“Ha ha! Ha ha ha!”
Vốn dĩ đang trong cơn tuyệt vọng và chuẩn bị chạy trốn, tông chủ, lão tổ, trưởng lão và đệ tử của Thiên Đạo Tông đều kích động khi nhìn thấy chiến hạm Tinh Không xuất hiện trên không trung.
“Thiên Hoang thượng tiên tới thật đúng lúc! Chúng ta được cứu rồi! Được cứu rồi!”
“Quá tốt rồi! Thiên Hoang thượng tiên đều có pháp bảo thông thiên! Bọn họ đều đến rồi! Họ sẽ giải thoát ta khỏi họa sát thân này!”
“Trời không quên Thiên Đạo Tông! Đúng là ông trời không quên Thiên Đạo Tông mà!”
“...”
Toàn môn phái hò reo vui mừng.
Sau một hồi kích động, tông chủ lập tức hô lên: “Mau! Mau quỳ xuống nghênh đón Thiên Hoang thượng tiên đến Thiên Đạo Tông!”
Sau khi Tông chủ vừa dứt lời, cả môn phái đều quỳ xuống và hành lễ.
“Cung nghênh Thiên Hoang thượng tiên đến Thiên Đạo Tông!”
“Cung nghênh Thiên Hoang thượng tiên đến Thiên Đạo Tông!”
“Cung nghênh Thiên Hoang thượng tiên đến Thiên Đạo Tông!”
Âm thanh đều nhịp, chấn động thiên địa, khí thế ngất trời.
Nghe thấy những âm thanh rối loạn này, Diệp Thiên không khỏi nhíu mày, nhìn về phía bầu trời, liền thấy một chiếc chiến hạm khổng lồ dài ba bốn km, rộng sáu bảy trăm mét xuất hiện trên không trung, chậm rãi hướng về phía trên không trung của Thiên Đạo Tông.
“Mẹ kiếp, sao lại xuất hiện loại đồ chơi này vậy?”
Diệp Thiên không khỏi chửi thề.
Từ quy mô của chiến hạm Tinh Không này, Diệp Thiên không khó nhận ra đây là chiến hạm Tinh Không do tu sĩ Hóa Thần cảnh chế tạo.
Không phải tất cả các tu sĩ đều có thể chế tạo ra chiến hạm Tinh Không, chỉ có tu sĩ Hóa Thần trở lên mới có năng lực chế tạo, nếu không chiến hạm Tinh Không sẽ không thể xuyên qua tinh cầu.
Đây không phải phi thuyền chỉ chở được một vài người, mà đây là một thiết giáp chiến hạm khổng lồ nặng vài triệu tấn, lớn gấp mười lần mẫu hạm hàng không lớn nhất thế giới, được làm bằng vàng nguyên chất.
Mấu chốt là cục vàng nặng hàng triệu tấn này, nếu bay hết tốc lực, nó có thể đạt tốc độ năm trăm ngàn cây số một giờ và có thể chạy hơn mười triệu cây số một ngày, dù khoa học kỹ thuật có phát triển thêm một ngàn năm cũng đều không làm được.
Đương nhiên là chiến hạm Tinh Không không có bất kỳ động cơ nào và không cần tiếp nhiên liệu, nhờ vào trận pháp nên nó có thể bay, còn có thể điều khiển và tùy ý khống chế tốc độ của chiến hạm Tinh Không.
Tốc độ tối đa của Diệp Thiên hiện giờ là một trăm ngàn cây số một giờ, trong khi chiến hạm Tinh Không lại nặng như vậy, nhờ trận pháp điều khiển mà có thể đạt đến tốc độ năm trăm ngàn cây số một giờ. Điều này cho thấy sức mạnh của vị đại năng Hóa Thần chế tạo Chiến hạm Tinh Không này khủng bố tới mức nào.
Nếu trên chiến hạm Tinh Không này có một vị đại năng Hóa Thần ở đó thì chỉ cần một ý nghĩ đã có thể giết chết Diệp Thiên.
Nhưng mà, Diệp Thiên đã thông qua thần niệm để dò xét và đánh giá tu vi trên chiến hạm Tinh Không, cũng không có đại năng Hóa Thần nào ở đó cả.
Nhưng mà!
Vẫn còn có một tồn tại khủng bố ở đó, chí ít là với cảnh giới Kim Đan của anh, người ấy cực mạnh.
“Diệp Bắc Minh, cậu xong rồi! Lần này cậu xong đời rồi! Mau buông bản lão tổ mà chạy trốn đi thôi! Nếu không cậu nhất định sẽ chết! Ha ha ha!”
Ông ta biết rằng chiến hạm Tinh Không của Thiên Hoang Tinh đã đến, Hồng Đạo lão tổ như bắt được cọng rơm cứu mạng, thoải mái la ó.
Ông ta muốn thuyết phục Diệp Thiên rút lui, trước tiên cố giữ tính mạng trước, sau đó để cho Thiên Hoang thượng tiên đi tiêu diệt Diệp Thiên, dù cho Diệp Bắc Minh chạy có nhanh tới mấy, dưới sự truy lùng của chiến hạm Tinh Không thì rất nhanh đã bị bắt và bị tiêu diệt hoàn toàn!
Nhưng không ngờ Diệp Thiên khẽ nói: “Bản tọa còn chưa bị dọa chạy nhanh tới như vậy đâu, trước tiên nghiền chết ông rồi nói sau!”
Diệp Thiên vừa dứt lời, tăng lực trên chân, giẫm chết Nguyên Anh của Hồng Đạo lão tổ.
“Không! Đừng mà!”
Tiếng hét thảm thiết như tan nát cõi lòng của Hồng Đạo lão tổ vang vọng khắp thiên địa.
Giây tiếp theo!
Oành!
Nguyên Anh của Hồng Đạo lão tổ bị Diệp Thiên giẫm nát!
Cao thủ số một của Côn Hư - Hồng Đạo lão tổ, chết!
“Hồng Đạo lão tổ!”
Tông chủ, lão tổ, trưởng lão, các đệ tử đều đau lòng kêu lên, giống như ba ruột bị chà đạp đến chết, đỏ mắt tới mức nhỏ máu ra.
Nhưng Diệp Thiên cũng không vì vậy mà bỏ chạy, trước khi tu sĩ của Thiên Hoang Tinh chưa động thủ với anh, anh cứ giết một người tính một người đã.
Đương nhiên anh không coi trọng những tu sĩ dưới Nguyên Anh, nên cũng lười động thủ, vì vậy mới bắt và giết chết Nguyên Anh, bởi vì Nguyên Anh là quân chủ lực của Côn Hư, vậy nên chỉ cần tiêu diệt thêm một tên Nguyên Anh là được. Sự uy hiếp đối với anh và Tuyết Thần Tông sẽ yếu bớt, cũng mang tới tác dụng răn đe mọi người.
Tu sĩ của Thiên Hoang Tinh luôn đi dạo quanh Côn Hư, đến rồi lại đi, đến lúc đó, Côn Hư và thế gian này, còn ai dám đối địch với Diệp Bắc Minh nữa?
Kết quả là anh nhân cơ hội tung ra một cuộc tấn công dữ dội vào Nguyên Anh còn lại!
“Chém! Chém! Chém!”
Anh chém hết kiếm này tới kiếm khác, chém Thiên Đạo Tông tới nỗi như núi sụp, tuyết lở, các hẻm núi nhô lên khỏi mặt đất giống như một chiếc bánh trung thu đầy vết cắt.
“Thiên Hoang thượng tiên cứu mạng! Cứu mạng!”
Tất cả các loại tiếng hét kinh hoàng vang vọng khắp Thiên Đạo Tông.
“Hả?”
Lúc này, ánh mắt của những tu sĩ trên chiến hạm Tinh Không đều rơi vào trên Thiên Đạo Tông, từng người lập tức đều nhíu mày.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thần Tử nhìn thần tướng Long Ngạo, không khỏi thốt lên.
“Không tốt! Là Thiên Đạo Tông bị tấn công!”
Thần tướng Long Ngạo nhíu mày thật chặt.
“Là bị môn phái nào của Côn Hư tấn công?” Thần Tử tò mò hỏi.
Long Ngạo thần tướng lắc đầu: “Một trăm năm trước, môn phái mạnh nhất của Côn Hư vẫn là Thiên Đạo Tông, tôi thấy lão tổ của Thiên Đạo Tông dẫn theo mấy ngàn người đi Táng Tiên Cốc hỗ trợ chúng ta hái tiên thảo và tiên dược nên tôi đã truyền cho ông ta Thất Thập Nhị Địa Sát Phược Long Quyết, những môn phái khác của Côn Hư không thể đánh lại Thiên Đạo Tông.”
“Một trăm năm đã qua, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, những môn phái khác có lẽ phát triển mạnh mẽ cũng không chừng.” Thần Tử nói ra: “Dù sao mỗi lần chiến hạm Tinh Không của chúng ta đến đều nhận tiếp tế của Thiên Đạo Tông, bọn họ lại giúp chúng ta hái tiên thảo, tiên dược. Vậy ta cứ thả mấy quả Phích Lịch Pháo, giúp Thiên Đạo Tông giết chết kẻ phá hoại môn phái của họ.”
“Ừm, mạt tướng đang có ý này.”
Thần tướng Long Ngạo gật đầu, lúc này mới ra lệnh: “Quay con tàu sang trái, nhắm họng súng bên phải vào kẻ đang cầm kiếm kia.”
“Con tàu quay sang trái, họng súng bên phải nhằm vào kẻ đang cầm kiếm hành hung kia.” Hạm trưởng lập tức lặp lại lời của Long Ngạo thần tướng.
Gần một trăm ống pháo cỡ lớn rất nhanh nhắm vào Diệp Thiên.
Họng pháo của ống pháo này có đường kính dài bốn mét, đen thui, giống như những cái lỗ đen, rất khủng bố và làm người ta sợ hãi.
Thần tướng Long Ngạo tiếp tục ra lệnh:
“Bổ sung Phích Lịch đạn!”
Hạm trưởng lặp lại:
“Bổ sung Phích Lịch đạn!”
Vài giây sau, hơn một trăm quả đạn pháo tròn màu vàng kim có đường kính gần ba mét được đưa vào nòng súng.
Ngay sau đó, Long Ngạo thần tướng hét lớn một tiếng:
“Nã pháo!”
Hạm trưởng lặp lại:
“Nã pháo!”
Một giây sau!
Ầm ầm ầm ầm!
Gần trăm quả đạn từ trong nòng súng bắn ra, hóa thành gần trăm thiên thạch, xé rách hư không, mãnh liệt mà cuồng bạo, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa đánh tới Diệp Thiên.
“Má ơi!”
Toàn bộ người của Thiên Diệu thành đều sợ ngây người!
“Thượng tiên chạy mau!”
Thiên Hà Kiếm Tiên đang đứng từ xa quan sát trận chiến nhìn thấy cảnh này, hai mắt trợn trừng, khàn giọng hét lên.
Diệp Thiên đang chém giết ở trong, tự nhiên cảm giác được nguy cơ tử vong kinh khủng, lập tức điều khiển Thôn Thiên Đỉnh biến lớn, dừng ở trước mặt của anh.
Chỉ 0,01 giây sau khi Thôn Thiên Đỉnh trở nên lớn hơn.
LẦm ầm ầm ầm!
Gần trăm viện Phích Lịch đạn đều đánh thẳng vào cách của Thôn Thiên Đỉnh.
Oanh!
Sức mạnh đáng sợ do Phích Lịch đạn tạo thành vượt xa phạm vi mà Thôn Thiên Đỉnh có thể chịu đựng, Thôn Thiên Đỉnh ngay lập tức nát thành nhiều mảnh, mà Diệp Thiên bị sóng xung kích khủng bố hình thành bởi vụ nổ đánh tới, bị đẩy lùi hơn một ngàn mét.
“Oh oh oh!
Trên dưới toàn môn phái, khắp nơi trong toàn thành đều sôi trào hẳn lên.
“Tốt! Tốt! Nổ chết Diệp Bắc Minh rồi!”
“Cứ cười đi! Lần này cho cậu biết Thiên Hoàng thượng tiên lợi hại cỡ nào rồi chứ?”
“Thêm một lần nữa! Đánh chết Diệp Bắc Minh đi!”
Tất cả các loại tiếng kêu vang vọng khắp thiên địa.
Trái tim của Thiên Hà Kiếm Tiên và Huyền Nguyên lão tổ tan nát rồi.
Pháp bảo tinh phẩm tốt như vậy lại bị vỡ thành từng mảnh, đáng tiếc! Thật đáng tiếc!
“Mẹ nó!”