này, đoạt thân thể này.

Lúc ấy anh canh suốt một ngày một đêm bên người chủ nhân của cái thân thể này. Mãi cho đến một khoảnh khắc nọ, mệnh hồn của chủ nhân thân thể này rời đi, anh nhập vào trong thân thể này. Sau đó đoạt xá thành công sống lại.

Mà vào trước lúc đó, anh đã từng đoạt xá thất bại mấy ngàn lần.

Có thể nói, đây đúng là chuyện rất rất là không dễ dàng.

Trở lại chuyện chính.

"Lâm Cảnh Hiên, đừng có mà ngu xuẩn nữa! Sư tổ của mày cũng không cứu được mày đâu! Chờ bị tao đạp dưới chân đi, ha ha!!!"

Lúc này, Tô Tử Mặc ngửa đầu cười to, cũng bước đi về phía Lâm Cảnh Hiên ở bên cạnh lôi đài.

"Sư phụ ơi! Sư phụ mau mau nhập vào cơ thể con đi!"

Lâm Cảnh Hiên đã sớm làm theo phương pháp của Diệp Thiên, ép thần hồn đến chỗ thần đài, nhưng thấy Tô Tử Mặc từng bước tới gần, mà Diệp Thiên lại mãi chưa nhập vào cơ thể, làm gã ta vội vàng đến suýt nữa đái ra quần.

"Lâm Cảnh Hiên, mày xong rồi!"

Tô Tử Mặc đã đi đến trước mặt Lâm Cảnh Hiên, cười dữ tợn hét, bàn tay bè bè nắm lấy cổ áo Lâm Cảnh Hiên.

Ở ngay lúc Lâm Cảnh Hiên không biết làm sao.

Đột nhiên!

Anh ta chỉ cảm thấy một cổ năng lượng khủng bố năng lượng chui vào thân thể anh, khiến cho máu nóng toàn thân anh, vào trong khoảnh khắc này đều sôi trào.

Cũng ở ngay trong nháy mắt này.

Bàn tay to của Tô Tử Mặc, nắm được cổ áo của Lâm Cảnh Hiên.

"Mày nằm sấp xuống cho tao!"

Gã ta cười kiêu ngạo, bàn tay dày dùng sức nắm lấy.

Xoèn xoẹt!

Quần áo nứt ra.

Mà Lâm Cảnh Hiên, đứng sừng sững không nhúc nhích!

Hở?

Mày của Tô Tử Mặc nhăn lại.

"Là mày nằm sấp xuống cho ba mới đúng."

Lâm Cảnh Hiên đột nhiên mở miệng, thanh âm thay đổi.

Ngay sau đó, lập tức nhìn thấy Lâm Cảnh Hiên giơ tay, một cái tát tát thẳng về phía Tô Tử Mặc.

Bốp!

Tô Tử Mặc đang ở trong trạng thái đứng ở dại ra, một tát này đánh trúng phóc.

Chỉ một thoáng, thân thể cao lớn của Tô Tử Mặc, ầm ầm đập xuống lôi đài.

Một hành động này đã kíp nổ tất cả!

"Ôi mẹ ơi! Thế này tức là Lâm Cảnh Hiên đã thành công mời sư tổ à?"

"Một tát tát ngã Tô Tử Mặc, không thể nghi ngờ, Lâm Cảnh Hiên chắc chắn đã mời được sư tổ nhập vào người!"

"Trời ơi! Rốt cuộc là gã đã làm như thế nào? Thế này cũng khiến người ta ngạc nhiên quá đi mất, phải vậy không?"

"......"

Tất cả thiên kiêu, mấy trăm vạn tu sĩ, ai cũng đều khiếp sợ không thôi.

Ngay cả mười bốn vị giám khảo ngồi trên ghế giám khảo, cũng bỗng nhiên đứng dậy, không dám tin tưởng nhìn Lâm Cảnh Hiên trong giờ phút này.

Còn Dương Tử Hi thì đã cả kinh bưng kín miệng, trong mắt đẹp lập loè toàn là những cảm xúc phức tạp khiếp sợ, chấn động, tin tưởng hoàn toàn và nhiều hơn nữa...

Tất cả mọi người không thể tin được, Lâm Cảnh Hiên có thể mời sư tổ nhập vào người thành công.

Đây thể nói là trường hợp chưa từng có trong lịch sử Thiên Hoang!

"Con được lắm đấy, tối hôm qua ngủ với năm em gái. Đúng là rất biết hưởng thụ mà."

Khi nhập vào người Lâm Cảnh Hiên thì Diệp Thiên đã khống chế được tất cả của Lâm Cảnh Hiên. Anh ta đã trải qua những chuyện gì, anh đều biết tất cả.

Lâm Cảnh Hiên: "......"

Sư phụ ơi, sư phụ có thể đừng xem trộm chuyện riêng tư của học trò được không?

Thế này khiến cho người học trò này rất khó xử đấy.

"Hắc hắc! Có gì mà phải khó xử, cùng là đàn ông mà."

Lâm Cảnh Hiên nghĩ gì, Diệp Thiên cũng có thể cảm ứng được tất cả.

"Sư phụ ơi, làm ơn đừng nhìn trộm nữa. Sư phụ muốn mấy người đẹp, con sẽ sắp xếp cho ngài. Con bảo đảm sẽ giữ kín như bưng, chắc chắn sẽ không lộ ra đến chỗ vợ sư phụ." Lâm Cảnh Hiên sợ rằng Diệp Thiên sẽ bới móc thêm càng nhiều chuyện xấu của anh ta.

"Được đấy, được đầy, hôm nào sắp xếp cho sư phụ mấy người đẹp nào."

Diệp Thiên thuận miệng nói đùa.

"Ngài, ngài, ngài... Rốt cuộc là ai vậy?"

Lúc này Tô Tử Mặc đứng lên, sợ hãi chỉ về phía Lâm Cảnh Hiên.

Một cái tát kia, tốc độ cực nhanh, uy lực rất lớn. Anh ta tin chắc như đinh đóng cột không phải là việc Lâm Cảnh Hiên có thể làm được, chắc chắn đúng là có thứ gì thượng nhập vào người Lâm Cảnh Hiên

"Khụ khụ!"

Diệp Thiên ho khan hai tiếng, nói: "Lão chính là sư phụ của sư phụ của sư phụ của sư phụ... Cũng không biết nó là người thừa kế đời thứ mấy của lão. Dù sao lão là sư tổ của nó là được."

Tô Tử Mặc: "......"

"Nhóc khinh đồ tôn của lão, lão phải dạy dỗ nhóc một chút."

Diệp Thiên nói, một chân đạp đi ra ngoài.

Ầm!

Tô Tử Mặc bị hất phải nhảy lên tận 1 mét. Sau khi rơi xuống đất, anh ta lảo đảo lui lại về phía sau mấy bước, mới phát hiện tất cả thất khiếu đã bị hất mạnh đến chảy máu.

"Khủng bố! Quá khủng bố!"

Trong lòng anh ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi không thôi, bay sạch ý chí chiến đấu, bỗng nhiên xoay người, bay về phía dưới lôi đài.

"Lão không cho nhóc đi, nhóc đi được à?"

Bàn tay to bè bè của Diệp Thiên vươn tới, Tô Tử Mặc đã bay ra lôi đài, chỉ cảm thấy một cổ lực hút khủng bố bao phủ toàn thân, cả người không khống chế được bị hút về phía sau.

Giây tiếp theo!

Phần gáy của gã ta đã bị bóp lấy.

"Nằm sấp xuống!"

Diệp Thiên nhấc bổng anh ta lên, dùng hết sức đập mạnh xuống dưới.

Ầm!

Người của Tô Tử Mặc bị nện trên lôi đài, bắn lên cao tận mấy mét, sau đó ngã xuống trên lôi đài. Răng cửa đã bị đập hết, ngay cả trứng trứng cũng thiếu chút nữa đã bị đập nát.

"Mẹ mày chứ..."

Gã ta chỉ cảm thấy phổi đã bị tức đến nổ tung.

"Còn dám mắng lão đúng không?"

Một chân của Diệp Thiên dẫm trên lưng gã ta.

Răng rắc bộp!

"A!!!"

Tô Tử Mặc cuồng loạn kêu lên, cảm giác như cột sống đã bị dẫm đến đứt đoạn.

"Còn dám bắt nạt đồ tôn của lão nữa hay không?" Diệp Thiên hỏi.

Tô Tử Mặc không hề trả lời, mà lại hô lên: "Thưa các giám khảo! Tôi nhận thua! Mau đánh đuổi thứ quái vật trong cơ thể Lâm Cảnh Hiên ra hộ tôi!"

Phần phật!

Chỉ một thoáng, bảy tám tên giám khảo, có người ở phái Vô Cực, có người ở Thần Đạo Tông, có người ở Thái Cực Tông, có người ở Thánh Kiếm Tông, có người ở Lạc Nhật Tông...

Thần Tử Thần Nữ trong tông môn của họ, ai cũng từng bị Lâm Cảnh Hiên dẫm đạp. Cho nên họ hận Lâm Cảnh Hiên đến nghiến răng nghiến lợi.

Tổ Tử Mặc đã nhận thua, thi đấu kết thúc, vậy mà Lâm Cảnh Hiên lại còn dẫm lên Tô Tử Mặc, vừa lúc cho bọn họ lý do ra tay, há có thể bỏ lỡ?

Lại không ngờ, bọn họ vừa đến không trung trên lôi đài.

"Toàn một bọn người yếu như con kiến, cút xa một chút cho lão!"

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, một tay áo quăng mạnh ra phía ngoài.

Chỉ một thoáng!

Một ngọn gió lớn khủng bố mà lại cuồng bạo, hất đẩy bảy tám người giám khảo đang sợ hãi trở về ghế giám khảo.

Những giám khảo này, chỉ mới bước vào cảnh giới Nguyên Anh hoặc là mới ở cảnh giới Nguyên Anh tiểu thành, tuy rằng Diệp Thiên đang ở cơ thể rác rưởi của Lâm Cảnh Hiên, nhưng bằng vào ký ức tu luyện suốt mấy chục trăm nghìn năm, vẫn dư sức ứng phó được với bọn họ.

"Thật là lợi hại!"

Những giám khảo khiếp sợ không thôi, tức khắc đều trở nên ngoan ngoãn hết.

"Thượng tiên! Tôi sai rồi! Tôi cũng không dám chọc đồ tôn của ngài nữa! Tha cho tôi đi!"

Thấy giám khảo trước mặt Lâm Cảnh Hiên đã bị nhập hồn, ai cũng chỉ như con kiến mà thôi, Tô Tử Mặc tức khắc mất đi chỗ dựa, khóc lóc mà hô ra tiếng.

"Vậy thì sau này nhớ ngoan ngoãn một chút cho cho lão. Nếu lại bắt nạt nó, xem lão Có đập người dẹp lép như con kiến hay không."

Diệp Thiên trầm giọng nói, thu lại ý thức, sau đó đá hắn ra bên ngoài.

"A!!!"

Tô Tử Mặc tức khắc bị đá ra ngoài như một quả bóng.

Giây tiếp theo!

Thân thể của Thần Tử Lâm Cảnh Hiên chợt run run.

Rõ ràng là Diệp Thiên đã rời khỏi cơ thể.

Anh ta chỉ cảm thấy cơ thể mềm nhũn, mất đi trọng tâm, ngồi ở trên mặt đất.

"Sư tổ của Lâm Cảnh Hiên đã rời khỏi cơ thể hắn rồi à?"

Rất nhiều người đều có một câu hỏi như vậy.

"Ha ha!"

Lúc này Lâm Cảnh Hiên thu lại pháp thân đứng lên, quay mặt về phía giám khảo: "Tôi Có phải là người đứng đầu Thiên Kiêu Bảng hay không?"

Thấy thế, đám giám khảo biết thứ quái vật trong cơ thể Lâm Cảnh Hiên đi rồi, tức khắc vị giám khảo đến từ phái Vô Cực nổi giận nói: "Cậu đây là gian lận! Cuộc thi này không tính!"

"Tôi gian lận chỗ nào? Tôi thắng được là nhờ vào bản lĩnh của mình đánh bại anh ta có được không, có bản lĩnh, anh ta cũng mời sự tổ nhập vào người đi!" Lâm Cảnh Hiên không phục nói.

Giám khảo nhóm nghẹn lời.

"Bằng cái bản lĩnh mẹ gì!"

Lúc này, Tô Tử Mặc tức điên bay về phía lôi đài, hơn nữa còn hô: "Tất cả những thiên kiêu từng bị Lâm Cảm Hiên dẫm đạp, lên. với tôi nào, cùng nhau đánh chết gã!"

Ồn ào Xôn xao!!!

Có Tô Tử Mặc làm người cầm đầu, chỉ một thoáng, tất cả những thiên kiêu đã bị Lâm Cảnh Hiên giẫm đạp, đang ôm một bụng tức cùng hò dô xông lên, bay lên lôi đài.

Ngay cả rất nhiều những thiên kiêu không có bị dẫm đạp, nhưng mà thấy khó chịu với Lâm Cảnh Hiên, cũng đều tham dự vào đó.

"Ôi mẹ ơi! Đừng đánh! A!!! Đừng đánh!!!"

Lâm Cảnh Hiên bị một đám người đánh chạy vắt giò lên cổ, kêu thảm thiết liên tục.

"Anh làm sư phụ, không đi lên hỗ trợ sao?" Dương Tử Hi nhìn về phía Diệp Thiên. Cô rất là tò mò, Diệp Thiên có thể dạy Lâm Cảnh Hiên trở nên lợi hại như vậy, thế thì có phải anh cũng lợi hại hơn thế hay không.

"Học trò của tôi dành được vị trí đứng đầu, rất nhiều người khó chịu, một bụng tức muốn giải toả, vậy thì để cho bọn họ giải toả trên người học trò của tôi, miễn cho bọn họ giải toả trên người tôi thì không tốt." Diệp Thiên cười nhẹ nói.

Không cho bọn họ xả hận, nếu họ trở về tông môn châm ngòi thổi gió, đến lúc đó mười mấy tông môn công khai lên án Diệp Thiên anh, không được.

"Xem ra tôi đã sai rồi. Anh cũng không phải là cái người trong lòng tôi."

Dương Tử Hi thất vọng nói.

"Chẳng có nhẽ, cô thích tôi à?" Diệp Thiên rất là kinh ngạc.

"Xuỳ xuỳ xuỳ!"

Dương Tử Hí xuỳ xuỳ mấy cái, gắt: "Ai mà thích anh chứ, đừng có mà tưởng bở Có được không. Tôi là nói... thôi thôi, tôi lười không thèm giải thích với anh." Thực ra là cô đang hoài nghi, cái tên sư phụ này của Lâm Cảnh Hiên, có phải là tên cao đồ(học trò giỏi) Diệp Thiên của kiếm tiên đã dùng kiếm chém sư phụ cô hay không . Rốt cuộc Diệp Thiên là người của Long tộc người, mà sư phụ của Lâm Cảnh Hiên cũng là người của Long tộc, có thể dạy Lâm Cảnh Hiên trở nên lợi hại như vậy, trừ bỏ cái tên cao đồ(học trò giỏi) Diệp Thiên của kiếm tiền kia, cô thật đúng là tìm không thấy lời giải thích hợp lý. Nhưng mà lời mà Diệp Thiên vừa mới nói, khiến cô đánh mất cái suy nghĩ kia. Bởi vì, sư phụ của Lâm Cảnh Hiên sợ phiền phức, trái ngược hoàn toàn với cái tên Diệp Thiên dám chém sư phụ của cô, rõ ràng là không phải cùng một người. "Cô không cần giải thích tôi cũng biết tôi ở trong lòng cô." Diệp Thiên nhếch miệng cười, anh ta cứ ra vẻ như biết được suy nghĩ của Dương Tử Hi. Dương Tử Hi trợn trắng mắt, đứng dậy chuẩn bị rời đi, không muốn ngồi cùng một chỗ với cái tên đàn ông ghê tởm này. Lại vào lúc này. "A!!!" Tiếng kêu thảm thiết đau tận tim gan của Lâm Cảnh Hiên vang lên.

Chỉ thấy Lâm Cảnh Hiên cứ như là điều đứt dây bay ra ngoài, trên người nhỏ máu màu vàng kim, vẫn đang bay về phía Bàn Long Giang.

Vào lúc anh ta bay đến trên không trung chỗ Bàn Long Giang.

Ầm ầm!

Một con quái vật khổng lồ từ trong sông bay lên trời, cái mồm to tướng một khi há to ra, cứ như có thể nuốt trời vào. Chỉ trong nháy mắt, đã nuốt Lâm Cảnh Hiên vào miệng.

Giây tiếp theo, Dương Tử Hi kinh ngạc mà hô lên:

"Trời ơi! Đây là Côn à!"