Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 564: Chó cắn chó!




Lúc này, trong Dược Vương đường, sau khi hoàn thành giao dịch, Khâu Ngọc Đường tức khắc cảm thấy nhẹ nhõm, ung dung tự tại ngồi ở ghế thái sư, ngón tay vừa nhẹ gõ lên ghế bành có tiết tấu, vừa tỏ vẻ sung sướng.

"Lão gia, có cần tôi phái người đi bắt anh ta về không?"

Chủ quầy nói nhỏ vào tai ông chủ: "Tôi phỏng chừng trong hồ lô của anh ta, ít nhất còn có thêm mấy chục viên cực phẩm đan dược, trong nhẫn không gian của ông ta khẳng định cũng có không ít tinh phẩm cùng cực phẩm tiên dược."

"Nhìn ông lúc này thật nham hiểm!"

Khâu Ngọc Đường trắng liếc mắt một cái nhìn chủ quầy, nói: "Ông chủ tôi cũng có hơn chục tỷ linh thạch gia sản, có rất nhiều tiền, sẽ đi làm những chuyện như giết người cướp của sao? Truyền ra bên ngoài, ông chủ tôi cũng đâu còn thể diện chứ?"

"Nhưng anh ta chỉ là một người Long tộc nhỏ bé, dù có giết chết anh ta cũng sẽ không có người nào dám bàn tán." Chủ quầy nói.

"Ông nói ông..."

Khâu Ngọc Đường liền cho chủ quầy một cái tát lên mặt mà trách mắng: "Ông chủ tôi đây chân trước vừa xin lỗi người Long tộc. Trước mặt mọi người đều nhìn thấy, sau lưng liền sai người khác giết người, ông muốn cho người khác nghĩ tôi là người như nào? Nói tôi là người vong ơn bội nghĩa sao? Hay nói tôi là một tên đàn ông vô sĩ?"

"Này..."

Chủ quầy nghẹn lời, nhưng vẫn là nói: "Nhưng ông không giết anh ta thì cũng có rất nhiều người muốn giết anh ta. Dù sao anh ta một người Long tộc, trên người mang theo mấy chục tỷ linh phiếu, còn có nhiều cực phẩm đan dược cùng tiên dược như vậy, khẳng định sống không được bao lâu."

"Lời của ông nghe cũng thật có lí, người thường dù vô tội tới đâu khi mang của quý cũng trở thành có tội."

Khâu Ngọc Đường nói xong liền chìm vào suy tư, không biết làm hay là không muốn làm.

"Như vậy đi."

Sau một hồi suy nghĩ cặn kẽ, Khâu Ngọc Đường nói: "Ông tự mình mang ông Ngô bọn họ đi âm thầm bảo vệ người Long tộc kia, thuận tiện theo dõi theo dõi anh ta, xem bọn chúng ở tại nơi nào."

"Bảo vệ anh ta?"

Chủ quầy không đồng ý: "Anh ta là người Long tộc, có tài đức gì làm ngài phải phái người bảo vệ anh ta, này không phải đề cao anh ta quá sao? Tôi không đi!"

"Con mẹ nó!"

Khâu Ngọc Đường lập tức trở nên giận dữ, lên giọng mạnh mẽ nói: "Tôi hỏi ông, ông có phải không phục không, ông chủ tôi nói ông cũng không nghe phải không?"

"Nghe, chỉ là tôi không nghĩ phải đi bảo về người Long tộc, thật quá mất mặt."

Chủ quầy bày ra bộ mặt uất ức.

"Ông...!"

Khâu Ngọc Đường thiếu chút nữa bị tức chết, tức giận nói: "Ông chủ tôi còn giữ lại anh ta tất anh ta còn có ích có biết hay không, một người Long tộc lại có cực phẩm đan dược cùng tinh phẩm cực phẩm tiên dược, sau lưng anh ta khẳng định có một vị nào đó, ông chủ tôi đây vừa rồi uyển chuyển hỏi qua anh ta, anh ta cố ý tránh không trả lời tôi, tôi chưa từ bỏ ý định, các người nếu có thể cứu anh ta, thì anh ta sẽ mang lòng biết ơn với chúng ta. Lần sau tôi có hỏi anh ta, chẳng lẽ anh ta có thể không biết xấu hổ mà nói cho ông chủ tôi vị đại năng dấu lưng anh ta thì sao?"

"Nếu có thể kết bạn với vị đại năng kia, ông chủ tôi không phải có hy vọng có được càng nhiều cực phẩm đan dược cùng tiên dược sao? Điểm này đạo lý cậu chẳng lẽ cũng không hiểu sao?"

"Hắc!"

Chủ quầy nghe vậy, đột nhiên búng vào trán mình một cái, tức khắc trở nên thông suốt, bỗng chốt hiểu ra, cười nói: "Nhìn đầu óc của tôi này, sao lại không thể nghĩ ra được điều này chứ. Vẫn là lão gia đầu óc thông minh, không hổ là ông chủ mà!"

"Đó là đương nhiên!"

Khâu Ngọc Đường đắc ý nói: "Nếu không như vậy tôi có thể làm ông chủ, còn ông chỉ là làm công sao?"

Chủ quầy ha ha cười nói: "Vậy tôi liền phái người đi âm thầm bảo vệ cho anh ta!"

"Mau đi, bằng không bọn họ sẽ bị giết hết!" Khâu Ngọc Đường thúc giục nói.

Chủ quầy vừa nghe lệnh, lập tức rời đi.

Khâu Ngọc Đường nhìn hai mươi viên cực phẩm đan dược sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cầm mười viên, dùng một hộp quà gói lại, cưỡi ngựa nhanh chóng rời đi, đứng trước Bắc Lương vương phủ.

......

Lúc này, Diệp Thiên đã mướn một chiếc xe ngựa, trên đường trở về xóm nghèo. Anh đương nhiên biết, rất nhiều người điều đang nhớ nhung tiền tài cùng bảo bối trên người anh, cho nên vì vậy mà không ngự kiếm đi về mà muốn xử lí những kẻ ghen tị này một phen.

"Diệp Thiên tiền bối, anh ở Côn Hư có phải có địa vị rất cao đúng không?"

Lý Thanh Sơn tò mò nhìn Diệp Thiên.

"Em nói cũng đúng." Diệp Thiên gật gật đầu.

"Khó trách, bằng không sao có thể có cực phẩm đan dược được chứ, còn có nhiều cực phẩm cùng tinh phẩm tiên dược như vậy. Những thứ này nếu ở Thiên Hoang cũng phải là người địa vị cực cao mới có được.”

Lý Thanh Sơn trong miệng thì thầm nói, anh ta thậm chí còn hoài nghi, Diệp Thiên có thể là tiên tông thần tử nào đó ở Côn Hư không, bằng không cũng là con cháu của thế gia, cho nên mới có được nhiều đồ quý đến như vậy.

Bởi vì anh ta nghe nói qua, Côn Hư còn rác rưởi hơn Thiên Hoang rất nhiều, mà những thứ này ngay cả con cháu ở Thiên Hoang đều lấy không ra, con cháu của Côn Hư liền càng miễn bàn.

Cũng phải là thần tử đỉnh cấp tông môn mới có khả năng có được bảo bối này.

Hí!!!

Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên phát ra tiếng hí vang.

Ngay sau đó, một tiếng cười vang lên.

"Bọn người hèn mọn Long tộc kia, mau đem đồ vật trong người giao ra đây, chủ động ngoan ngoãn dâng lên, có lẽ tao có thể tha các người một cái mạng chó, nếu là không bằng lòng giao ra, chúng tao đây không ngại đưa bọn bây xuống địa ngục đâu!"

"Không tốt!"

Lý Thanh Sơn vén rèm lên vừa thấy, sắc mặt tức khắc biến đổi, kinh hô: "Diệp Thiên tiền bối, chúng ta bị ít nhất một trăm tu sĩ bao quanh rồi, người đánh xe cũng bỏ xe mà chạy rồi!"

"Đúng như anh dự đoán."

Diệp Thiên đạm đạm cười, bồng Đóa Đóa đứng lên: "Con ở bên trong chờ ba, ba đi gặp bọn họ."

Nói xong, Diệp Thiên vén rèm lên nhìn Đóa Đóa bên trong mà đi ra ngoài, người lái xe bị ném xuống đất chạy mất.

"Mau đem đồ vật giao ra đây cho tôi!"

Một người đàn ông râu quai nón dùng thượng phẩm đại đao chỉ hướng Diệp Thiên kêu lên.

"Mau giao ra đây tao cho các người được sống!"

Mặt khác các tu sĩ có mặt cũng hét lên.

Lý Thanh Sơn từ bên trong xe ngựa thò đầu ra, thấy hơn trăm người tu sĩ, mỗi người cầm trong tay thượng phẩm pháp bảo thần binh. Anh ta nhìn thấy cảnh này càng trở nên hoảng sợ!

"Nhiều tu sĩ Tiên Thiên cảnh như vậy, Diệp Thiên tiền bối chỉ có một người đánh như thế nào bây giờ!"

Anh ta lo lắng tới cực điểm rồi.

Diệp Thiên lại bình tĩnh lãnh đạm nói: "Anh bảo tôi đưa, cậu bảo tôi đưa, hơn một trăm người bảo tôi rốt cuộc đem đồ vật đưa cho ai? Nếu không các người đánh nhau một trận trước đi, cuối cùng ai thắng, tôi liền đem đồ vật cho người đó, các người thấy như thế nào? Bằng không tôi cho anh ta, các người và những người khác đều khó chịu, tôi chẳng phải là giao đồ vật ra lại còn chọc cho nhiều người tức giận?"

Lời vừa nói ra, hơn trăm người tu sĩ nhìn nhau.

Cảm thấy cái người Long tộc này nói nghe cũng có lý.

Tức khắc hơn trăm vị tu sĩ. Người này nhìn người kia, trong ánh mắt đều tràn ngập địch ý.

Mà lúc này, Diệp Thiên tiếp tục nói: "Thế giới này, vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, Long tộc chúng ta là kẻ yếu, gặp được các người lúc này tính là chúng tôi xui xẻo, cho nên mới đưa ra hạ sách, mà các người đông như vậy, cũng có kẻ yếu cũng có người mạnh. Cũng chính có một vài người tự cho mình là người mạnh muốn tôi đưa báo vật cho, vậy cho nên ai nghĩ mình là người mạnh liền tới đây, bắt tôi đem đồ vật ra giao."

Lời vừa nói ra, lập tức có người hùng hổ hướng Diệp Thiên, nói:

"Tôi đây chính là người mạnh."

Lại không ngờ, ông ta vừa dứt lời.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mấy chục thanh đao chém trên người ông ta, nhanh chóng bị chém ra tám mảnh.

"Ông Vương! Ông Trương! Ba người chúng ta cùng nhau hợp tác! Xử lý bọn họ! Chia đều chiến lợi phẩm hai người cảm thấy như thế nào?" Người đàn ông râu quai nón nói.

"Tôi cũng đang có ý này!" Ông Vương trả lời.

"Xông lên! Trước giết chết ba người bọn họ."

Không biết ai hô lên một tiếng.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đem kia ba người kia coi làm cái đinh trong mắt, cùng nhau chém giết.

Thực nhanh đã có người sấn tới định cướp báo vật từ trong tay Diệp Thiên, kết quả bị người kia giết, sau đó lại một cái đi lên, lại bị người khác giết.

Một trận hỗn chiến nổ ra, người người tranh nhau chém giết nhau.

"Ba ơi, chẳng phải bọn họ muốn cướp báo vật của ba sao, như thế nào mà lại chém giết lẫn nhau thế này." Đóa Đóa không hiểu ra sao nhìn Diệp Thiên mà thắc mắc.

Diệp Thiên cười ha ha: "Nói bọn họ mấy câu liền tự chém giết lẫn nhau, nói khó nghe một chút đây chính là chó tự cắn chó, Đóa Đóa con phải nhớ kĩ, lợi ích ở trước mặt người, cho dù là bằng hữu cũng có thể trở thành kẻ thù. Cho nên về sau Đóa Đóa có kết bạn phải lựa người đáng tin một chút biết không, cũng không cần lắm để kết bạn nhé?"

"Dạ, Đóa Đóa biết rồi ạ!"

Đóa Đóa gật gật đầu nhỏ.

"Ha ha!!!"

Một phen chém giết lẫn nhau, mọi người chết như rơm rạ. Đánh đánh chém chém chỉ một người đàn ông râu xồm đang ngửa cổ cười lớn.

"Tên kia, tao đây là kẻ mạnh nhất, mày mau đem đồ vật giao cho tao mau lên. Bằng không tạo sẽ giết mày!"

Nói xong, ông ta bước đến chỗ Diệp Thiên.

"Đằng sau ông vẫn còn có một người kia." Đóa Đóa nhắc nhở một câu.

"Sao có thể?"

Râu xồm không tin, quay đầu nhìn lại.

Bup.

Một người vụt đến, một đao chém đầu ông ta, nháy mắt liền chém ông ta thành hai nửa.

"Chủ quầy, thân thủ của ông đúng là quá tốt."

Diệp Thiên nhìn người bận đồ đen trước mặt nói.

Người mặc đồ đen híp híp mắt, trầm giọng nói: "Làm sao cậu biết tôi là ai?"

"Trên người mấy trăm loại dược hương, không phải ông lại là ai?"

Diệp Thiên nhếch miệng cười: "Khi Ở Dược Vương đường tôi liền cảm giác được ông động sát tâm với tôi, không ngờ ông thật đúng là tới thật."

Chủ quầy ánh mắt ngưng một chút, có vẻ có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là ha hả cười nói: "Tôi đúng là động sát tâm với cậu, bất quá ông chủ chúng tôi không cho giết cậu hơn nữa tôi cũng cứu cậu, có phải nên cấp cho tôi mấy viên cực phẩm đan dược cảm ơn tôi một chút không?"

Diệp Thiên cười cười, xách Bạch Hổ từ trong lòng ngực Đóa Đóa lên, ném đi ra ngoài.

"Ngao!!!"

Bạch Hổ tức khắc biến thành to lớn, hướng chủ quầy gầm một tiếng.

"Con mẹ cậu!"

Chủ quầy bị hổ gầm đẩy lui, sự cản đảm của ông ta lập tức biến mất, vội vàng ôm quyền nói: "Quấy rầy!"

Nói xong, trốn mất dạng.

Không bao lâu, Diệp Thiên trở về lại xóm nghèo.

"Sáu mươi tỷ linh phiếu, cầm đi xây cái căn nhà thật lớn vào."

Diệp Thiên thoải mái hào phóng lấy sáu cái rương ra ném trên mặt đất, giữ lại năm tỷ linh phiếu cho mình.

Chỉ một thoáng, nhóm tộc trưởng một mảnh tĩnh mịch.

Đến khi mọi người lấy lại tinh thần, Diệp Thiên đã lên lầu, bắt đầu chuẩn bị luyện đan.

Rất nhanh, toàn bộ người Long tộc trong xóm nghèo đều sôi trào!