Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 416: Dùng lửa, tôi là ông tổ của các người đấy




Thứ ngôn ngữ mà thanh âm này thốt ra là Hán ngữ, tuy không phải rất đúng tiêu chuẩn nhưng vẫn có thể nghe hiểu được, thế cho nên, ngay sau khi nó được truyền đi khắp nơi, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó, trong bầu trời đêm, sáu bóng đen từ xa phóng tới, nhanh như ma quỷ, người chưa tới, tiếng đã tới.

Thế cho nên, rất nhiều người dân thành phố Giang Hải đều đã nghe được.

"Đó là người của Thần giáo Thái Dương đến kiếm đại sư Diệp để báo thù đó!"

"Trời đất! Người bên Thần giáo Thái Dương thật đúng là thần tốc nhỉ, mới chưa được bao lâu đã từ bờ bên kia Thái Bình Dương tới đây rồi, xem ra bọn họ đã thực sự bị đại sư Diệp chọc giận ghê lắm!"

"Đại chiến sắp tới rồi, mọi người mau trốn xa một chút đi, để tránh bị vạ lây, nghe nói khi trước cuộc đại chiến giữa đại sư Diệp với Chiến Thần từng gây thương vong rất lớn cho thủ phủ mã lai á đấy."

Ngay sau đó, thị dân vùng xung quanh Huyền Kiếm Tông nhanh chóng rời xa Huyền Kiếm Tông.

Nhưng vẫn có những thị dân to gan lớn mật, vì kiếm tiền mà bất chấp tất cả, trèo lên khu nhà cao tầng, mở điện thoại di động phát sóng trực tiếp.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Kg bao lâu sau, thông qua internet, chuyện người của Thần giáo Thái Dương đến Giang Hải đã truyền khắp thế giới, gây nên chấn động cực lớn.

"Ngày diệt vong của Diệp Bắc Minh tới rồi! Nghe nói Thần giáo Thái Dương phái ra Hỏa Thần và Vũ Thần đến xử lí Diệp Bắc Minh, mà hai vị phó giáo này đều mạnh hơn Chiến Thần rất nhiều, chắc chắn Diệp Bắc Minh không phải là đối thủ của hai vị phó giáo này đâu!"

"Trả thù nhanh thật, tôi còn tưởng phải đợi một, hai ngày, không ngờ mới có chừng mười mấy giờ, người của Thần giáo Thái Dương đã tới Giang Hải rồi."

"Phát sóng trực tiếp đâu rồi? Vì sao không phát sóng trực tiếp? Lẽ nào vì lần trước đã có vài hoạt náo viên bị chết mà đám hoạt náo viên của ủy ban võ đạo quốc tế đều sợ, không dám ra phát sóng trực tiếp nữa rồi?"

Bởi không có phát sóng trực tiếp nên trong nháy mắt, diễn đàn của võ đạo quốc tế đã bị tàn sát, cư dân mạng của các quốc gia khác đều kêu gào đòi xem phát sóng trực tiếp.

Chỉ có điều, bọn họ không biết rằng, đã có hơn chục máy bay không người lái đang từ từ bay lên trên bầu trời Giang Hải.

Từ sau vụ mấy hoạt náo viên chết tại hiện trường, để tránh thương vong không cần thiết, ủy ban võ đạo quốc tế đã mua mấy chiếc máy bay không người lái thử làm nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, không ngờ lại được phát huy công dụng nhanh như vậy.

Ngay sau đó, nền tảng phát sóng trực tiếp của diễn đàn võ đạo quốc tế đã mở buổi phát sóng Thần giáo Thái Dương đến trả thù Diệp Bắc Minh.

Trong video, đã có hai nhóm người đối đầu với nhau trên không, tuy không nghe được hai nhóm người này đang nói gì nhưng hơn một tỷ cư dân mạng xem được vẫn thấy tâm tình cuộn trào mãnh liệt, dòng bình luận của khán giả giăng kín màn hình.

"Cuối cùng cũng được xem phát sóng trực tiếp rồi, ủy ban võ đạo quốc tế giải quyết vấn đề rất nhanh gọn."

"Hai nhóm người đều có sáu thành viên, vậy là muốn chơi một chọi một, đánh từng đôi sao?"

"Mau đánh đi, đánh lẹ đi! Bắt đầu đánh nhanh lên nào!"

Lúc này, trên bầu trời Huyền Kiếm Tông.

"Cậu chính là Diệp Bắc Minh?" Hỏa Thần choàng chiếc áo choàng màu đen cổ dựng, giữa hai đường mày có một hình xăm ngọn lửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên đang lăng không đứng giữa nhóm sáu người cách mình chừng mười mét.

"Đúng thế, tôi là Diệp Bắc Minh." Diệp Thiên gật đầu bình thản nói, "Thế nào, Thái Dương Thần của các người chỉ phải sáu người các người đến đây tìm cái chết sao?"

"Hừ!" Hỏa Thần tức giận hừ lạnh, nói, "Thái Dương Thần vĩ đại của bọn tôi căn bản chẳng hề để mắt đến cậu, để giết cậu thì một mình tôi đây là đủ rồi, Vũ Thần và bốn vị trưởng lão tới đây là để giết người cậu."

Nói đến đây, Hỏa Thần đưa mắt nhìn xuống dưới, thấy bên dưới đầy những người là người, hắn ta nhếch miệng nở nụ cười: "Nhiều người ghê nhỉ, ít ra cũng phải hơn chục ngàn người nhỉ, có bao nhiêu người như thế chôn cùng Diệp Bắc Minh cậu thì cậu có chết cũng chết rất hoành tráng đấy."

"Ha ha." Diệp Thiên không giận mà còn cười, "Chỉ bằng sáu người các người còn chưa đủ cho một mình tôi đánh thoải mái đâu. Lại còn muốn xuống đó giết người, các người cũng quá coi trọng chính mình rồi đó."

"Diệp Bắc Minh! Quả nhiên cậu rất kiêu ngạo cuồng vọng đó! Thật không biết cậu lấy đâu ra dũng khí như thế nữa! Dám nói sáu người bọn ta không đủ cho mình cậu đánh! Lẽ nào chỉ bởi cậu giết được Chiến Thần cho nên lá gan đã bành trướng cỡ này?" Vũ Thần nhảy ra ngoài, phẫn nộ chỉ vào Diệp Thiên, nói.

"Đừng quá ngông cuồng." Kiếm Tôn quát lớn.

Sau đó, ông ta nhỏ giọng nói với Diệp Thiên: "Hai tay mặc áo choàng đen kia hẳn là phó giáo chủ của Thần giáo Thái Dương, cậu cứ chọn lấy một đứa, còn lại để năm chúng tôi cầm cự kéo dài thời gian, cậu mau chóng giết đi rồi sau đó lại chọn một đứa đánh tiếp, tiêu diệt từng bộ phận của bọn chúng."

"Không cần đâu." Diệp Thiên khoát tay, nói, "Năm người cứ xuống bên dưới phòng thủ đi, đừng cho bọn họ chuồn xuống, trên này mình tôi đối phó là đủ."

Sáu người này không phải thứ hiền lành tử tế gì, đặc biệt là Hỏa Thần và Vũ Thần, nếu Diệp Thiên chọn bừa một gã để đánh thì cũng không dễ dàng tiêu diệt được nhanh chóng, như vậy thì bọn Kiếm Tôn với Đan Vương phải đối mặt với năm tên cao thủ của Thần giáo Thái Dương thì sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng nếu một mình anh đấu với sáu người kia, hắn có Huyền Thiên Chiến Giáp bảo vệ, bọn họ không thể gây thương tổn cho hắn, hắn có thể thong thả chậm rãi kéo dài cuộc chiến, tiêu hao sức lực của bọn họ đến chết, như vậy có thể tránh cho năm vị Kim Đan gặp thương vong mà cũng có thể bảo vệ tốt người bên dưới.

Vì thế, Diệp Thiên dùng thần niệm truyền lại suy tính của mình cho đám Kiếm Tôn và Đan Vương.

"Vậy xin Diệp Thần Quân cẩn thận một chút, chúng tôi xuống dưới phòng thủ." Đan Vương nhận được tin tức Diệp Thiên truyền lại, không dây dưa nhiều, chỉ vung tay dẫn theo mấy vị Kim Đan đáp xuống, lăng không cách mặt đất chừng năm mươi mét, chia nhau đứng vào vị trí ngũ hành, nghiêm ngặt canh phòng không cho người trên kia chạy xuống.

Nhưng cảnh tượng này xuất hiện trong màn hình phát sóng trực tiếp lại lập tức làm dậy lên một trận sóng to gió lớn.

"Đám người bám theo Diệp Bắc Minh kia sợ rồi sao? Để mặc Diệp Bắc Minh một chọi sáu à?"

"Xem ra người đi theo Diệp Bắc Minh sợ thật rồi, lần này Diệp Bắc Minh phải gánh áp lực lớn thật."

"Một Hỏa Thần đã ngang với mười Chiến Thần rồi, mà lần này Hỏa Thần lại còn thêm Vũ Thần, chí ít cũng phải ngang với hai mươi vị Chiến Thần, lại thêm bốn vị trưởng lão, trận này không có gì bất ngờ, Diệp Bắc Minh hẳn phải chết."

"..."

Thái Dương Thần đang xem phát sóng trực tiếp, thấy tình cảnh này cũng không nhịn được phải cười nhạt: "Một đám kẻ đi theo tầm thường hèn hạ, thấy phó giáo chủ và các trưởng lão của Thần giáo Thái Dương hùng mạnh ta đây sao có thể không run sợ, Diệp Bắc Minh, cậu hãy chờ hai phó giáo chủ của ta lấy đầu cậu chôn cùng con ta và Chiến Thần đi."

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

Đám người hâm mộ của Diệp Thiên cũng đã mất bình tĩnh.

"Mẹ nó, đại sư Diệp toàn thu cái thứ rác rưởi gì làm người đi theo thế này, vào đúng thời điểm quan trọng lại sợ rụt vòi, làm thế khác nào đẩy đại sư Diệp vào chỗ chết?"

"Đại sư Diệp đúng là có mắt như mù, lại đi nhận một đám rác rưởi chó má chỉ có thể chia ngọt sẻ bùi lại không thể cùng gánh hoạn nạn làm người đi theo, lúc cần thiết thì không được một tích sự gì, lãng phí tinh lực đi bảo vệ bọn họ."

"Nếu Đại sư Diệp may mắn thắng được trận này, tôi nhất định phải đề nghị Đại sư Diệp giải tán cái đám người đi theo kia đi, một lũ vô dụng, thật là quá khinh người!"

"...”

Vui sướng nhất chính là đám người ủng hộ Thần giáo Thái Dương, không ai không khẳng định lần này Diệp Thiên chết chắc rồi.

Vào lúc này, trên không trung của Huyền Kiếm Tông, cách mặt đất cả cây số.

"Ha ha! Diệp Bắc Minh, cậu thật đúng là nghĩ một mình cậu đánh được sáu người bọn ta ư?" Hỏa Thần ngửa đầu cười to.

Diệp Thiên khinh thường nói: "Một đám quê mùa phương Tây, đánh các người thì khác gì đánh một đám chó đâu. Cần gì phải dùng tới sự giúp đỡ từ người khác, như vậy thì quá đề cao các người rồi."

"Láo xược!"

Sắc mặt Hỏa Thần lập tức lạnh xuống: "Nếu cậu đã coi trọng chính mình đến thế, vậy để bọn ta giết cậu trước đã, sau đó giết người nhà cậu cùng đám người đi theo cậu cũng không muộn."

Nói đến đây, Hỏa Thần hét lớn một tiếng:

"Xem chiêu!"

Dứt lời, hắn ta há to miệng, trông hệt như một bồn máu lớn, một con hỏa xà lao vọt ra từ miệng hắn bằng tốc độ kinh người, trong một khoảnh khắc đã tạo ra một biển lửa khắp bầu trời, nuốt sống Diệp Thiên trong đó.

"Ha ha ha!"

Thấy thế, Vũ Thần và bốn trưởng lão lập tức cười như điên.

"Diệp Bắc MInh, Địa Ngục Chi Hỏa của Hỏa Thần có độ nóng cao tới mấy chục ngàn độ, dù là Chiến Thần lúc còn sống cũng không chịu nổi ngọn lửa này đốt người, tuy cậu có vẻ lợi hại hơn Chiến Thần một chút nhưng cũng chưa chắc đã chịu nổi, ta thật muốn biết hiện giờ cậu cảm thấy thế nào? Có phải đang bị nỗi đau đớn tột cùng dày vò không?" Vũ Thần nhịn không được bèn cười nói.

Đồng thời, internet cũng vì cảnh tượng này mà sôi trào.

"Nghe nói Địa Ngục Chi Hỏa của Hỏa Thân có nhiệt độ cao tới gần năm mươi ngàn độ, người có cấp bậc dưới cấp siêu cường SS không ai có thể chịu được nhiệt độ cao như vậy, dù không chết cũng bị đốt cho tàn phế, lần này Diệp Bắc Minh phỏng chừng đến tính mạng cũng khó bảo toàn được rồi."

"Có lẽ Diệp Bắc Minh không ngờ tới, anh ta biết phun lửa, Hỏa Thần cũng biết phun lửa, chỉ tiếc anh ta chậm hơn người ta, bị Hỏa Thần phun đốt trước, xem ra lần này Diệp Bắc Minh không sống nổi rồi."

"Dù lửa này đốt không chết Diệp Bắc Minh thì sau khi anh ta thoát khỏi biển lửa cũng sẽ bị Hỏa Thần và Vũ Thần đánh chết thôi."

"..."

Vô số cư dân mạng thích hóng chuyện không chê phiền lại bắt đầu hùng hồn khoác lác.

"Cha."

Đóa Đóa thấy ba mình bị lửa nuốt mất, lập tức cả kinh, nhảy phắt từ lòng Tần Liên Tâm xuống, vỗ mạnh vào mông bạch hổ, bạch hổ gào lên một tiếng, Đóa Đóa bèn trèo lên lưng hổ, kêu lên với nó: "Bạch Hổ, mau đưa tôi đi giúp cha."

"Grào!"

Bạch Hổ kêu một tiếng, lập tức bay lên trời.

"Đóa Đóa! Về đây ngay!"

Bấy giờ Tần Liên Tâm mới phản ứng lại, vội vã kêu lên.

Nhưng Bạch Hổ không dừng lại.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh truyền đến:

"Đóa Đóa, cha không sao đâu, con cứ ở bên dưới xem cha đánh bọn xấu là được, đừng lên đây nhé."

Dứt lời, lập tức biển lửa trên bầu trời đột nhiên biến mất, Diệp Thiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người, không có lấy một vết thương.

"Cha."

Đóa Đóa thấy cha không sao bèn lộ ra một nụ cười xán lạn.

"Điều này..."

Đám Hỏa Thần đều sửng sốt.

"Vì sao, cậu lại không hề hấn gì?" Hỏa Thần không tin nổi mắt mình, hỏi, hắn ta không có ý định đốt chết Diệp Thiên nhưng cũng cho rằng gây bỏng cho Diệp Thiên là một chuyện đơn giản thôi, nào ngờ Diệp Thiên vẫn không hề hấn gì.

"Hừ!" Diệp Thiên hừ một tiếng, "Nếu nói về dùng lửa thì tôi là ông tổ của các người đấy, hiện tại tôi cho các người khai sáng tầm mắt, nếm thử xem lửa của Hỏa Thần các người mạnh hay lửa của tôi mạnh."

Lời vừa thốt ra, hai mắt Diệp Thiên đã chớp mạnh một cái, hai con hỏa long màu vàng kim vọt ra ngoài.