Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 530: Bất ngờ!




Đoá Đoá! Ba đến rồi đây!

Câu nói này như sấm nổ vang vọng toàn bộ Thần Huyền Tông, khiến cho thần hồn mọi người vì nó mà run lên.

"Không hay rồi! Diệp Bắc Minh đến rồi!"

Thân thể đại trưởng lão đột nhiên chấn động, nhanh chân bỏ chạy.

Nói đùa à, một người có thể xuyên thủng ba mươi sáu đại trận, ba mươi sáu đại trận đó kinh khủng tới mức nào, làm sao có thể lay chuyển?

Không tìm thấy lão tổ, Diệp Bắc Minh đem cơn giận dữ trút lên ông ta, làm sao ông ta có thể chịu được?

"Là ba sao?"

Đóa Đóa đã vô cùng sửng sốt khi nghe thấy giọng nói đã lâu không nghe được này.

Ngay sau đó, cô bé lập tức ngẩn đầu lên và nhìn thấy người ba mà cô bé ngay cả trong mơ cũng nhớ đến!

Hắn từ trên chín tầng mây hạ xuống!

Gương mặt đó, gần ba năm nay, cô chưa bao giờ quên được!

"Ba!"

Đóa Đóa lập tức vui như điên, đột nhiên đứng dậy nhảy nhảy nhót nhót.

Nhưng ngay sau đó, cô bé kêu lên: "Ba. Mẹ nhỏ Thần Diệp Hy chết rồi, hu hu..."

Khi lời nói đó rơi xuống, Diệp Thiên đã đáp xuống bên cạnh Đóa Đóa.

Khi anh nhìn thấy Thần Diệp Hy nằm trên mặt đất đầy máu và khuôn mặt tái nhợt, tim anh như thắt lại, vỡ tan thành từng mảnh..

"Ta... vẫn là do ta đến muộn."

Hắn yếu ớt ngồi xổm xuống, trong lòng những thua thiệt đối với Thần Diệp Hy như nước sông Thiên Hà Chi Thủy, xối xả vào tim khiến hắn khó thở.

Đêm đó, cô ta đã trợ giúp hắn, dáng vẻ cùng hắn cùng giường tu luyện.

Hôm đó, cô ta xông vào phòng ngủ của Liễu Như Yên, dáng vẻ phẫn nộ muốn giết chết hắn.

Đêm hôm đó, cô ta nói rằng vì hắn cô sẵn sàng quay lại để chăm sóc cho Đóa Đóa, hy vọng trao thân cho hắn và chân chính trở thành người phụ nữ của hắn.

Hôm đó, ở trên Thiên Hà, cô ta đã hôn hắn, sau đó dáng vẻ bỏ chạy trốn tránh.

...

Đột nhiên, những hình ảnh về Thần Diệp Hy hiện lên trong tâm trí hắn, giống như một cuốn album ảnh đang lật từng trang, và mỗi khoảnh khắc khi nhìn lại vào giờ phút này nó trở nên vừa đẹp nhưng cũng thật thê lương.

"Tôi nợ em, nhiều lắm!"

Diệp Thiên hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại, một cỗ tức giận điên cuồng dâng lên. Toàn bộ trên dưới Thần Huyền Tông như tràn ngập trong ngọn lửa, khiến cho tất cả mọi người đều toát mồ hôi hột.

"Ba, Đóa Đóa muốn mẹ nhỏ Thần Diệp Hy, ba mau cứu mẹ nhỏ Thần Diệp Hy đi, Đóa Đóa không muốn mất mẹ nhỏ Thần Diệp Hy, ba có cách đúng không?"

Đóa Đóa nhào vào trong vòng tay của Diệp Thiên khóc như mưa.

Diệp Thiên ôm chặt Đóa Đóa, sủng nịnh vuốt ve cái đầu nhỏ của cô bé, hỏi: "Lúc Thần Diệp Hy ra đi, con có gọi cô ấy là mẹ nhỏ không?"

Hắn đã nhập Kim Đan, có thể bất tử, từ xương có thể mọc lại thịt, nhưng đây phải là thế giới tài nguyên bất tử giàu có, Côn Hư tài nguyên phong phú hơn phàm trần, nhưng nhiều thiên phú bảo vật ở Côn Hư đều không thể nhìn thấy, muốn cứu người xương cốt đã hoạt tử nghe dễ vậy sao?

Cũng giống như không bột đố gột nên hồ, một người phụ nữ dù có khéo léo đến đâu cũng khó có thể nấu cơm mà không có gạo. Diệp Thiên cũng vậy, không có những báu vật của trời đất kia, hắn chỉ có một thân tu vi, hắn chỉ có thể dương mắt mà than thở.

"Hu hu... Đóa Đóa muốn gọi, nhưng Đóa Đóa đã không làm vậy, bởi vì Đóa Đóa muốn mẹ nhỏ Thần Diệp Hy đợi đến khi ba đến, nhưng mẹ nhỏ Thần Diệp Hy đã ra đi mà không kịp đợi ba đến. Huhu..."

Đóa Đóa tự trách bản thân vì không gọi Thần Diệp Hy là mẹ nhỏ khi cô ta còn sống, cô bé cảm thấy rằng người mẹ nhỏ Thần Diệp Hy chắc chắn rất buồn khi rời đi.

“Đóa Đóa đừng khóc, mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của con rất ân cần và hiểu lòng con.” Diệp Thiên sờ lên đầu Đóa Đóa an ủi.

Đồng thời, hắn cũng cảm thấy rằng bản thân đã nợ Thần Diệp Hy quá nhiều.

Hắn đã hứa sẽ bù đắp cho cô ta, thế nhưng...

Làm thế nào để bù đắp bây giờ?

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến.

"Diệp Bắc Minh! Lá gan của mày cũng lớn quá nhỉ! Vậy mà dám xông vào Thần Huyền Tông của tao! Nhưng cũng vừa vặn đấy! Nợ cũ nợ mới chúng ta sẽ cùng ngươi giải quyết luôn một thể!"

Chỉ gặp tông chủ Thần Huyền tông, dẫn theo tất cả trưởng lão, cùng hai vị lão tổ, một đoàn người như ánh sáng rơi vào bên cạnh lò luyện đan, nhìn xuống Diệp Thiên bằng sắc mặt giận dữ.

"Những tên bại hoại các người! Hại chết mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của tôi! Ba tôi nhất định sẽ vì mẹ nhỏ Thần Diệp Hy báo thù!"

Đóa Đóa giận không kiềm được chỉ hướng một đám người tông chủ.

Ba đã tới, cô bé liền có cảm giác an toàn, mới không sợ những tên bại hoại này.

"Ha ha ha!"

Tông chủ và các trưởng lão ngửa đầu cười to.

"Chỉ bằng một mình ba của mày mà muốn báo thù cho Thần Diệp Hy sao?" Tông chủ cười lạnh nói: "Tao nhìn hắn là đang đi tìm cái chết còn tạm được!"

Mặc dù Huyền Tâm lão tổ đã chết, có thể là bị Diệp Thiên giết chết, nhưng Huyền Tâm lão tổ là một người yếu nhất trong năm vị lão tổ của Thần Huyền tông.

Mà hai người mạnh nhất, trước giờ luôn tọa trấn tại Thần Huyền tông, giờ phút này đang ở ngay hai bên Tông chủ.

So với Huyền Tâm lão tổ, hai vị lão tổ này mạnh hơn rất nhiều. Một vị là Nguyên Anh cảnh tiểu thành kỳ sơ, một vị là Nguyên Anh cảnh tiểu thành trung kỳ, chính là một trăm cái Huyền Tâm lão tổ, cũng không phải là đối thủ của hai vị lão tổ này.

Cho nên, ông ta mới có dũng khí lớn như thế đứng tại nơi này mà không e ngại.

“Đóa Đóa, ba là muốn báo thù cho Thần Diệp Hy, con có thể ôm mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của mình trước được không?” Diệp Thiên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Đóa nói.

Đóa Đóa ngoan ngoãn gật gật cái đầu nhỏ, lau nước mắt, chỉ chỉ Cửu trưởng lão và Ngũ trưởng lão ở một bên, nói: "Mẹ nhỏ Thần Diệp Hy nói hai người này là người tốt, ba đừng giết hai người bọn họ."

"Được, ba nghe lời mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của con, không giết hai người bọn họ." Diệp Thiên nói.

Đóa Đóa lại gật đầu lần nữa, ngồi xuống bên cạnh Thần Diệp Hy. Đem cái đầu nhỏ chôn ở trên ngực Diệp Thiên Hy, lại huhu khóc lên.

Mà lúc này, Diệp Thiên chậm rãi đứng lên.

Một giây sau!

Một tiếng ầm vang!

Diệp Thiên tế ra ba mươi ba trượng pháp thân, giống như một tôn Hồng Hoang như người khổng lồ đứng ở Thần Huyền tông.

"Má ơi!"

Tất cả mọi người trong Thần Huyền tông đều bị dọa sợ.

"Pháp thân này cũng quá cao đi! So với pháp thân của các lão tổ còn cao hơn à! Chẳng lẽ hắn cũng là Nguyên Anh Chân Quân

sao?"

"Kinh khủng! Quá kinh khủng! Pháp thân này quả thực kinh khủng quá đi!"

"Không phải người ta đồn rằng Diệp Bắc Minh ngay cả Nguyên Anh đều đánh không lại sao, làm sao pháp thân có vẻ như còn cao hơn cả Nguyên Anh?"

Trên mặt gần mười ngàn đệ tử đều là vẻ nghi ngờ.

"Điều này điều này..."

Các cao thủ môn phái và trưởng lão cũng bị pháp thân của Diệp Thiên làm cho chấn động.

Ngay cả hai vị lão tổ mạnh nhất của Thần Huyền Tông cũng đột nhiên cau mày, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi ngờ và khó hiểu. Ngạc nhiên và nhiều thần sắc phức tạp hiện lên trên mặt.

Từ căn cứ tu vi của bọn họ có thể nhìn ra rằng Diệp Thiên chỉ là một Kim Đan, không phải là Nguyên Anh.

Nhưng pháp thân lại cao hơn bọn hả gần mười trượng!

Đây là loại Kim Đạn phẩm cấp gì mà kinh khủng như vậy?

Ai cũng biết trong sách cổ có ghi lại rằng, phẩm cấp cao nhất của Kim Đan là tinh phẩm, pháp thân cao mười tám trượng, nhưng thân thể của Diệp Thiên lại cao gấp hai cái mười tám trượng.

"Chẳng lẽ... phẩm cấp Kim Đan của anh ta còn cao cả Kim Đan tinh phẩm sao?"

Hai vị lão tổ nhìn nhau, dùng thần niệm giao tiếp.

"Ba?"

Đóa Đóa càng thêm sợ ngây người, dụi dụi một đôi mắt đẹp, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Ba đây cũng cao quá rồi?

“Đoá Đoá, chạy vào trong bàn tay của ba đi.”

Lúc này Diệp Thiên duỗi bàn tay khổng lồ còn lớn hơn cả sân bóng rổ ra, vừa niệm một cái Đoá Đoá và Thần Diệp Hy đều rơi vào bàn tay hắn.

Nhưng giây tiếp theo!

Hai mắt Diệp Thiên đột nhiên sáng lên, ánh mắt lớn như đèn lồng lóe lên một vạn tinh quang.

Bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được trong cơ thể Thần Diệp Hy vẫn còn có một chút nhiệt độ. Cũng có cả khí tức của người còn sống.

Điều này có nghĩa Thần Diệp Hy vẫn chưa chết!

Vì vậy hắn lập tức mở mắt Thần Diệp Hy ra nhìn một chút!

Quả nhiên linh hồn của Thần Diệp Hy vẫn còn.

Chỉ là trái tim đã bị đâm thủng và rút hết máu. Đã mất đi dấu hiệu sinh tồn.

Điều kỳ tích là có một luồng khí tức bao quanh trái tim của cô ta, không khiến cho trái tim của cô ta bị hoại tử hoàn toàn, còn có thể co bóp, nhưng nhịp đập lại quá yếu, rất khó phát hiện bằng mắt thường.

“Còn cứu được! Thần Diệp Hy còn có thể cứu được!”

Trong lòng Diệp Thiên vô cùng vui sướng, điều này cho thấy hắn vẫn còn cơ hội để bù đắp cho Thần Diệp Hy, Đoá Đoá cũng không phải tự trách mình vì đã đánh mất Thần Diệp Hy.

Vì thế hắn lập tức báo tin vui cho Đoá Đoá.

“Thật sao ba? Mẹ nhỏ Thần Diệp Hy có thể sống sao?” Đoá Đoá mừng rỡ, đôi mắt xinh đẹp cứ chớp chớp rất dễ thương.

“Đúng vậy, đợi ba tiêu diệt được Thần Huyền Tông sẽ lập tức tới tìm thuốc để cứu... mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của con, giúp cô ấy sống lại.”

Vốn dĩ Diệp Thiên muốn nói thuốc để cứu mẹ con và mẹ nhỏ Thần Diệp Hy của con, nhưng lại sự Đoá Đoá biết mẹ cũng đã hy sinh vì cô bé, sẽ mang lại gánh nặng tâm lý nặng nề cho Đoá Đoá, nên hắn quyết định tạm thời giấu Đoá Đoá, nếu không Đoá Đoá sẽ rất buồn.

“Được rồi được rồi!”

Đoá Đoá cực kỳ vui, lập tức cúi xuống hôn lên khuôn mặt tái nhợt của Thần Diệp Hy và nói: “Mẹ nhỏ Thần Diệp Hy, ba nói mẹ có thể sống lại, đến lúc đó Đoá Đoá nhất định phải gọi thêm mấy câu mẹ nhỏ Thần Diệp Hy cho mẹ nghe.”

Vừa nói xong Đoá Đoá mệt mỏi nằm trên người Thần Diệp Hy, cũng không khóc nữa mà trông rất hạnh phúc.

Ngay lập tức Diệp Thiên nắm tay lại để Đoá Đoá và Thần Diệp Hy ngủ một giấc trong bàn tay, sau đó đột nhiên đưa mắt nhìn về phía đám người tông chủ Thần Huyền Tông.

“Con gái tôi đã bị mấy người giam cầm suốt ba năm, đã phải chịu nhiều đau khổ và rơi nước mắt, Thần Diệp Hy cũng suýt chút nữa đã bị mấy người giết chết, bây giờ là lúc tôi nên tính sổ với mấy người!