Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 562: Hai cha con này quá điên cuồng!




Lúc này, ở ngoài Dược Vương đường.

Người đứng xem càng ngày càng nhiều, từ một ngàn người, giờ đã lên tới một vạn người, điều nhìn Diệp Thiên mà to nhỏ chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Lần này bọn người Long tộc lá gan cũng quá lớn, có tinh phẩm đan dược, dám lấy ra trước mặt nhiều người như vậy. Chẳng lẽ anh ta không sợ sẽ xảy ra án mạng chết người sao?"

"Không thể nghi ngờ, anh ta sống chẳng được bao lâu nữa đâu, một khi rời khỏi Dược Vương đường anh ta chắc chắn sẽ bị giết."

"Dù không làm gì nên tội cũng sẽ trở thành có tội, đạo lý này có lẽ anh ta cũng không hiểu, quả nhiên là bọn hèn mọn người Long tộc, trừ phi anh ta ngoan ngoãn đưa tinh phẩm đan dược đưa cho Dược Vương đường, nếu không anh ta hẳn phải chết không còn nghi ngờ!"

"......"

Ở Thiên Hoang, Tinh phẩm đan dược không thể nói không đáng quý, rất nhiều tu sĩ muốn mà không có được, một viên liền giá trị mấy chục vạn, thậm chí lên tới trăm vạn linh thạch.

Diệp Thiên cầm hẳn một cái hồ lô. Có thể không làm cho người ta ghen tị sao?

Nếu là chứa đầy, ít nhất cũng có đến hai ba trăm viên, cho dù chỉ có một nữa, cũng có tới trăm viên, chính là có thể giá trị hơn ngàn vạn linh thạch!

Nếu là tu sĩ ở địa phương của Thiên Hoang thì chắc sẽ không sao, người dòm ngó cũng sẽ không nhiều, nhưng đây lại là đám hèn mọn người Long tộc, người mang đan dược giá trị mấy ngàn vạn linh thạch, còn không có người muốn anh ta chết sao?

Có thể nói, trong đám người đứng xem đã có ít nhất hơn mười vị tu sĩ ngo ngoe rục rịch.

Chỉ là ngại ở cửa Dược Vương đường, không dám tự tiện động thủ, nếu không sớm đã có một đám tu sĩ nhào qua cướp đoạt hồ lô trong tay Diệp Thiên.

"Có nghe hay không? Cậu hãy đem đan dược ngoan ngoãn mà đưa cho Dược Vương đường đi, nếu không thì cậu dù có bán được tiền, hoặc là không bán đều sẽ rước lấy phiền phức vào người cho nên cậu vẫn là nên đem đan dược cho chúng tôi rồi mang theo cô bé kia rời đi đi, tôi miễn tha cho cái mạng nhỏ của các người"

Người giữ cửa, hướng Diệp Thiên vươn tay.

Két!

Phi!

Diệp Thiên phun một bãi nước bọt trên tay hắn.

Phốc!

Đóa Đóa tức khắc cười phun. Phát ra tiếng cười khanh khách.

"Cậu mẹ nó..."

Người gác cửa lập tức cảm thấy ghê tởm, liền cảm thấy phổi đều nộ khí, vươn tay muốn cho một cái tát giáng vào mặt Diệp Thiên.

Vào đúng lúc lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến.

"Dừng tay!"

Tên giữ cửa lập chấn động, nhanh chóng lui sang một bên, rơi vào đường cùng, đành phải đem lòng bàn tay lau mồ hôi trên trán, dùng ánh mắt ác độc nhìn Diệp Thiên.

Giây tiếp theo, liền nhìn thấy chủ quầy từ bên trong cùng một người đi ra.

Một người đàn ông trung niên từ từ bước đến, một tay đặt ở sau người, một tay ở trước cầm một viên kim sắc đan dược, trên mặt hiện ra vui vẻ và đắc chí.

"Ông chủ của Dược Vương đường tới!"

Có người lập tức kêu lên.

"Chào ông chủ!"

Hai tên giữ cửa hạ người chín mươi độ cung kính chào.

Khâu Ngọc Đường không thèm để ý đến thái độ của tên giữ cửa, trong mắt của ông ta, tên giữ cửa cũng là một tên hèn mọn nhỏ, cho nên vừa bước ra Dược Vương đường, ánh mắt liền dừng trên người Đoá Đóa và Diệp Thiên.

Bởi vì, ông ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, hai ba con này là người của Long tộc.

Mà trên tay Diệp Thiên còn cầm cái hồ lô, vì vậy mà ông ta lập tức kết luận, cực phẩm đan dược mà ông ta đang cầm là lấy từ người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, không còn gì để nghi ngờ nữa.

"Cậu thanh niên người Long tộc, viên cực phẩm đan dược này chính là lấy từ chỗ cậu sao?" Khâu Ngọc Đường đưa đan dược đến trước mặt Diệp Thiên, ánh sáng lấp lánh, làm mù nhiều ánh mắt ghen tị.

Đặc biệt là lời của Khâu Ngọc Đường.

Vừa ra khỏi miệng, trong chốc lát mọi người đứng xem đều há hốc!

"Má ơi! Không phải là tinh phẩm đan dược sao? Như thế nào lại trở thành thành cực phẩm đan dược?"

"Này nếu là cực phẩm đan dược còn lợi hại hơn nữa? Một viên giá trị ngàn vạn linh thạch đấy!"

"Trời ơi! Cái người Long tộc là ở đâu có được cực phẩm đan dược vậy!"

"Không có khả năng! Cực phẩm đan dược chỉ có Đan Tôn mới luyện ra được! Một tên hèn mọn của người Long tộc như anh ta sao có thể có Đan Tôn mà luyện chế cực phẩm đan dược được?"

Tất cả mọi người sắp phát điên rồi!

Thậm chí! Thậm chí còn có người muốn cướp lấy cái hồ lô trong tay Diệp Thiên!

Không thể tin!

Này phải có hơn một trăm viên cực phẩm đan dược, còn không giàu được sao?

Đặc biệt là hai tên gác cửa, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Quả thực không thể tin được lỗ tai của chính mình!

Người Long tộc thực sự có cực phẩm đan dược, đây không phải là tương đương với ngàn vạn linh thạch sao?

Thật quá không khoa học!

"Ông thật có mắt nhìn, có thể nhìn ra đây là cực phẩm đan dược." Diệp Thiên nhàn nhạt nói.

Đại Sinh lực đan này là anh dùng cực phẩm dược liệu trong Táng Tiên Cốc luyện thành, tuy rằng hiệu quả không đạt được như đại Sinh lực đan chính gốc, nhưng ở Thiên Hoang, có thể nói cực phẩm đan dược cũng không quá.

Chỉ cần là người chưa chết. Vô luận thương tích có nghiêm trọng cỡ nào, một viên liền đủ để khôi phục lại như không có gì, công hiệu hết sức phi thường, ẩn chứa nguyên khí phi thường. Mấu chốt còn có thể cứu người chết đi sống lại, nếu sử dụng lâu dài, càng có thể giúp tăng linh lực, dù ngốc đến đâu đều có trở thể thành thiên tài!

Nói tóm lại, là vì Đóa Đóa đói bụng, cũng không có tiền mới chuẩn bị bán đi mấy viên, thuận tiện chinh phục Dược Vương đường. Làm cho bọn họ cung kính dâng lên cửu chuyển hoàn hồn thảo cho anh.

Khâu Ngọc Đường cười cười, chỉ hướng hô lô trong tay Diệp Thiên, hỏi: "Không biết trong hồ lô của cậu có phải tất cả đều là loại cực phẩm đan dược phải không, có bao nhiêu viên?"

"Ông nói cho tôi biết trước là một viên này giá trị bao nhiêu tiền đi." Diệp Thiên nói.

"Một ngàn vạn linh thạch một viên! Cậu có bao nhiêu viên tôi mua bấy nhiêu viên!" Khâu Ngọc Đường thực dứt khoát nói.

Làm mọi người đều hoảng sợ!

Một ngàn vạn một viên, giá này thật không cao.

Nhưng là có bao nhiêu mua bấy nhiêu, vậy người Long tộc này chẳng phải là phát tài rồi sao?

Lý Thanh Sơn kích động đến muốn khóc.

Phải biết rằng ở Thiên Hoang, một linh thạch tương đương một trăm linh tệ!

Một viên đan dược chính là một tỷ linh tệ!

Mà một tỷ linh tệ. Chính là dùng cho năm trăm vạn người Long tộc trong Bắc Lương thành ăn năm năm cũng không hết.

Càng có thể xây hai vạn căn nhà như tòa nhà tộc trưởng!

Nói cách khác, Diệp Thiên chỉ cần bán đi mười viên, là có thể làm xây một tòa nhà như nhà tộc trưởng cho toàn bộ người Long tộc trong Bắc Lương thành.

Một cái hồ lô lớn như vậy, sẽ không chỉ có mười viên?

"Hai ngàn vạn một viên, và thêm hai điều kiện, tôi liền bán cho ông hai mươi viên." Diệp Thiên nói.

Nhưng ở đây tất cả người lại không bình tĩnh.

"Anh ta điên thật rồi! Bán mắc như vậy!"

"Cực phẩm đan dược thị trường bình thường là một ngàn năm trăm vạn một viên, anh ta thế nào lại đi bán hai ngàn vạn một viên? Anh ta là ăn cướp à!"

"Thật là nghèo đến điên rồi! Như vậy ai mà mua!"

Lại không ngờ!

"Được!"

Khâu Ngọc Đường dứt khoát đồng ý.

Hai ngàn vạn một viên tuy rằng so thị trường cao, nhưng loại này cực phẩm đan dược thị trường không có, Đan Tôn kia tuy rằng có, nhưng quá khó luyện chế, chỉ giao dịch ở cấp tông môn, ngoài thị trường là không thấy được.

Vật này quý cho nên hai ngàn vạn trên thực tế thật không đắt.

Bởi vì ông ta cấp bách cần đan dược như vậy giữ được Dược Vương đường, đừng nói hai ngàn vạn một viên, chính là năm ngàn vạn một viên, ông cũng cắn răng mà mua mười mấy hai mươi viên.

"Phát tài rồi phát tài rồi! Bốn trăm triệu linh thạch đó Diệp Thiên tiền bối! Anh phát tài rồi!"

Lý Thanh Sơn kích động nước mắt dâng trào.

Diệp Thiên cười cười: "Tiền tài đối với tôi không quan trọng, quan trọng là có thể cho người Long tộc chúng ta xây nhà, làm từng nhà đều đàng hoàng để mưa không dột nữa."

"Diệp Thiên tiền bối! Anh thật là đại cứu tinh mà ông trời phái tới cứu vớt người Long tộc!"

Lý Thanh Sơn trực tiếp quỳ xuống đất thật mạnh bái lại, trong lòng tất cả đều là sự biết ơn, cảm động.

"Hừ, còn cho người Long tộc xây nhà, chỉ sợ các người đều không về được xóm nghèo, tôi phải kéo các người đến hẻm nhỏ giết chết, sau đó cướp linh thạch!"

Có không ít tu sĩ đứng xem mà trong lòng đều nghĩ như vậy.

"Cậu kia, giá cả tôi chấp nhận, cậu mau nói hai cái điều kiện của cậu là gì?" Khâu Ngọc Đường hỏi.

"Một là!"

Diệp Thiên dựng thẳng lên một ngón tay: "Người Long tộc cùng với chó không được vào, quy tắc này lập tức hủy bỏ cho tôi. Hơn nữa viết một phần thanh minh dán trên tường, tôi muốn cho tất cả mọi người đều biết, từ hôm nay trở đi, người Long tộc có thể tự do ra vào Dược Vương đường!"

"Hai là!"

Diệp Thiên dựng thẳng lên hai ngón tay: "Lại viết một bức xin lỗi thanh minh với Long tộc, còn phải bày tỏ thái độ, từ hôm nay trở đi, tất cả dược liệu mà Dược Vương nội đường sở hữu, mãi mãi giảm bảy mươi phần trăm đối với người Long, người Thiên Hoang không hưởng bảy mươi phần trăm đãi ngộ này!"

"Có thể làm được hai điều kiện này, tôi liền bán cho ông, nếu làm không được hai điều này, tôi bán cho dược đường khác, tôi cũng không tin tôi không bán được đan!"

Lời vừa nói ra, Khâu Ngọc Đường đứng hình!

Mà lại khiến tất cả mọi người lại kinh hãi!

"Quá đáng! Hai cái điều kiện này thật quá mức rồi!"

"Này không phải rõ ràng muốn Dược Vương đường vi phạm quy tắc của Thiên Hoàng, nâng địa vị người Long tộc lên sao?"

"Không thể đáp ứng! Ông chủ tuyệt không có thể đáp ứng hai cái điều kiện vớ vẩn của tên này!"

Hai tên giữ cửa càng nhảy ra chỉ vào Diệp Thiên mà mắng.

"Cho cậu mặt mũi cậu lại không cần! Cậu cho rằng ông chủ chúng tôi nhất định phải mua đan dược của cậu sao? Đám Long tộc thối tha này đừng có tự dát vàng lên mặt mình!"

"Đúng vậy! Nhanh mà thu hồi hai cái điều kiện vớ vẩn đấy đi! Nếu không ông chủ của chúng tôi chỉ cần nói một câu! Chúng tôi có thể đem cậu ném ra Bắc Lương thành!"

Lại không ngờ, bọn họ còn chưa nói xong, Khâu Ngọc Đường liền hét to nói:

"Hai cái con chó nô lệ kia! Mau chóng cút sang một bên cho tôi!"

Hai tên giữ cửa: "..."

Chỉ phải đen mặt thối lui sang một bên.

Mà lúc này, Khâu Ngọc Đường cười ha ha, nói với Diệp Thiên: "Này cậu, hai cái điều kiện của cậu thực sự là quá mức, tôi không thể đáp ứng, cậu vẫn là nên thu hồi hai cái điều kiện phụ này của mình đi thôi, tôi lại cho cậu giá cao thêm một chút thì được."

"Không được!"

Diệp Thiên thái độ quyết liệt nói: "Nếu ông không đáp ứng được hai điều kiện phụ này của tôi, tôi sẽ không bán đan dược cho ông, sẽ cho con gái Đóa Đóa của tôi ăn."

Nói xong, anh lấy ra hai viên, đưa đến miệng Đóa Đóa, sủng nịch nói: "Cô gái ngoan, mở miệng, ba cho con ăn đan dược."

"A."

Đóa Đóa rất phối hợp hé miệng.

Diệp Thiên đem hai viên đan dược đưa vào trong miệng Đóa Đóa, sau đó hỏi: "Ăn ngon không con gái cưng của ba?"

"Ăn rất ngon ba ơi."

Đóa Đóa một bên nhai một bên nói: "Đóa Đóa muốn ăn nữa!"

"Được thôi, ba lại cho con ăn."

Diệp Thiên lại đổ hai viên đưa vào trong miệng của Đóa Đóa.

"Ăn quá ngon ba ơi!"

Đóa Đóa cười híp cả mắt.

Mà Khâu Ngọc Đường cùng tất cả mọi người đứng xem lại đang ghen tị đến có thể chảy máu mắt.

Mę nó!

Một viên hai ngàn vạn đan dược mà lại xem như một cục kẹo!

Mẹ nó cậu chơi cũng quá lớn đi!

LĂn một lần tám ngàn vạn linh thạch vào bụng đấy!

Trong bụng mọi người thay phiên nhau đánh trống, gào thét không thôi, chỉ cảm thấy hai ba con này quá điên cuồng!

"Con gái ngoan, còn có muốn ăn hay không?" Diệp Thiên bỏ mặt không để ý mà hỏi Đóa Đóa.

Đóa Đóa gật gật đầu: "Đóa Đóa còn muốn ăn nữa."

"Được, ba lại cho con."

Diệp Thiên lại lấy ra hai viên.

Lại vào lúc này, Khâu Ngọc Đường rống lên:

"Đừng mà! Cậu dừng lại! Nếu tiếp tục như vậy sẽ bị con cậu ăn hết mất! Tôi đáp ứng cậu không được sao? Mẹ nó tôi đáp ứng cậu còn không được sao?"