Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 61: Cú đấm sau cùng




Đợi đó, ta đảm bảo sẽ phế ngươi!

Những lời khí phách vừa phát ra, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, trong đó có ngay cả Bạch Mẫu Đan cũng tò mò nhìn sang.

Là ai dám nói lời hung ác với Giang Thành đệ nhất ăn chơi trác táng Ngụy Tiến Phúc?

Chỉ là vừa nhìn tới, nàng lập tức quay đầu lại.

Gương mặt mới, bộ đồ chỉ có giá trị vài nghìn đô, hẳn tài sản trong nhà nhiều lắm là mấy chục triệu USD.

Sau khi nhìn thoáng qua Diệp Thiên thì Bạch Mẫu Đan đã đưa ra phán đoán như vậy.

Cô ấy đã từng gặp qua rất nhiều kẻ giàu có, nên ánh mắt cũng trở nên tinh tường, là người hay quỷ hầu như chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra.

Cho nên, ấn tượng đầu tiên của cô ấy về Diệp Thiên chỉ là một thí sinh giỏi mồm mép, chờ tới khi đấu giá thì hắn liền sẽ trở thành một con rùa rụt đầu. “Nhưng người con gái bên cạnh hắn thật xinh đẹp, nếu đó là bạn gái của hắn thì hắn quả là một tên cao thủ tán gái”. Bạch Mẫu Đan thầm nghĩ trong lòng. “Ta ngồi chờ ngươi tới làm! Nếu là không dám tới, người chính xác là đồ rác rưởi!” Ngụy Tiến Phúc làm động tác chốc ngược ngón tay cái. “Nếu không hơn được ta, ngươi chính là đồ cặn bã Diệp Thiên nhẹ giọng đáp trả. “Ha ha! Ai là lừa ai là ngựa, đợi lát nữa rồi sẽ biết.” Ngụy Tiến Phúc cười tự phụ. Sau đó hống hách ngồi xuống. “Chỉ là một ly rượu mà thôi, anh thật sự muốn đấu đến cùng với gã sao?” Tần Liên Tâm hỏi. “Đúng vậy, không cùng gã tranh đấu thì tôi tới nơi đấy có ý nghĩa gì?” Diệp Thiên cười nói.

Tần Liên Tâm:….......

Vì một ly rượu, có đáng để tiêu nhiều tiền như vậy không?

Nhưng mà nếu Diệp Thiên đã muốn chơi thì cô cũng không nói nhiều làm gì Dù sao thì hôm nay hắn kiếm được 100 triệu tiền lời từ Trần Thiếu Vũ kia, cũng đủ để hắn thắng được trận chiến này, cùng lắm là mình bỏ tiền ra. “Anh rể, em khâm phục dũng khí của anh.” Tần Lộ lại lần nữa đưa ngón cái lên. Hắn biết chờ lát nữa sẽ có trò hay để nhìn.

Chẳng mấy chốc, dưới vô số ánh mắt nóng bỏng, Bạch Mẫu Đan bước vào tủ rượu trong quầy bar, đối mặt với mọi người.

Bởi vì cô ấy đang mặt một chiếc áo thun bó sát người tôn lên phần ngực gợi cảm. Nó càng làm nổi bật sự đầy đặn của cô, khiến vô số con nhà giàu nhìn nó một cách nóng bỏng như là muốn hưởng thụ nó. “Thật lớn!” Tần Lộ nhìn chằm chằm và buộc miệng thốt ra.

Tần Liên Tâm trợn tròn mắt, cô thẹn thùng muốn đánh hắn ta, thật là làm mất mặt Tần gia.

Kết quả cô ấy bỗng nhiên phát hiện ra rằng Diệp Thiên cũng đang say sưa xem, một ngọn lửa không tên lập tức bùng lên, cô nhéo vào đùi Diệp Thiên, tức giận nói thầm một câu: “Nhìn nữa thì tối nay đừng về phòng ngủ!”

Diệp Thiên mỉm cười và nói: “Không phải nói hoa mẫu đơn trắng rất xinh đẹp sao, ta chỉ nhìn xem là so với em thì ai đẹp hơn mà thôi, không hề có ý gì khác. “Vậy anh nói là ai đẹp?” Tần Liên Tâm bĩu môi, cô rất muốn biết câu trả lời. “Đương nhiên là em đẹp hơn.” Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Ngoại trừ bộ ngực của cô ta lớn hơn em, những mặt khác đều không bằng em, đặc biệt là đôi chân” “Hừ!” Tần Liên Tâm hừ một tiếng. Đôi chân chính là niềm kiêu ngạo của cô, đúng là không phải loại con gái nào đều có thể so sánh, nhưng 36D cũng không quá nhỏ phải không?

Trông cô ấy có vẻ tức giận nhưng trong lòng vẫn rất vui. Người phụ nữ nào không thích nghe chồng khen rằng mình xinh đẹp hơn người khác đâu? “Trật tự! Trật tự một chút!”

Bạch Mẫu Đan nâng hai tay nhẹ nhàng hô hai tiếng.

Im lặng trong giây lát, ngay cả âm nhạc cũng được dừng lại.

Vì vậy nàng nói tiếp: “ Vẫn theo quy tắc cũ. Người nào không có tiền mà tùy tiện tăng giá, cuối cùng lấy được rượu nữ vương nhưng sẽ không được trả rượu. Bạch Mẫu Đan ta sẽ không khách khí, đảm bảo dùng gậy đuổi ra khỏi Da Vi Uong." “Vậy thì tiếp theo, chúng ta sẽ bước vào giai đoạn đầu giá rượu nữ vương, giá khởi điểm 50.000. Bắt đầu!” “Tám mươi nghìn!” “Một Trăm nghìn!” “Một trăm mười nghìn!”

Cuộc đấu giá kịch kiệt chính thức được mở màn. “Rượu nữ vương bán giá cao nhất là bao nhiêu, ai còn nhớ?” Ngụy Tiến Phúc dựa vào ghế sô pha rồi giả bộ hỏi: “1,6 triệu, lúc đó anh không có ở đó, ông chủ trẻ tuổi của Thiên Hà chứng khoán Lý Phong, chủ sở hữu trẻ tuổi của tập đoàn Cẩm Thái là Chu Bính, cuối cùng bị Chu Bính đoạt được” Hàn Ngự thuộc như lòng bàn tay kể lại.

Ngụy Tiến Phúc châm một điều thuốc rồi lại giả bộ nói: “Đó là tại vì ta không có ở đấy. Nếu lúc đó ta có mặt, họ biết rằng rượu của nữ vương thuộc về ta, vì vậy cũng liền nhún nhường mà thôi” “Đúng vậy, đúng vậy. Ở Giang Thành này, ai dám cùng Ngụy Thiếu gia đối đầu cơ chứ.” Hàn Ngự chực chờ nịnh hót.

Ngụy Tiến Phúc nghe cực kỳ thoải mái.

Ngụy thiếu gia, đêm nay Chu Bính cũng ở đây, hắn hiện tại đang ra giá. Người có muốn hay không kêu lên một tiếng để hù dọa hắn?” Hàn Ngự hỏi. “Được.” Nhìn thấy giá cả bị nâng lên hơn 300.000, Ngụy Tiến Phúc lập tức nổi hứng thú, phất tàn thuốc rơi xuống rồi đứng lên. “Ba trăm sáu mươi nghìn!” "Ba trăm bảy mươi nghìn!" "Ba trăm tám mươi nghìn!"

Từ 50.000 mà giả được nâng lên mức này đã có 80% số người bỏ cuộc, bỏ ra số tiền lớn như vậy để uống một ly rượu thật đúng là chỉ có rất ít người dám chơi.

Đúng lúc này. Giọng nói đột ngột của một kẻ vang lên: “Năm trăm nghìn!”

Mọi người nhìn về hướng âm thanh phát ra, đều xì xào: “Ngụy thiếu ra tay!”

Trong tích tắc, rất nhiều người đã rút đầu vào cổ, cùng Ngụy thiếu tranh chấp là cỡ nào điên khùng, không thể làm được gì với gã ta cả.

Nhưng vẫn có một số người không cho Ngụy Tiến Phúc mặt mũi. Giống như Chu Bính lập tức ra giả: “Năm trăm ba mươi nghìn!” "Năm trăm năm mươi nghìn!" "Năm trăm tám mươi nghìn!"

Bầu không khí bị khuấy động, mấy tên cá biệt không nể mặt Ngụy Tiến Phúc đều ra giá. “Mẹ kiếp, nếu nhiều người không nể mặt ta như vậy. Vậy thì ta liền lấy thực lực cùng bọn họ nói chuyện!” Ngụy Tiến Phúc nét mặt bực bội, lớn tiếng hét giá: “Bảy trăm nghìn!”

Mọi người đều sôi trào, thời khắc cao trào đã tới rồi. “Quả nhiên!” "750.000!" "800.000!" "Chín trăm nghìn!"

Một số ít công tử thiếu gia không nể mặt Ngụy Tiến

Phúc càng ra giá mãnh liệt hơn. “Anh rể, anh nhanh kêu một giọng trợ hứng đi.” Tần Liệt say mê nhìn. Hắn ta thua hết tiền tiêu vặt trong trận chọi gà, nếu không thì nãy giờ hắn cũng hét giá lên rồi. “Không vội, anh đang chờ ra một cú đấm mạnh sau cùng đánh cho phù mặt tên Ngụy Tiến Phúc kia” Diệp Thiên xua tay nói.

Thật tốt cho một cú đấm sau cùng!

Tần Liệt cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đặc biệt mong chờ một cú đấm mạnh của anh rể sẽ như thế nào.

Tần Liên Tâm tò mò nhìn Diệp Thiên, không nghĩ tới anh ấy lại nói những lời khí phách như vậy.

Vì vậy, cô ấy cũng mong chờ Ngụy Tiến Phúc sẽ phản ứng như thế nào sau cú đấm của Diệp Thiên. Ngụy Tiến Phúc không coi tiền là tiền, giống như Diệp Thiên, khi hai tia sét này va chạm sẽ tạo ra hiện tượng gì? "1,2 triệu!" "Một triệu hai trăm hai mươi nghìn!" "1,23 triệu!"

Cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra, nhưng giá đã được nâng lên hết mức, chỉ còn năm người có thể tiếp tục ra giá.

Và năm người này có vẻ hợp tác rất ăn ý, Ngụy Tiến Phúc không ra giá thì họ liền thêm mười nghìn hoặc hai mươi nghìn mà thôi. Nếu Ngụy Tiến Phúc ra giả, bọn họ liền ra giá lên trăm nghìn thậm chí cao hơn nữa. “Mẹ kiếp, năm người này không nể mặt lão tử chút nào, vẫn còn muốn ra giá!” Ngụy Tiến Phúc khó chịu cực kì rồi nói.

Gã có nhiều tiền, nhưng nếu là uống một ly rượu mà tốn một hai triệu cũng có chút đau.

Anh họ, sao anh không cho năm người này thở phào nhẹ nhõm. Tranh đoạt kia cũng chỉ lãng phí mà thôi. Hắn ta có thể có tiền ra giá với anh sao? Không thấy từ nãy tới giờ hắn vẫn không dám ra giả lần nào sao? Trương Thủy Đồng nhìn Diệp Thiên và chế nhạo.

Ngụy Tiến Phúc nghe vậy liền nhớ tới ở đây còn có một tên khó ưa, lập tức quát Diệp Thiên: “Ta đã nói tên nghèo kiết hủ lậu, ngươi không phải muốn đấu với lão tử sao? Lão tử đã ra giá năm lần, ngươi cũng ra giá một lần cho ta nhìn xem a!” "Có phải hay không cho rằng mấy chục nghìn là có thể uống được rượu nữ vương, kết quả giá cả đều gọi vào hơn một triệu, dọa cho người sợ mà đi tiểu phải không?" “Cũng giống như ngươi, những người bần hèn và nghèo nàn chưa vao giờ nhìn thấy thế giới. Ngươi căn bản không biết được thế giới của người giàu chúng ta có bao nhiều tiên cuồng, ngươi không bao giờ tưởng tượng được. “Ngươi có biết lần cao nhất ta đã chi bao nhiêu tiền để xem phát sóng trực tiếp không? Ta đã trả 8 triệu trong 2 giờ! 8 triệu! Ngươi mẹ nó phỏng chừng lớn như vậy cũng chưa gặp qua cái con số này đi?" “Đừng nói là 8 triệu, trước khi mở, trước đây ở cái tiệm thuốc phế phẩm này, tiền nước của ngân hàng này chưa tới 80.000. Chắc nghèo như vậy rồi, trời ạ!”

Trương Thủy Đồng châm chọc nói. “Haha!!!” Đám người Lưu Thiếu Khải cùng Hàn Ngư cười phá lên. “Thật quá tự phụ!” Tần Liệt trợn mắt với vẻ rất khó chịu. “Mẹ nó, còn giả bộ gì mà bỏ ra 8 triệu, ông mày năm đó vừa mới một tiếng đã cho một nữ nhân viên 10 triệu, bị đám kia gọi là vua tốc độ tiêu pha. Lúc đó, người tính là cái gì!” Tần Liệt không cam lòng yếu thế rồi bất đắt dĩ đáp. Hắn không nghĩ tới vừa mới nói xong, lỗ tại đã bị Tần Liên Tâm hung hãn nhéo mạnh. “Ngươi không nói ta còn không biết nữa, từ khi nào ngươi lại trả cho nữ nhân viên 10 triệu trong một giờ, đúng thật là năng lực lớn. Người đã từng khi nào mua quà một nghìn cho chị gái ngươi chưa? Bộ ngực Tần Liên Tâm phập phồng, từ nhỏ ta đã đối với ngưới rất tốt, ngươi cũng không biết đối với chị của mình tốt một chút, đội lại một nữ nhân viên xa lạ liền tỏ ra hào phóng tốt bụng như vậy. 'Chị, đau quá, buông tay ra.” Tần Ân Hy la lên. Đưa tới một tràng cười sảng khoái.

Ngụy Tiến Phúc thậm chí còn tỏ ra tự phụ hơn khi nghe thấy chuyện này: “Tần Liệt à, đây là chỗ thua kém của người với ta. Ngươi có thể tiêu 10 triệu mà chị gái nóng lòng muốn giết ngươi tới vậy. Khi ta bỏ ra 8 triệu, ta vẫn nhờ anh trai giúp đỡ. Đây chính là cái khoảng cách, haha!"

Tần Liên Tâm nghe vậy liền buông tay ra khỏi Tần Liệt, không phải cô ấy keo kiệt, mà là tiền không phải tự nhiên đi tới, nếu nó chi tiêu nhiều hơn cho những việc có ích, cô sẵn sàng đưa thêm cho Tần Liệt, nhưng nó lại dùng chỉ để thưởng cho nữ nhân viên. Cô cảm thấy cực kì đau lòng. "1,35 triệu!" "1,36 triệu!"

Giờ phút này, Ngụy Tiến Phúc cũng thể hiện quá mức, trực tiếp hét lớn: "Hai triệu!"

Quán bar im lặng ngay lập tức.

Ngụy Tiến Phúc tức tời vui mừng, lên giọng nói với Tân Liệt: "Ngươi nhìn thấy chưa? Ta một tiếng nói cho bọn họ sợ hãi. Nếu như người có khả năng, đến cho ta xem!"

Tần Liệt tức khắc nhìn về hướng Diệp Thiên với ánh mặt cầu cứu.

Cũng đúng vào lúc này, nhìn về hướng Ngụy Tiến Phúc nói: "Không cần lại khiêu khích, mặt người đã chuẩn bị tốt để cho ta đấm mạnh một cái rồi sao?”