Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 572: Dùng chút mưu mẹo tóm nội gián! 




Phủ của Bắc Lương vương nằm ở trung tâm Bắc Lương thành, rộng mười mấy km vuông, quy mô vô cùng rộng lớn, kiến trúc cực kỳ xa hoa, tuy gọi là phủ, trên thực tế là quy mô cấp bậc hoàng cung, thực sự rất hoành tráng.

Khi Diệp Thiên tới vương phủ đã là đêm khuya.

"Ba ơi, phòng ở thật đẹp!"

Đi vào tầm vương phủ của Bắc Lương Vương, Đóa Đóa đã bị tẩm cung lộng lẫy làm kinh sợ.

Chỉ thấy tòa kiến trúc cao hơn trăm mét, tất cả đều làm từ bạch ngọc, ánh nến chiếu sáng bên trong, cả tòa cung điện lóe lên ánh sáng trắng vô cùng chói mắt, cực kỳ hoàn mỹ.

"Vậy Đóa Đóa có muốn ở lại căn phòng xinh đẹp này không?"

Không đợi Diệp Thiên mở miệng, công chúa cười mỉm chi hỏi.

"Đương nhiên là muốn rồi."

Đóa Đóa gật đầu nhỏ.

Công chúa nói: "Nếu Đóa Đóa muốn ở căn phòng xinh đẹp này, thì hãy kêu ba em cố gắng hết sức chữa khỏi bệnh cho ba chị. Thì chị sẽ xin ba của mình xây cho hai ba con một căn phòng xinh đẹp y như vậy để ở."

"Vậy thì thôi"

Đóa Đóa lắc đầu: "Ba mẹ và em tới nơi này là để du lịch, không thường ở nơi này, em là muốn ở trong nhà của mình cũng có một căn phòng xinh đẹp như vậy."

"Vậy nhà của em ở đâu?" Công chúa tò mò hỏi.

Đóa Đóa lắc đầu: "Em không thể nói cho chị biết được. Bởi vì em sợ sẽ dọa chị mất."

Công chúa: "..."

"Ha ha!"

Diệp Thiên lại bị Đóa Đóa chọc cười, sờ sờ đầu nhỏ của con gái nói: "Đóa Đóa thích phòng ở xinh đẹp như vậy, để hôm nào ba liền đi mua một đống lớn ngọc thạch còn đẹp hơn so với cái này, chờ khi chúng ta về nhà, ba liền xây cho Đóa Đóa một căn phòng còn đẹp hơn ở đây được không?"

"Dạ được, dạ được"

Đóa Đóa vui vẻ vỗ tay, cười không thấy mắt đâu.

Công chúa nhíu lông mày, chỉ cảm thấy hai ba con nhà này quá thần bí.

Một lúc sau, công chúa liền đưa Diệp Thiên cùng Đóa Đóa tiến vào tẩm cung.

Bên trong trang trí càng xa hoa hơn, mắt to của Đóa Đóa nhấp nháy nhấp nháy, càng muốn có được một ngôi nhà xinh đẹp như vậy để ở.

"Công chúa điện hạ"

Đi vào một gian ngoài, công công liền cười hành lễ, phất trần trong tay chỉ Diệp Thiên, cười hỏi: "Vị này chính là Diệp Thiên bản đan dược sao công chúa?"

Công chúa gật đầu, hỏi: "Ba của tôi có ở bên trong đây không?"

"Dạ, đang ở bên trong cùng ba vị đại tướng quân bàn bạc kế sách đánh lui địch" Công công trả lời nói.

Công chúa phân phó nói: "Đi vào bẩm báo với ba tôi, Diệp Thiên đã tới rồi."

Công công đứng dậy đi liền đi vào trong.

Vốn dĩ công chúa sẽ tự mình đi vào, nhưng bởi vì hoài nghi công công có thể là một báo nội gián, cho nên không thể để Diệp Thiên cùng công công ở bên ngoài.

Bởi vì công công chính là cao thủ Nguyễn Anh cảnh, sợ Diệp Thiên bị ông ta giết, hoặc là uy hiếp. Anh sẽ không chữa trị cho ba được nữa.

Ngay sau đó, công công liền ra tới, cung kính nói: "Đại vương cho mời."

Kết quả là, công chúa liền đưa Diệp Thiên cùng Đóa Đóa đi vào.

Tiến vào bên trong, ánh mắt Bắc Lương vương cùng ba vị đại tướng đều ở trên người ba con Diệp Thiên.

"Ba, vị này chính là Diệp Thiên."

Đi vào trước mặt Bắc Lương vương, công chúa chỉ chỉ Diệp Thiên nói.

"Tham kiến Bắc Lương vương"

Diệp Thiên chắp tay hơi khom người nói.

Đóa Đóa cũng học Diệp Thiên hành lễ.

"Thảo dân thật to gan, thấy hoàng thượng mà không mau quỳ xuống, lễ nghĩa đơn giản thế mà còn không biết sao, còn không mau quỳ xuống!" Thủ lĩnh cấm quân quát.

"Diệp Thiên tôi chỉ quỳ lạy trời đất, quỳ lạy ba mẹ. Về phần ông tôi xin phép không quỳ" Diệp Thiên nói.

Nói giỡn, anh đường đường là Bắc Minh Tiên Đế, sao lại quỳ trước một dân bản xứ?

Còn biết xấu hổ hay không?

Hành lễ đều đã tính mất mặt, truyền tới thế giới vũ trụ trung ương ngân hà đi, đều sẽ làm người cười đến rụng răng, nếu là quỳ lạy vậy còn không bị cười chết.

"Làm càn!"

Ba vị đại tướng quân đều tức giận.

"Được rồi được rồi”

Bắc Lương vương nói: "Là quả nhân mời anh đến để xem bệnh, miễn anh phải quỳ hành lễ với trẫm"

Bắc Lương vương đương nhiên là khó chịu, nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, ông ta phải chữa khỏi bệnh mới đánh lui quân địch được, cho nên cũng liền lười chấp nhặt với Diệp Thiên

Haizzz!

Công chúa nhẹ nhàng thở ra.

May phụ vương có chủ kiến, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Phải biết rằng, ba vị đại tướng quân đều có khả năng là nội gián, có thể đẩy Diệp Thiên vào chỗ chết, nếu vừa rồi phụ vương tức giận, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Diệp Thiên liền xong rồi.

"Thật là đau đầu!"

Trong lòng cô ta âm thầm oán trách một câu.

Rồi sau đó, cô ta ôm lấy cánh tay ba mình, sau đó làm nũng nói: "Ba ơi, bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn suy yếu, liền không cần vất vả vì việc nước như vậy! Hãy cho ba vị đại tướng quân đi về trước đi ba, mau cho Diệp Thiên xem bệnh, chuyện nước sáng mai bàn lại được không ba!"

Bắc Lương vương gật đầu, nói: "Ba vị đại tướng quân liền đi về trước. Hãy ngẫm lại cách để đánh lui địch đi, sáng mai nếu không tìm ra kế sách để đẩy lùi địch, vậy chỉ có đóng chặt cửa thành chuẩn bị chiến tranh"

"Vâng! Đại vương!"

Ba người chắp tay hành lễ, sau đó lui đi ra ngoài.

"Ba, ba mau ngồi đi."

Công chúa đỡ Bắc Lương vương ở trên long ý ngồi xuống, hạ giọng nói: "Ba, con hoài nghi bên cạnh ba có nội gián"

"Cái gì!"

Bắc Lương vương nghe vậy, đột nhiên từ trên long ỷ đứng lên. Trên mặt tỏ vẻ không tin vào tai mình.

Hiện giờ tình thế nguy cấp, bên người có nội gián, bên kia còn lợi hại hơn nữa?

"Làm sao mà con biết được?" Bắc Lương vương hỏi.

Công chúa thấp giọng nói: "Khâu Ngọc Đường mua được đan dược mới bảo vệ tánh mạng của Diệp Thiên, lúc ấy ở đây trừ ngài còn có nhi thần, đại ca, tướng quân Tư Đồ, tướng quân Thượng Quan, tướng quân Âu Dương, cùng với Ngụy công công cùng Khâu Ngọc Đường, ba kêu con đi mời Diệp Thiên, cũng chỉ có mấy người này biết”

"Chính là khi con vừa đến xóm nghèo, liền bị nhị ca phái bọn áo đen đến tập kích, bọn họ tuyên bố muốn ép con giao ra Diệp Thiên. Còn muốn đẩy con vào chỗ chết, thị vệ của con đều bị bọn họ giết sạch, ngay cả con cũng bị thương nặng, may mắn được Diệp Thiên

cứu."

"Thật sự là vậy sao?"

Bắc Lương vương nghe xong trở nên khiếp sợ: "Con chắc chắn là tên cầm thú kia phái người tới?"

"Xác định ạ!".

Công chúa chắc chắn như định đóng cột nói: "Nhi thần chính tai nghe được, do người áo đen động thủ với Diệp Thiên mà nói, chính nhị vương tử nghiệp lớn thiên thu, muốn giết Diệp Thiên"

"Còn Diệp Thiên không ai nhận ra anh, vậy sao anh có thể ảnh hưởng đến việc lớn của nhị ca được chứ?"

sao lại có thể."

Nói đến này, ông ấy không nói được nữa.

"Nhị ca, tam ca, tứ ca, và con không phải con ruột của người sao, không phải đều vì ích lợi mà phản bội ba, đối địch với ba sao, huống chi không có quan hệ huyết thống." Công chúa nói.

"Đúng vậy, ngay cả con của trẫm còn phản bội trẫm, huống chi người ngoài"

Bắc Lương vương cười đau khổ, vô lực ngồi ở trên long ý, nói: "Không có chứng cứ, không thể bắt được họ, nếu bắt cả ba người, Bắc Lương thành xem như tự sụp đổ."

"Xem ra thật sự là ông trời muốn trẫm chết mà!"

Công chúa lâm vào trầm mặc.

Này chỉ là suy đoán của cô ta, cũng không có chứng cứ xác thật, cho nên cũng không biết nội gián rốt cuộc là ai.

Khi hai cha con họ lâm vào trầm mặc, Diệp Thiên đột nhiên cười nói: "Muốn bắt được nội gián cũng không quá khó khăn, chỉ cần chút mưu mẹo, là có thể làm tên nội gián đó lộ ra đuôi cáo."

"Sao!"

Hai mắt của Bắc Lương vương cùng công chúa lập tức sáng lên.

"Kế sách gì?" Bắc Lương vương hỏi.

Diệp Thiên nói: "Bọn họ muốn diệt trừ tôi, đơn giản chính là không hy vọng tôi chữa khỏi cho ông, cho nên chỉ cần tôi ghi cho

ông ba đơn thuốc khác nhau, rồi đưa cho ba người bọn họ đi bốc thuốc, nếu ai lấy không đúng, chính là hy vọng ông không thể được chữa hết, như vậy nội gián sẽ lộ mặt"

"Ha ha!"

Bắc Lương vương nghe xong tức khắc thoải mái cười to.



chapter content