Giang Đình Hy cảm thấy rất phấn khích, tự cho rằng mình đã từng đi qua rất nhiều thành phố, thậm chí ít nhất cũng có đến hơn trăm chốn ăn chơi và gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt vời đến mức này.
Anh ta đã rơi vào vực sâu thăm thẳm khó dò chỉ bằng một ánh mắt liếc nhìn của cô ta. Để có thể tìm hiểu được kỹ càng hơn anh ta cảm thấy dù mình có thịt nát xương tan thì cũng xứng đáng.
Vì vậy anh ta muốn giết chết Diệp Thiên cùng với Tư Đồ Diêm, rồi chiếm lấy Liễu Như Yên, anh ta cho rằng với vẻ đẹp của cô ta sau này chính mình cũng không cần phải đến những nơi ăn chơi đàng điếm kia nữa.
Trong nhà có một người đẹp như thế còn đi đến những nơi đó để làm gì chứ?
Càng nghĩ anh ta càng kích động không thôi, sau đó xoa tay rồi quay trở lại phòng Vip.
“Ha ha ba vị khách quý, tôi đã dặn dò người làm đi chuẩn bị đồ nhắm rượu rồi, các vị cứ ngồi uống trà trước đi.”
Giang Đình Hy ân cần xách ấm trà lên rót cho ba người họ, nhất là khi rót trà cho Liễu Như Yên, ánh mắt đó của anh ta như thể muốn chọc thủng, nhìn cô ta một cách trần trụi.
Liễu Như Yên cảm nhận được ánh mắt không mấy lịch sự của anh ta, nắm chặt một chút quần áo, lúc này Giang Đình Hy mới ngồi xuống đối diện của cô ta với nụ cười bỉ ổi trên môi.
“Ba vị đến từ đâu vậy?” Giang Đình Hy mở miệng hỏi.
“Thông Thiên Thành.” Diệp Thiên đáp bừa.
“Ồ, nơi đó khá xa đấy, phải hơn chín mươi nghìn cây số, tôi cũng chưa từng đi tới một nơi xa như vậy, nhưng nghe người ta nói rằng phong cảnh nơi đó rất đẹp. Những nơi xa xôi đều là người đẹp không giống nơi nghèo nàn điều kiện khó khăn như ở đây của chúng tôi, mỏi mắt cũng tìm không thấy nổi một cô gái xinh đẹp nào cả.” Giang Đình Hy lắc đầu thở dài.
Diệp Thiên mỉm cười: “Nghe nói em gái Giang Tử Yến của anh cũng là một người đẹp, sao lại nói là không có chứ?”
“Nó ấy à?”
Giang Đình Hy lắc đầu: “Tuy rằng vẻ ngoài và dáng người cũng tạm được nhưng lại quá bằng phẳng, theo tôi thì còn kém xa so với danh hiệu người đẹp này.”
“Chẳng qua con mắt thẩm mỹ của mỗi người không giống nhau, vẫn có rất nhiều người cảm thấy em gái tôi xinh đẹp, thậm chí còn có người sẵn sàng bỏ ra mười triệu linh thạch để cưới nó, nhưng lại bị ba tôi mắng cho máu chó đầy đầu đến mức về sau cũng không dám lại đến mua tiên dược của nhà chúng tôi nữa.”
“Ồ!” Diệp Thiên mở miệng dò hỏi: “Thế thì trong mắt của ba anh phải bỏ ra bao nhiêu của hồi môn mới xứng với em gái anh vậy?”
Giang Đình Hy xua tay rồi nói: “Nhà họ Giang chúng tôi không thiếu tiền, cho dù có đưa bao nhiêu thì ba tôi cũng sẽ không gả em gái tôi đi, hơn nữa em gái tôi là chỗ dựa của cả họ Giang, nếu như con bé lấy chồng thì gia đình chúng tôi sẽ không còn sự hậu thuẫn lớn của Huyền Lôi Tông nữa, khó có thể tiếp tục kinh doanh tiên dược được nữa.”
Diệp Thiên nghe xong đã biết không thể dụ dỗ nhà họ Giang và để cho Giang Tử Yến quay trở lại bằng tiền được.
“Xem ra mình cần phải suy nghĩ biện pháp để cho Giang Tử Yến quay về một cách tỉ mỉ mới được.” Diệp Thiên nghĩ thầm trong lòng.
Không lâu sau, rượu và đồ nhắm đã được bày lên bàn.
Giang Đình Hy bỗng chốc có tinh thần đứng dậy rót rượu cho mọi người rồi cũng tự rót cho mình một ly, sau đó nâng ly rồi nói: “Cậu Diệp, cậu Tư Đồ còn có cô Liễu, người Tây Châu chúng tôi rất nhiệt tình, trước khi dùng bữa nhất định phải cạn ba ly với khách trước, mọi người cùng nhau nâng ly nào, tôi mời các vị.”
Anh ta đã nói đến mức như vậy rồi nếu như không uống thì quá không nể mặt người ta, cho nên cả ba người Diệp Thiên đều nâng ly lên.
“Để tỏ lòng chân thành tôi xin phép uống cạn trước.”
Sau đó anh ta rất sảng khoái uống cạn một hơi, rồi lại tự rót thêm cho bản thân một ly nữa để tỏ rõ sự nhiệt tình của mình.
“Tôi lại cạn thêm một ly.”
Giang Đình Hy lại uống thêm một ly đầy sảng khoái.
Ba người Diệp Thiên cũng vậy.
Chẳng mấy chốc ba chén rượu được uống sạch.
“Cậu Giang đúng là một người rất thẳng thắn.” Tư Đồ Diêm không khỏi giơ ngón cái lên khen ngợi.
Kết quả lời nói của anh ta vừa mới dứt.
Phụt!
Liễu Như Yên là người đầu tiên phun một ngụm máu đen lên mặt bàn.
“Cô Như Yên cô...”
Vẻ mặt của Tư Đồ Diêm thay đổi rõ rệt còn chưa kịp nói xong thì cũng phun một ngụm máu lên bàn, cả người cũng nằm úp sấp trên đó. Vẻ đau đớn tràn ngập trên khuôn mặt.
“Anh...hạ độc...” Tư Đồ Diêm chỉ vào Giang Đình Hy, gân xanh nổi đầy trên mặt, cánh môi bỗng chốc chuyển sang màu đen.
“Ha ha ha!”
Giang Đình Hy ngẩng đầu cười lớn: “Hồng nhan họa thủy, ai bảo các người dẫn theo một người đẹp như thế đến làm gì chứ, tôi chỉ đành phải xử lý hai người thôi sau đó chiếm cô ấy cho riêng mình.”
“Anh...đồ khốn nạn!” Liễu Như Yên mở miệng mắng chửi với vẻ mặt đau đớn.
Giang Đình Hy lập tức cảm thấy đau lòng: “Người đẹp đừng sợ, anh có thuốc giải anh sẽ để cho em ăn trước.”
Nói xong anh ta lấy một bình sứ từ trong nhẫn trữ vật ra.
Đúng lúc này chiếc bình sứ trong tay anh ta bỗng biến mất.
“Hả?” Giang Đình Hy cau mày lại đưa mắt tìm kiếm xung quanh, mới phát hiện ra Diệp Thiên không hề bị trúng độc, mà thuốc giải lại bị anh lấy mất.
“Anh, anh, anh...sao anh không bị trúng độc?” Tư Đồ Diêm mở miệng nói đầy khó tin.
Cần phải biết rằng đây là loại thuốc độc mạnh nhất Tây Châu, những tu sĩ chưa đạt tới Kim Đan sẽ phải chết trong vòng năm phút nếu trúng phải nó.
Tuy nhiên Diệp Thiên lại không hề hấn gì.
“Chẳng lẽ...anh ta là tu sĩ Kim Đan sao?” Giang Đình Hy lập tức cau mày lại, trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu.
Trông còn trẻ như thế thì làm sao có thể là Kim Đan được chứ?
Lẽ nào...cơ thể của anh ta chống lại được các loại độc tố?
Mà lúc này Diệp Thiên đã cho Tư Đồ Diêm và Liễu Như Yên uống thuốc giải.
Sau khi giải độc, hai người họ nôn ra vài ngụm máu đen, sắc mặt cùng với cánh môi đã dần trở lại bình thường.
“Cậu Giang, đây là chính là tấm lòng hiếu khách của anh hay sao?” Diệp Thiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Giang Đình Hy với ánh mắt sắc như dao.
“Hừ!”
Giang Đình Hy hừ lạnh một tiếng: “Nếu như loại độc này không giết chết được mọi người, vậy thì tao sẽ cho người chém chết chúng mày, tối nay tao nhất định phải đưa bằng được em Yên Như lên giường của mình.”
Nói xong anh ta quát lên một tiếng: “Tất cả vào đây ngay cho tôi.”
Một giây sau!
Bốn người hầu xông vào trong căn phòng Vip.
“Anh dám hỗn hào như vậy à, ngay cả khách quý mà cũng dám giết, không biết ba anh có biết điều này hay không?” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng.
Giang Đình Hy cười ha ha: “Trước đây tao chưa từng giết khách hàng, chúng mày là người đầu tiên đó, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách sao mình lại dẫn theo một người đẹp đến nhường này hấp dẫn tạo mà thôi.”
“Anh đúng là một kẻ cầm thú cũng không bằng.” Liễu Như Yên nhịn không nổi cất tiếng chửi mắng, tức đến mức lồng ngực không ngừng nhấp nhô.
Đôi mắt Giang Đình Hy sáng ngời, cười đều giả rồi nói: “Em Như Yên, một lát nữa anh sẽ để cho em xem một mặt càng cầm thú hơn của anh nữa cơ.”
Nói xong anh ta quát lên: “Giết chết hai tên đàn ông này cho tôi.”
“Dạ vâng thưa cậu hai!”
Bốn người hầu cầm lấy thần khí hạ phẩm lao về phía của Diệp Thiên và Tư Đồ Diêm.
“Tự tìm đường chết.”
Diệp Thiên đột ngột vỗ vào bàn.
Vút!
Thanh kiếm Rồng Ngâm bỗng nhiên lao ra, cắt qua cần cổ của bốn người đó.
Giây tiếp theo, máu tươi bắn tung tóe, bốn người hầu bất ngờ ngã xuống đất.
“A!"
Giang Đình Hy bị dọa sợ đến mức nhảy cao hơn hai mét, sau khi chạm đất anh ta nổi giận hét lên với Diệp Thiên: “Mày dám giết chết người hầu của tao à? Mày chết chắc rồi!”
“Người đâu! Người đâu mau vào đây cho tôi.”
Kết quả là người còn chưa kịp tới thì đã nghe thấy Diệp Thiên hừ một tiếng: “Cho dù ba anh có tới thì hôm nay tôi nhất định sẽ lột một lớp da của anh.”
Ngay khi anh vừa dứt lời đã từng một cú tát từ đằng xa.
Chỉ thấy cái tát này lướt qua vỗ mạnh lên người của Giang Đình Hy.
“A!”
Giang Đình Hy kêu lên thảm thiết sau bị hất văng ra ngoài, đụng lên vách tường bằng gỗ của căn phòng khiến cho tấm gỗ bị sụp đổ, thậm chí cả người lần vách tường đều cùng nhau rơi xuống phía dưới với độ cao mười mét.
Trong thoáng chốc cả nhà họ Giang đều sôi trào.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như là chỗ của cậu hai.”
“Mau qua đó xem thôi!”
Chẳng mấy chốc đám người hầu và người trong gia đình họ Giang đều lần lượt đổ xô tới bên này.
“Ai ui!”
Dưới lầu, Giang Đình Hy nằm trên mặt đất kêu gào đau đớn, anh ta chỉ cảm thấy toàn bộ xương cốt trên người mình đã bị một chưởng này đánh cho nát vụn, muốn đứng lên cũng không được.
“Cậu hai!”
Ngay sau đó đám người hầu chạy vội đến rồi nhanh chóng đỡ anh ta lên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên trông uy nghiêm với hai tay chắp sau lưng, dẫn đầu một đám người hầu đi tới.
Ông ta chính là Giang Bồi Khôn ba của Giang Đình Hy, người đứng đầu của nhà họ Giang.
“Ba à! Con suýt chút nữa thì bị người ta đánh chết! Ba nhất định phải làm chủ cho con đấy!” Giang Đình Hy vừa đỡ eo vừa khóc lóc nói.
“Là ai làm vậy?” Giang Bồi Khôn quát lên với sắc mặt lạnh lùng.
Giây tiếp theo một giọng nói vang lên.
“Là tôi làm đấy!”
Chỉ thấy Diệp Thiên chắp tay sau lưng rồi bước ra khỏi gác xép.