Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 552: Tôi phải bắn tên !




Nhìn lại chín khối đá lớn lóe ra chín pháp bảo thần binh lấp lánh ánh hồng.

Do ở trong trận, bị hạn chế thi triển tiên thuật mà không lấy được bảo bối tốt như vậy, sao Diệp Thiên có thể không sốt ruột cho được?

Phải biết rằng nếu chín pháp bảo thần binh này đến tay, có thể khiến cho chiến lực của anh đạt tới cường đại chưa từng có, ít nhất giao chiến với Nguyên Anh như Thập trưởng lão là dễ dàng.

Bởi vì anh đại khái nhìn một chút, có bốn kiện là loại pháp bảo phòng ngự. Mặc lên trên người, đứng ở đó để cho Thập trưởng lão chém cũng chém không vào.

Sau đó là ba thần binh có tính công kích, hai pháp bảo công kích, cấp bậc đều ở cực phẩm cấp bày đến cực phẩm cấp chín.

Hạng nặng võ trang như vậy, chỉ cần không phải Hóa Thần đại năng, anh đều dám đi trêu chọc.

Cho nên việc cấp bách, anh phải nhanh chóng lấy được chín pháp bảo thần binh này!

Mà lúc này. Đóa Đóa đang chơi rất vui vẻ với nhóm yêu thú cực phẩm, nghe được tiếng ba ba gọi, con bé một phút cũng không trì hoãn, nói với thú vương: "Thú vương thú vương. Để ta đi xuống được không, ta phải giúp ta ba ba lấy pháp bảo thần binh."

Thú vương vừa nghe liền không vui vẻ.

Thật sự là phế vật!

Đồ vật cho tên đó mà cũng không lấy được, nếu không phải tên đó là ba ba của Đóa Đóa, ta đã đập chết tên đó!

Thú vương tức giận, nhưng vẫn là cho bạn tốt Đóa Đóa này mặt mũi, lúc này mang theo chín con yêu thú cực phẩm và Đóa Đóa bay đi xuống phía dưới.

Rất nhanh đến bên cạnh Diệp Thiên.

Thấy Đóa Đóa xuống dưới, lúc này Diệp Thiên ôm lấy Đóa Đóa, cười khổ nói: "Đóa Đóa, ba ba không thể thi triển tiên thuật, lấy không được pháp bảo thần binh cực phẩm, ba ba ôm con đi lên, giúp ba ba lấy được không?"

"Vâng ba ba."

Đóa Đóa rất nguyện ý gật đầu.

"Thật sự là vô dụng."

Không đợi Diệp Thiên ôm Đóa Đóa đi lên, chợt nghe thú vương khinh thường một tiếng, sau đó vẫy cánh một cái, chín pháp bảo thần binh toàn bộ bay lên, lơ lửng trên đỉnh đầu nó.

Có Cung Tinh Thần, có Thương Cửu Long Thần Lôi, có Kiếm Trảm Tiên. Có Sơn Hải chung, Cầm Thái Cổ Di Âm, Cảnh Càn Khôn Hộ Vệ. . .

"Lấy nhẫn không gian đến để đựng."

Thú vương tức giận nói: "Mới tu vi Kim Đan, cho mi nhiều pháp bảo thần binh cực phẩm có tác dụng gì, cầm về thưởng thức? Tu vi của mi như vậy, một ngàn năm sau đều không dùng được!"

Bị một con chim khinh thường, trong bụng Diệp Thiên giống như có ngàn vạn con ngựa chạy qua.

Đấy là ở trong này, nếu ở bên ngoài, anh có thể nhỏ sạch lông chim của nó.

Yêu thú cực phẩm cũng chỉ tương đương tu vi của tu sĩ Nguyên Anh, ở bên ngoài, Diệp Thiên thật đúng là không sợ nó.

"Thôi, coi như là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh."

Trong lòng anh nghĩ, đưa tay có chữa nhẫn không gian ra ngoài.

Thú vương mở ra nhẫn không gian, đem chín pháp bảo thần binh cực phẩm đều ném vào.

Chín pháp bảo thần binh cực phẩm vào tay, Diệp Thiên cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.

"Đóa Đóa, con ở đây chơi, còn có ít thời gian, ba ba đi hái ít tiên thảo tiên dược."

Diệp Thiên bỏ lại một câu lập tức ngay bắt đầu tại trên đường nhỏ.

Anh không giống Bạch Hổ như vậy tùy tiện hái loạn. Mà là ở chuyên môn tìm kiếm dược liệu nào đó.

Hiện tại anh đang là tu vi Kim Đan, có thể cường hóa cơ thể lên cấp bốn, cho nên chuyên môn đang tìm tìm dược liệu luyện chế trọng thể đan cấp bốn.

Mặc dù có chút dược liệu không có, nhưng có thể dùng dược liệu thích hợp thay thế.

Tìm hơn mười phút, hái đủ dược liệu luyện chế đan dược, Diệp Thiên liền trở lại Đóa Đóa bên cạnh.

Phát hiện Đóa Đóa kêu yêu thú hỗ trợ, đã hái vài đống cực phẩm tiên thảo tiên dược trên mặt đất .

"Thật sự là con gái ngoan của ba ba!"

Diệp Thiên nhịn không được hôn một cái lên mặt Đóa Đóa, để tiên thảo tiên dược cất đi.

Thấy thời gian cũng gần hết, Diệp Thiên chạy nhanh kêu lên:

"Bạch Hổ! Không cần hái! Đi trở về!"

Rất nhanh, Bạch Hổ ngậm nhẫn không gian chạy tới.

Diệp Thiên ôm Đóa Đóa ngồi lên lưng hổ, Đóa Đóa vẫy tái tạm biệt với thú vương: "Cám ơn mi nha thú vương, còn có chín người bạn tốt các người, ta và ba ba đi trở về, về sau có cơ hội ta sẽ đến xem các người."

Nói xong, Bạch Hổ đã bay lên không, bay về bờ hồ bên kia.

Thú vương chúng nó cũng không bỏ được Đóa Đóa rời đi. Đi theo tiễn một đường.

"Long Ngạo thần tướng! Không cần tìm nữa! Nhanh trở về!"

Diệp Thiên thấy mấy người Long Ngạo thần tướng đã lấy hết toàn bộ pháp bảo thần binh tinh phẩm, giờ phút này đang lấy thi thể của yêu thú, liền hô một tiếng.

Trăm con yêu thú thượng phẩm bị đám Thập trưởng lão của Lạc Nhật Tông chém giết, mỗi con đều có yêu đan. Cho nên bọn họ đã đem toàn bộ yêu thú bỏ vào nhẫn không gian, cầm về chậm rãi đào yêu đan.

"Vâng vâng vâng! Lập tức! Chỉ còn mấy mười con ! Lấy xong đi liền!"

Long Ngạo thần tướng vừa lấy vừa đáp lại.

"Mở nhẫn không gian ra!"

Thú vương thấy Diệp Thiên dừng lại chờ bọn họ, tức giận nói: "Thật sự là một đám người tham tài không muốn sống!"

Diệp Thiên thói quen bị thú vương khinh bỉ, liền đưa tay ra.

Thú vương vẫy cánh một cái, yêu thú một đường bị Thập trưởng lão bọn họ chém giết, tất cả đều bay vào nhẫn không gian của Diệp Thiên, có thượng phẩm, có tinh phẩm, có thứ phẩm, hơn một ngàn con. Toàn bộ bay vào.

Nhưng mà cơ bản đều là thứ phẩm, thượng phẩm có tầm trăm con, tinh phẩm chỉ có hai.

"Cảm tạ!"

Diệp Thiên nói một tiếng.

Tuy rằng thú vương tính tình có điểm cổ quái, nhưng còn rất cho Đóa Đóa mặt mũi, anh cũng sẽ không để lời thú vương khinh bỉ anh vào trong lòng.

"Rút!"

Cảm ơn Thú vương xong Diệp Thiên kẹp nhẹ lưng hổ bay hướng lối ra của trận pháp.

Không còn đồ vật để lấy, đám người Long Ngạo tự nhiên là đi theo.

Dọc đường đi, mảnh đất giữa giao giới của tinh phẩm tiên dược và thượng phẩm tiên dược, nhìn đến xác chết khắp nơi, tất cả đều là người của Lạc Nhật Tông đến ngắt tiên dược. Bị thú triều xé nát trên mặt đất, nhìn thấy ghê người, khiến cho Đóa Đóa sợ tới mức đều ghé vào đầu hổ, không dám nhìn.

"Ha ha! Bên trong nhẫn không gian bọn họ lưu lại khẳng định có rất nhiều tinh phẩm tiên dược, nhanh đi nhặt lấy!"

Long Ngạo thần tướng mừng như điên, dẫn đầu rơi xuống đất đi nhặt nhẫn không gian, kích động giống như người bình thường nhìn thấy khắp nơi trên đất đều là vàng bạc.

"Còn nhặt cái rắm, đi mau, nếu không đi sẽ bị nhốt ở bên trong !"Diệp Thiên nhịn không được thúc giục nói.

"Còn có mười năm phút, kiểm một ít vẫn kịp."Long Ngạo thần tướng đáp lại, tay cũng không ngừng lại, thấy được nhẫn không gian là nhặt.

Diệp Thiên hai mắt khé đảo, vẫn vươn tay, nhìn về phía Thú vương : "Giúp ta đem nhẫn không gian lại cho vào chứ."

Thú vương cũng là hai mắt khẽ đảo, nhìn Diệp Thiên như nhìn một tên nghèo kiết xác, nhưng vẫn là vẫy cách. Đem nhẫn không gian toàn bộ cất vào trong nhẫn không gian của Diệp Thiên.

Đây là lãnh địa của nó, người khác không thi triển được tiên thuật, nó có thể, cho nên động thủ sẽ nhanh nhẹn hơn.

"Rút rút rút!"

Diệp Thiên hô một tiếng. Tiếp tục đi.

Không còn đồ vật để lấy, đám người Long Ngạo tự nhiên là đi theo.

Cách đại trận đóng cửa chỉ ba phút, đám người Diệp Thiên xuất hiện ở lối ra của pháp trận.

"Thú vương, mi theo ta đi ra đi được không? Rất luyến tiếc mi!"Đóa Đóa biết phải chia ly nên lưu luyến nói với Thú vương.

"Ta là sứ giả thiên đạo phái ở trong này, ta không thể rời đi, một khi rời đi chính là vi phạm thiên đạo, sẽ chịu thiên đạo nghiêm trị."Thú vương nói. Ánh mắt nhìn Đóa Đóa tràn ngập không tha.

"A? Vậy ngươi vĩnh viễn đều phải bị nhốt ở trong này sao?" Đóa Đóa bĩu môi nói.

Thú vương gật gật đầu: "Đây là số mệnh của ta, trừ bỏ thiên đạo, không ai có thể thay đổi, bất quá chín chúng nó có thể đi theo người, chúng nó không bị thiên đạo quản chế."

"Thật sự?"

Mắt đẹp Đóa Đóa trợn to, toát ra vẻ vui sướng.

Thú vương gật gật đầu.

"Chín các người có nguyện ý theo ta đi ra ngoài hay không?" Đóa Đóa hỏi.

Chín con cực phẩm yêu thú đều gật gật đầu.

"Thật tốt quá!"

Đóa Đóa vui vẻ, đối với thú vương khoát tay áo: "Tạm biệt thú vương, về sau mỗi cách một trăm năm, ta sẽ đến thăm ngươi."

Thú vương dùng mỏ cọ cọ ở trên mặt Đóa Đóa, sau đó lưu luyến không rời thúc giục nói: "Đi nhanh đi, bằng không đại trận phải đóng cửa ."

Đóa Đóa gật gật đầu, sau đó Bạch Hổ bay ra lối ra của pháp trận, bị một cỗ lực lượng túm đi ra ngoài.

Giây tiếp theo!

Đoàn người Diệp Thiên, còn có chín con cực phẩm yêu thú, toàn bộ xuất hiện ở trên biển mây mờ mịt.

Kết quả vừa ra tới, chợt nghe thấy tiếng chém giết và tiếng thú gào rống.

Quay lại nhìn, khắp nơi trên đất xác chết yêu thú, có hai người cả người đều là máu, đang điên cuồng chém giết với yêu thú, bị bọn họ chém chỉ còn hơn mười con tinh phẩm yêu thú .

"Ôi mẹ ơi! Hai người bọn họ... Thế nhưng còn chưa có chết!".

Mắt của Long Ngạo thần tướng suýt chút nữa lòi ra.

Bởi vì hai người không phải người khác, đúng là bị thú triều đuổi theo biến mất Thập trưởng lão và Ân Báo thần tướng.

Anh ta nghĩ đến hai người bọn họ sớm bị xé nát ở bên trong, không nghĩ đến lại trốn ra được, hơn nữa lợi dụng ở bên ngoài có thể thi triển tiến thuật, chém giết vạn con yêu thú hầu như không còn.

Khủng bố! Rất khủng bố!

Trong lòng Long Ngạo thần tượng và hai vị thần tượng run rẩy không thôi.

Mà lúc này, Thập trưởng lão phát hiện Diệp Thiên bọn họ.

Lúc còn chém giết còn thừa mấy con tinh phẩm yêu thú, vẻ mặt đầy máu của Thập trưởng lão dữ tợn bật cười: "Chờ các người thật lâu! Các người rốt cục bỏ được đi ra !"

"Tôi hận! Là các người làm hại bốn vị thần tượng của Lạc Nhật Tông ta, hơn bốn ngàn mạng của đệ tử vào miệng của yêu thú, hiện tại trở lại bên ngoài, đó là thiên hạ của tôi, tôi muốn dùng máu của các người, đi tế điện vong linh trên trời của bốn vị thần tướng, hơn bốn ngàn đệ tử!"

"Nộp mạng đi!"

Nói xong, Thập trưởng lão thi triển ra ba mươi sáu ảo ảnh, tinh phẩm thần binh trong tay tăng vọt vạn lần, chém về đám người Diệp Thiên.

Ngay lúc đám người Long Ngạo thần tượng tuyệt vọng, lúc này Diệp Thiên cũng có thể thi triển tiền thuật, từ trong nhẫn không gian lấy ra cung Tinh Thần, lại lấy ra một mũi tên.

Rắc rắc rắc! ! !

Diệp Thiên lắp tên lên, nhắm ngay Thập trưởng lão, kéo cung, quát:

"Tôi phải bắn tên! Ông cẩn thận một chút!"