“Có chuyện gì vậy?”
Khi nhìn thấy Thiên Hà Kiếm Tiên quay lưng về phía họ, cúi xuống, chắp tay và gọi Diệp Thiên là “Thượng Tiên”, Hạ Bân, Âu Dương Khánh và những người khác ở bên dưới sững sờ trong giây lát, ánh mắt đầy nghi hoặc, khó hiểu, ngạc nhiên, bàng hoàng.
Ngũ trưởng lão thật sự đã hành lễ trước Diệp Thiên?
Trời ơi! Anh ấy rốt cuộc là thần linh phương nào?
Tại sao ngũ trưởng lão lại gọi anh ấy là Thượng Tiên?
Trong tích tắc, bụng họ đầy ắp những câu hỏi.
Đương nhiên, còn có Thần Diệp Hy, giờ phút này cũng chấn động, trong mắt đẹp long lanh lóe lên sự kinh ngạc.
Đường đường là ngũ trưởng lão Thiên Huyền Tông, đứng thứ ba mươi sáu trong danh sách các Thần Quân, vậy mà lại hành lễ trước Diệp Thiên, còn gọi anh ấy là Thượng Tiên?
Trời ơi! Diệp Thiên cũng quả thật lợi hại!
Lúc này, dưới bao nhiêu ánh mắt kinh hãi, khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên nói: “Tôi tới Côn Luân chơi thôi.”
“Ha ha ha!!!”
Thiên Hà Kiếm Tiên cười lớn: “Hai ngày nay tôi cứ suy nghĩ, rốt cuộc là ai đang giả danh mình, một kiếm chém Thiên Hà, gây ồn ào xôn xao ầm ĩ như vậy, bây giờ cuối cùng tôi đã hiểu được, ngoại trừ người có kiếm đạo vượt trên tôi như anh, còn có thể có ai nữa?”
Sau cùng, ông ấy không quên mỉm cười hỏi: “Tôi đoán đúng phải không?”
Diệp Thiên cười gật đầu: “Đúng vậy, nhát kiếm đó là tôi chém.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh như choáng váng.
Bây giờ mọi người mới biết, người mạo danh Thiên Hà Kiếm Tiên, một kiếm chém Thiên Hà không phải ai khác, chính là Diệp Thiên!
Tư Đồ Diêm cảm thấy đầu mình sắp ngắn mạch.
Anh ta luôn cho rằng chính là Thiên Hà Kiếm Tiên đã cứu mình, nhưng lại không ngờ rằng lại là Diệp Thiên giả bộ.
Tại sao anh lại làm điều này?
Tư Đồ Diêm đầy nghi ngờ.
Nhưng ngay sau đó, Thiên Hà Kiếm Tiên đã giúp anh ta hỏi ra nghi ngờ của mình: “Thượng Tiên, tại sao anh lại giả mạo là tôi? Như vậy không phải tự hạ thấp thân phận của anh sao?”
Mọi người lại sững sờ.
Danh tiếng Thiên Hà Kiếm Tiên rung chuyển Côn Luân, Diệp Thiên giả mạo làm Thiên Hà Kiếm Tiên lại là tự hạ thấp thân phận của mình, vậy thân phận của anh ấy nổi bật đến mức nào?
“Chúng ta nói chuyện riêng đi.” Diệp Thiên đang ngồi trên ghế Thái sư đứng lên.
Thiên Hà Kiếm Tiên gật đầu đồng ý.
Diệp Thiện xoay người, nhìn xuống nói: “Đặt toàn bộ số linh phiếu này vào chiếc nhẫn không gian, rồi đưa cho người của tôi, sau đó các anh có thể ra ngoài.”
“Cái này ... ...”.
Mọi người bên dưới đều nhìn Thiên Hà Kiếm Tiên, hy vọng Thiên Hà Kiếm Tiên có thể nói giúp.
Nhưng không ngờ, Thiên Hà Kiếm Tiên nói: “Thượng Tiên bảo các anh làm thì làm đi, đứng ngây ra đấy làm gì?”
Cao Thiên Thịnh sửng sốt, gật đầu nói phải, sau đó chỉ có thể làm theo như vậy.
“Ngũ trưởng lão, anh ta rốt cuộc là ai, sao ông lại sợ anh ta như vậy?” Âu Dương Khánh khó hiểu kêu lên.
“Đúng vậy, sự tôn, anh ta giả danh sự tôn rồi chạy đến Hầu Phủ của huyện Thiên Hà giết người, hại sự tôn trở thành sát nhân của Thần Huyền Tông, tại sao sự tôn lại khách sáo với anh ta như vậy?" Hạ Bân vô cùng khó hiểu.
“Im lặng!”
Thiên Hà Kiếm Tiên hét lên: “Thượng Tiên hiếm lắm mới đến Côn Hư, anh ấy muốn chơi gì thì chơi, cái tên nghịch đồ này dám đắc tội với Thượng Tiên, quay về xem tôi xử lý con như thế nào!”
Ông ấy không dạy dỗ được con trai của tông chủ, lại còn không dạy được đệ tử của mình sao?
“Cậu nhóc này đúng là thiếu dạy dỗ, nếu không phải nể mặt ông, tôi đã cho cậu tôi một bài học rồi, sao phải giữ cậu tôi đến tận bây giờ.” Diệp Thiên đứng bên cạnh, vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác, nói.
Thiên Hà Kiếm Tiên nghe vậy lập tức tức giận hét lên: “Còn không mau quỳ xuống cảm ơn Thượng Tiên!”
“Sư tôn, con ... ...”
Anh ta vốn định nói “Con không làm được”, nhưng Thiên Hà Kiếm Tiên không đợi anh ta nói xong, đã vung tay, một tia sáng đập vào đầu gối Hạ Bân.
"A!"
Sau một tiếng hét, Hạ Bân quỳ sụp xuống.
“Chỉ là một con kiến, tôi không quan tâm việc cậu ta quỳ xuống, chúng ta vào phòng nói chuyện.” Diệp Thiên khinh thường nói, xoay người đi vào trong phòng không thèm quan tâm.
“Thật là mất mặt, biến về đi!”
Thiên Hà Kiếm Tiên nhìn Hạ Bân một cách hằn học, rồi đi vào phòng.
Để lại một đám người đang nhìn nhau chằm chằm, bọn họ càng thêm hoang mang về thân phận của Diệp Thiên.
Đặc biệt là Thần Diệp Hy, có một sự thôi thúc muốn làm sáng tỏ thân thế bí ẩn của Diệp Thiên.
Trong phòng.
Diệp Thiên ngồi lên một cái ghế đẩu và chua chát nói: “Con gái Đóa Đóa của tôi đã bị Thần Huyền Tông bắt đi.”
“Cái gì!”
Thiên Hà Kiếm Tiên sửng sốt: “Đóa Đóa đã bị Thần Huyền Tông bắt đi?
Diệp Thiên gật đầu.
Vẻ mặt của Thiên Hà Kiếm Tiên đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Như vậy thì phiền phức rồi, Đóa Đóa là thất khiếu linh lung tâm, có thể luyện chế ra Thánh Anh đan. Thần Huyền Tông có vài tu sĩ luyện viên mãn trong Kim Đan cảnh, họ đều đang chờ để trở thành Nguyên Anh Chân Quân, liệu họ đã ... ...” .
“Vẫn chưa.” Diệp Thiên lắc đầu: “Bọn họ dự định đợi đến khi Đóa Đóa bảy tuổi và thất khiếu linh lung tâm có hiệu quả hơn, sau đó sẽ dùng con bé để luyện chế Thánh Anh đan.”
Thiên Hà Kiếm Tiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng, nếu thất khiếu linh lung tâm trưởng thành hơn, hiệu quả sẽ càng rõ rệt hơn.”
Nói đến đây, Thiên Hà Kiếm Tiên bức xúc: “Vậy, Thượng Tiên nhanh chóng thông báo cho người giúp đỡ Thiên Hoang và cử một chiến hạm Tinh Không xuống đế san bằng Thần Huyền Tông, sau đó giải cứu Đóa Đóa.”
Diệp Thiên cười khổ: “Ông cho rằng với căn cơ tu luyện hiện tại của tôi, tôi có thể trở về Thiên Hoang sao?”
“Cái này ... ...” Thiên Hà Kiếm Tiền không nói gì.
Tất nhiên ông ấy có thể nhìn thấy, căn cơ tu luyện của Diệp Thiên không cao lắm, cùng lắm là phòng ngự cao, công kích có thể không cao bằng ông ấy.
Nhưng trên Thiên Lộ, những tu sĩ Nguyễn Anh cảnh của Côn Hư không dám hấp tấp bước vào, nếu không sẽ có nguy cơ bị giỏ thổi bay. Những tu sĩ dưới Nguyên Anh cảnh lại càng đừng hòng nghĩ đến, không đi nổi một trăm bước trong Thiên Lộ sẽ bị gió thổi bay, và chỉ có thần thông cường đại mới có thể thuận lợi vượt qua Thiên Lộ để vào đến Thiên Hoang.
Còn ở Côn Hư, trải qua hàng nghìn năm cũng hiếm khi nhìn thấy Hóa Thần, cho dù có một người, thì cũng nhanh chóng bước vào Thiên Lộ và tiến đến Thiên Hoang. Cho nên, Côn Hư hiện tại không có lấy một Hỏa Thần, Diệp Thiên muốn cho người đưa tin đến Thiên Hoàng cũng khó như lên tận trời xanh. Trừ phi có chiến hạm Tinh Không ở Thiên Hoang tuần tra Côn Hư, mới có thể đưa chiến hạm Tinh Không trở về, nhưng chiến hạm Tinh Không trăm năm khó thấy một lần, cho nên ông ấy rất hiểu tâm trạng hiện tại của Diệp Thiên.
“Vậy Thượng Tiên tính làm như thế nào? Không thể dừng mắt nhìn, đợi Đóa Đóa bị đem đi luyện đan được?" Thiên Hà Kiếm Tiên hỏi.
Ông ta thật sự lo lắng, một khi Đóa Đóa bị đem đi luyện đan, Thần Huyền Tông sẽ thêm vài Nguyên Anh nữa, đến lúc đó, Thiên Huyền Tông sẽ bị Thần Huyền Tông hành hạ.
“Tôi tự khắc có cách.” Diệp Thiên nói: “Bây giờ tôi cần Cửu Âm Thánh Thể và cơ thể thuộc tính lôi, ông có biết không?”
“Cửu Âm Thánh Thể là thần nữ của môn phái, còn Cơ thể thuộc tính lôi tôi biết một người.” Thiên Hà Kiếm Tiên nói.
“Ồ!” Hai mắt Diệp Thiên sáng lên: “Cơ thể thuộc tính lôi ông biết ở đâu?”
“Ở Huyền Lôi Tông, chính là đồ đệ của trưởng lão Huyền Lôi Tông." Thiên Hà Kiếm Tiên nói.
Sau đó, ông ấy cau mày nói: “Tại sao anh lại muốn hai Thánh thể này?” “Kết đan." Diệp Thiên không che giấu, trực tiếp nói: “Chỉ cần tôi ngưng kết thành Kim Đan, tôi sẽ có thể đạp đổ Thần Huyền Tông.”
“Thật sao?” Đôi mắt của Thiên Hà Kiếm Tiên sáng lên.
“Tôi phải cứu con gái của tôi, ông cho rằng tôi đang nói dối ông sao?” Diệp Thiên cười khổ: “Còn ông, ông có thể giúp tôi lấy được hai Thánh thế này không?”
Thiên Hà Kiếm Tiên lập tức khó xử: “Thần nữ môn phái tôi tài trí thông minh, đừng nói là thần tử, mà ngay cả tông chủ cũng không đồng ý giao cô ấy cho anh đế ngưng đan. Còn đệ tử của trưởng lão Huyền Lôi Tông, người ta muốn trở thành thần nữ, nên nhất định cũng sẽ không đồng ý, cho nên tôi cũng lực bất tòng tâm!”
Đương nhiên, Diệp Thiên có thể hiểu được, nói: “Thần nữ của môn phái ông, tôi sẽ tìm tông chủ của ông thương lượng, còn đệ tử của Đại trưởng lão Huyền Lôi Tông, ông có biết nhà của cô ta ở đâu không?"
“Cái này tôi thực sự không biết, tôi phải đi hỏi thăm mới biết được.”
“Vậy ông nhanh chóng đi hỏi thăm, tôi chờ tin tốt của ông."
“Được rồi, tôi sẽ đi tìm hiểu ngay.”
Nói xong, Thiên Hà Kiếm Tiền liền rời đi.
Diệp Thiên cũng đưa Thần Diệp Hy, Liễu Như Yên và Tư Đồ Diêm rời Vạn Hoa Lầu và đến nhà trọ.
Mặc dù có thể ở Vạn Hoa Lầu, nhưng có quá nhiều nữ tử phong trần, thính giác của Diệp Thiên rất nhạy bén, dù cách âm tốt đến đâu, anh vẫn có thể nghe thấy đủ loại âm thanh dị thường. Vì vậy, ở đây sẽ không tốt nếu không kiềm chế được mà làm chuyện gì với Thần Diệp Hy hay Liễu Như Yên thì đều là lợi bất cập hại.
Không lâu sau, cả bốn người đã đến nhà trọ.
Diệp Thiên và Thần Diệp Hy ở chung phòng, trong khi Liễu Như Yên và Tư Đồ Diêm ở riêng, mỗi người một phòng.
Suy cho cùng, Thần Diệp Hy luôn coi mình là người phụ nữ của Diệp Thiên, cô ấy đương nhiên phải ở cùng anh, đồng thời cô ấy cũng muốn tháo gỡ những nghi vấn trong lòng mình.
“Diệp Thiên, bây giờ anh có thể cho em biết thân phận và bí mật của anh được rồi chứ?” Vừa vào phòng, Thần Diệp Hy đã nhìn Diệp Thiên hỏi một cách nghiêm túc.
Diệp Thiên biết mình không thể giấu giếm được nữa, nói dứt khoát: “Đóa Đóa là con gái tôi, tôi là ba của Đóa Đóa.”
“Cái gì!”.
Thần Diệp Hy nghe xong, cả người như chấn động, không dám tin, lắp bắp hỏi lại: “Anh, anh, anh ... chính là Diệp Bắc Minh?”