Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 580: Mặc dù có trăm nghìn người nhưng chỉ mình tôi cũng đủ!




Diệp Thiên biết, lúc này phóng hỏa đốt lương thực, tiệm dầu, tiệm muối, ngân hàng, không còn nghi ngờ gì nữa là muốn cho Bắc Lương rơi vào tình trạng hỗn loạn, là cách tốt nhất tăng tốc độ Bắc Lương Thành bị công phá.

Bởi vì, vua coi dân là trời, dân coi gạo là trời.

Mà trong Bắc Lương Thành, có gần hai tỷ người dân.

Nếu như tiện lương thực, tiệm dầu, tiệm muối, ngân hàng toàn bộ đều bị đốt, người người trong Bắc Lương Thành sẽ tự rời vào tình trạng nguy hiểm, rất nhiều người sẽ bởi vì thế mà không có cơm ăn, vậy thì bọn họ chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Tuy tu sĩ có thể không ăn cơm, nhưng trong hai tỷ người của Bắc Lương Thành. nhưng số người tu sĩ chưa chưa đến mười phần trăm, trên chín mươi phần trăm là người dân thường, bọn họ không ăn cơm sẽ chết đói.

Mà tu sĩ cũng không thể hoàn toàn không ăn cơm được, nếu đều là tu vi cao thì còn được, ví dụ như tu sĩ cảnh giới trúc cơ, bai ngày không ăn cơm cũng có thể chịu được.

Hơn nữa rất nhiều tu sĩ có vợ con và ba mẹ, bọn họ là tu sĩ có thể không ăn cơm, nhưng vợ con ba mẹ chưa chắc đã là tu sĩ, nên cần ăn cơm.

Cư như vậy, bởi vì vấn đề ăn cơm, có thể khuấy động Bắc Lương Thành long trời lở đất.

Đến lúc đó Bắc Lương Vương vừa cần phải phái đại quân đi trấn áp, vừa phải phái đại quân đi lùng bắt người áo đen, còn phải phái đại quân đi nghiêm thủ lương cửa hàng lương, cửa hàng dầu, cửa hàng muối, và ngân hàng.

Bắc Lương Thành có bao nhiêu binh lực?
Trận chiến mới vừa rồi, tử thương không có hai mười vạn cũng có mười vạn quân rồi.

Mà bên trong thành còn xuất hiện hỗn loạn, muốn trấn áp toàn thành, không có ba năm mười vạn đại quân thì sợ là trấn áp không nổi, thế này thì còn binh lực đâu mà đi giữ thành?

Cho nên phản quân mới dùng kế duy diệu duy tiêu này, thật sự có thể chú đẩy mục đích gia tăng tốc độ duyệt Bắc Lương Thành, chỉ có điều phản quân tính toàn toàn diện, lại không biết trong Bắc Lương Thành có tồn tại một người lợi hại như Diệp Thiên tồn tại.

Âm mưu của bọn họ, sẽ khiến tốc độ bao vây của Diệp Thiên tăng tốc hơn, và còn nưng cao danh vọng của Diệp Thiên, càng giúp đỡ rất hữu ích hơn cho kế hoặc khiến cho Long Tộc đứng lên của Diệp Thiên.

"Còn mẹ nhà nó! Đốt ngân hàng của nhà tôi! Tôi phải gia nhập dân binh! Bâm thây vạn đoạn bọn người áo đen bịt mặt đó!"

Trần Dật Xuân không kìm được tức giận nói, dẫn trước đứng bên cạnh Diệp Thiên.

"Tôi cũng muốn gia nhập Dân Binh! Trừng phạt những cẩu tặc đã chặt đứt đường sống của gia đình chúng tôi!"

Lại một tu sĩ con nhà giàu có chút hy vọng cảnh giới kim dan ở Bạc Lương Thành đứng lên.

"Tôi cũng muốn gia nhập!"

"Tôi cũng muốn gia nhập!"

"Tôi cũng muốn gia nhập!"

Chỉ một thoáng, rất nhiều tu sĩ tỏ thái độ thái độ tràn đầu bực tức, lần này thật sự muốn gia nhập, tuy là không đủ vạn người, nhưng cũng có năm sáu ngàn người.

"Được!"

Diệp Thiên một tay ôm lấy Đóa Đóa, một tay đưa cao thương phẩm thân binh hét lớn: "Tất cả dân bình nghe lệnh, nhanh chóng nghe theo lệnh của bổn thống lĩnh, đồ sát giết đám cẩu tặc đã phóng hỏa!"

Anh lo lắng tinh phẩm thân bình sẽ dọa gọn chó của bọn người áo đen, thấy anh là bỏ chạy, cho nên mới dùng thương phẩm thần binh, như thế người áo đen mới không sợ, có thể giết thêm một ít.

"Vâng!"

Trần Dật Xuân và những người khác, cũng đều nháo nhào nộp ra vũ khí phòng thân trung phẩm hoặc thượng phẩm.

Rất nhanh, Diệp Thân dẫn theo một nghìn dân binh, trùng trùng điệp điệp bay về hướng đang chiến tranh đầy khói lửa.

"Thống lĩnh ngài xem!" Bên dưới có rất nhiều người mắc áo đen gọi lớn.

"Thống lĩnh ngài xem!” Bên dưới có rất nhiều người mặc áo đen đeo mặt na! Chi ít có đến một trăm người!"

Bay đến trên không một con đường lớn, Trần Dật Xuân chỉ xuống dưới nói.

Diệp Thiên lúc này hạ lệnh:

"Là cảnh giới kim đan, theo bổn thống lĩnh xuống dưới giết chết hết những kẻ mặc áo đen đeo mặt nạ, nếu không phải cảnh giới kim đan, thì đi đến hai bên dập tắt lửa đi!"

Dứt lời, Diêp Thần ôm Đóa Đóa lao xuống phía dưới, Trần Dật Xuân đợi mấy người cảnh giới kim đan rồi cũng đáp xuống.

Đạp xuống mặt đất rồi, dẫm nát đá xanh trên đường lớn, Trần Dật Xuân đợi người bên trái phải xem chút, thấy có cả Diệp Thân bên trong, chỉ có tám người cảnh giới kim đan.

Ngay lập tức sửng sốt nói thầm ôi mẹ ơi!

Sau đó, lại có ba người cảnh giới kim đan, vào lúc người mặt nạ áo đen đi qua, liền bị dọa đến tim can nứt ra, liền lập tức nhảy lên không trung.

Tiếp theo, lại có ba người cảnh giới kim đan trốn chạy.

Trần Dật Xuân thấy chỉ còn có anh và một mình Diệp Thiên, nhất thời nuốt nước miếng một cái vào bụng nói: "Người là thủ lĩnh người xung phong đánh trận đầu, tôi đi lên trên quan sát cuộc chiến."

Nói xong, anh tôi nhảy một cái bay lên không trung.

"Ê ê ê, các người có thể nào đừng có sợ chết như vậy có được không? Đã nói là sẽ giết chết cẩu tặc, sau không ai xuống đây thế!"

Diệp Thiên thấy số lượng đội viên ngàn người, vừa gặp một trăm người mặc áo đen, toàn bộ con mẹ nó bị dọa mất mực, nhất thời buồn bực hét lên.

"Thống lĩnh, không phải chúng tôi sợ chết, thật sự mà nói cảnh giới kim đan bên chúng tôi quá ít, chí có tám người, còn trong một trăm người bọn họ chí ít có đến tám mươi người là cảnh giới kim đan, chúng tôi lấy cái gì đi giết bọn họ đây!" Có một người cảnh giới kim đan xụ mặt khổ sở nói.

"Ha ha ha!!!"

Lúc này hơn một trăm người mặc áo đen toàn bộ đều bị chọc cho cười.

"Một đám người vô dụng, chỉ biết đánh võ mồm, sao mà dám liều mạng chống đối với chúng tôi chứ?" Người dẫn đầu nhóm người mặc áo đen lạnh lùng nói.

Sau đó, anh tôi nhìn về hướng Diệp Thiên, nhịn không được cười khúc khích một cái nói: "Tên nhóc này, chỉ còn lại mình người thôi, người còn không mau cút đi, đợi nhận sự tàn sát của bọn tôi hả?"

"Hừ!"

Diệp Thiên hừ một tiếng nói: "Tuy là ngàn vạn người, mình tôi cũng đủ!"

Nói xong, anh cầm kiếm xung phong liều chết xong qua.

"Ôi! Thật sự muốn tìm đến chỗ chết!"

Phía trên một đám người tu sĩ thời dài nói.

Trần Dật Xuân càng nôn nóng hơn nói: "Anh muốn chết, đừng có dẫn con gái cùng đi chết chứ, đáng yêu như thế mà, chết rồi đáng tiếc lắm đó trời ơi, nhanh ném con bé qua cho tôi đi!"
"Xoẹt xoẹt xoẹt!"

Một đám người mặc áo đen đeo mặt nạ, nhìn thấy trên tay Diệp Thân ôm một cô gái nhỏ. Hướng về bọn họ phát động tấn công, làm cho bọn họ đều phát ra tiếng cười như vịt kêu.

Đúng vào lúc này!

Diệp Thiên trong giây lát tăng tốc!

Chỉ một thoáng, anh tựa như một đường sáng, xuyên tới xuyên qua xuyên lui xẹt qua giữa đám người áo đen, tốc độ nhanh đến mắt thường cũng đều khó mà bắt kịp bước đi của anh.

"Ôi mẹ ơi!"

Những dân binh bên trên kinh ngạc quan sát trận chiến!

Liều mạng dụi mắt!

Quả thực không thể tin được, thống lĩnh của bọn họ, tốc độ lại nhanh đến bước này.

Thẩm chí trong lòng bọn họ đều cùng lúc dấy lên một ý niệm.

Đó chính là!

Thống lĩnh đang làm gì thế?

Nhưng rất nhanh, theo bước chân Diệp Thiên dừng lại ở giữa đám người mặc áo đen đeo mặt nạ đó, bỗng nhiên, toàn bộ thần trên và thân dưới của bọn họ đều bị tách ra, bị chém ngay eo, mùi máu tanh nồng nặc từ từ lan tỏa.

"Đây..."

Tất cả dân binh ở trên không trung toàn bộ đều ở to mắt há hốc mồm, thần sắc ngơ ngác không thể tin được!

Thống lĩnh lại một dựa vào sức của một người, chém vào eo hết thảy những người mặc áo đen đeo mặt nạ sao?

Tuy nhiên, trong đó vẫn c̣n có hai mươi một vị cảnh giới kim đan?

Trời ơi! Lực chiến như thế cũng quá bùng nổ rồi!

Giờ khắc này, tất cả những tu sĩ tham gia vào dân binh, đều nh́n Diệp Thiên với cặp mắt khác xưa.

Thẩm chí có một số người, đă sinh ḷng sùng bái!

Cảm thấy có một người trâu ḅ như thế tồn tại làm thống lixng của bọn họ, đặc biết vĩnh hạnh!

"Ê, c̣n ngẩn ra đó làm ǵ, nhanh dập lửa đi, tiện thể khiên mấy cái xác người áo đen này lên trên vai, tiếp túc săn giết."

Thấy từng người một đều ngẩn ra, Diệp Thiên nhịn không được tức giận hét lên với bọn họ.

"Được được được!"

Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ngay lập tức khí thế của từng người đều cao trào, xông vào không trung lao xuống, thời gian chỉ trong nháy mắt, liền dập tắt lửa lớn của mấy tiệm chung quanh.

Sau đó hai trăm nửa phần thi thể được hơn hai trăm vi dân binh có tu vi thấp khiên lên, một đám người dưới sự thống lĩnh của Diệp Thiên, tiếp tục t́m kiếm săn giết người áo đen.

Một lúc sau, lửa chiến bên ngoài thành đã dừng lại, lửa lớn trong thành toàn bộ bị dập tắt.

Trên dưới Bắc Lương Thành, rơi vào một màn đau thương căm giận.

Bởi v́ cửa hàng lương, cửa hàng daaufm cửa hàng muối , ngân hàng trong toàn bộ cộng lại có gần mười vạn họ gia đ́nh, khi bị đốt cháy nhiều nhà như vậy, nhất định sẽ khiến giá cả của lương thực, giá dầu, giá muối tăng mạnh.



Tiếp theo này nếu tiếp tục bị đốt, không cần bao lâu, người dân trong thành sẽ rất khó có cơm để ăn.

Cho nên không phẫn nộ chính là giả!

Nhưng vào lúc này, cái chợ lớn nhất trung tâm Bắc Lương Thành, lại đột nhiên trỗi lên tiếng pháo nổ, chiêng trống vang vọng khắp trời, một màn cảnh tưởng huyên náo.

Rất nhanh, dẫn đến vô số dân chúng Bắc Lương Thành vây đến xem.

Chỉ thấy giữa th trường chợ, xếp đầy thi thể người mặc áo đen, mà những thi thể của người mặc áo đen này phia sau Có một cái đài cao, trên đó đứng một đôi ba con, cùng với ngàn người khua chiêng gõ trống.

"Bọn họ đang làm ở thế?"

"Nhưng người mặc áo đen này không phải là tên mặc áo đen phóng hoa đó chứ?"

"Chính là bị bọn họ săn giết sao?"

Bách tinh trên mạng ai ai cũng lộ ra vẻ nghi ngờ.

Mà lúc này, Trần Dật Xuân làm một động tác tay ra hiệu mọi người im lặng, nhất thời những tiếng trống chiêng cũng ngừng lại.

"Yêu lặng Yên lặng một chút! Yên lặng một chút!"

Trần Dật Xuân lại hướng về chỗ dân chúng đang nháo nhào nghị luận hét lên.

Rất nhanh chung quanh hội trường chợ đều dần trở nên yên lặng xuống.

Lúc này Trần Dật Xuân mới lên tiếng: "Các hương thân phụ lão, tôi biết các người nhất định rất thắc mắc, chúng tôi là những người ở, điều ở đã xảy ra với người đàn ông mặc đồ đen đã chết?"

"Tôi bây giờ sẽ nói với mọi người là chuyện g, chúng tôi là tổ chức dân binh tạm thời để bảo vệ thành, đây chính là thống lĩnh Diệp Thiên của dân binh hộ thành của chúng tôi, đừng thấy anh ấy là người Long Tộc, anh ấy rất trâu đó."

"Nín thấy rồi chứ, hơn ba ngàn tên cẩu tặc phóng hỏa cửa tiệm của chúng tôi, hơn một nửa đều là bị thống lĩnh của chúng tôi giết chết, một số nhỏ là do dân binh chúng tôi giết."

"Hiện tại chúng tôi gọi mọi người qua đây, chính là muốn nói cho mọi người biết, có dân binh hộ thành của chúng tôi ở đây, nếu như cn có người mặc đen phóng hỏa, chúng tôi thấy một người giết một người, giết đến khi nào bọn họ trở thành rùa rút đầu, không dám đi ra ngoài quấy rồi mới thôi!"

"Tốt! Giết hay lắm!" Mấy triệu dân chúng vây xem nghe vậy, ai ai cũng vô tay khen ngợi, tiếng h hét rung trời động địa. Rất nhanh, đã không ít dân chúng, dùng cải thối và trứng thối ném lên mấy thi thể của người mặc áo đen, để trút hết cơn giận. "Mẹ nó, bọn dân binh hộ thành đáng chết!" Có gần trăm người phóng hóa cởi bỏ đồ áo đen, sau khi nhn thấy anh em của bọn họ bị giết rồi bị ném như trứng thối, tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết hết những tên dân binh hộ thành này. Lúc này chung quanh người xem có hơn một ngàn tu sĩ cảnh giới thiên cảnh, nháo nhào bay lên trên đài cao, bầu không khí cực kỳ cao trào, nếu muốn gia nhập hộ thành dân binh. không ít đại gia bà bác, cũng tỏ rõ thái độ, muốn con trai tu sĩ của bọn họ gia nhập hộ thành dân binh. "Quả tốt rồi thống lĩnh! Cứ như vậy, thời gian không đến một ngày, số lượng người hộ thành dân binh của chúng tôi nhất định sẽ đạt đến hai ba vạn người!" Trần Dật Xuân kích động nói. Bởi vậy, anh ta đã được Diệp Thiên tạm thời phong làm phó thống lĩnh.

Nhà anh ta có tiền, cho anh ta làm phó thống lĩnh, vấn đề chi tiêu đã liền được giải quyết.

"Được rồi."

Diệp Thiên cũng lộ ra vẻ mặt hài long gật đầu một cái.

Vưa hay đúng vào lúc này, một thanh âm đột ngột truyền tới:

"Đại vương giá lâm!"