Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 407: Để Thái Dương Thần vĩ đại của chúng tôi xuống!




Không lâu sau, một ông già gù lưng bước vào.

Cổ Vương Assam!

Thẩm An Kỳ trong nháy mắt nhận ra thân phận của lão già gù này, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.

Đúng như tên gọi, Cổ Vương là người hạ cổ lợi hại nhất, có thể hạ tất cả các loại cổ, chỉ cần là cổ độc trên thế gian này thì Cổ Vương đều có thể hạ.

Và cổ độc có thể khiến người ta mất trí, thậm chí có một số cổ độc còn khiến phụ nữ hợp tác với đàn ông một cách ngoan ngoãn.

Cô biết rằng Cỗ Vương đã được gọi đến thì chắc chắn ông ta sẽ cho cô một loại cổ độc khiến cô hợp tác.

Vì thế trong lòng cô lập tức hoang mang đến cực điểm.

"Ha ha."

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.

Nhìn thấy Cổ Vương đi vào, người đàn ông đầu trọc cười nói: "Cổ Vương, tôi đã đợi ông rất lâu rồi."

“Dương đà chủ.” Cổ Vương chắp tay, sau đó nhìn về phía Thẩm An Kỳ, nở nụ cười ảm đạm: “Tôi nghe nói Dương đà chủ có một mỹ nhân muốn tôi đưa cho Thần Tử như một món đồ chơi, có phải là người này không?"

“Đúng là cô ta.” Người đàn ông đầu trọc gật đầu nhăn mặt nói: "Một buổi lễ hoành tráng như lễ khai trương chi nhánh Đông Nam Á của Thần giáo Thái Dương thì tôi cũng nên tham dự mới được."

"Nhưng Cổ Vương hẳn cũng biết rằng Hồng Thịnh của chúng tôi và Diệp Bắc Minh là kẻ thù không đội trời chung, bây giờ Diệp Bắc Minh đã trở lại, cũng đã lấy lại tất cả lực lượng bị cướp dưới quyền chỉ huy của mình, và những người đã cướp của anh ta cũng đã bị báo thù."

"Nhà họ Thẩm ở Đông Nam Á cũng là thế lực của Diệp Bắc Minh đã bị tôi cướp mất. Tôi nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ sớm đến Đông Nam Á để lấy lại tài sản bị cướp của nhà họ Thẩm và tìm cách trả thù tôi. Vì vậy, tôi phải rời khỏi Đông Nam Á để lẩn trốn trước khi thảm họa xảy ra, nên đành làm phiền Cổ Vương giúp tôi tặng quà tại buổi lễ này."

Sau cùng, ông ta cúi đầu trước Cổ Vương.

Cổ Vương ngẩng đầu cười cười, sau đó nói: "Dương đà chủ, ông không cần sợ chết như vậy, lễ khai trương chi nhánh của Thần giáo Thái Dương thì sao Diệp Bắc Minh dám ngông cuồng được? Trừ khi anh ta chán sống rồi."

Người đàn ông đầu trọc cười: "Tôi chỉ sợ khi tham dự mà bị anh ta bắt gặp thì sẽ không giữ được tính mạng. Tốt hơn hết là nên thực hiện kế thứ ba mươi sáu, cứ nắm lấy cơ hội mà lẩn trốn trước rồi tính sau."

“Ông đấy, ông thật là nhát gan.” Cổ Vương khinh thường nói: “Nếu ông sợ hãi thì cứ để tôi giúp ông làm.”

“Cám ơn Cổ Vương!” Người đàn ông đầu trọc vui mừng khôn xiết: “Ông là người có tiếng bên cạnh Thần Tử, tôi còn phải nhờ Cổ Vương nói vài lời tốt về tôi trước mặt Thần Tử.”

Sau đó, ông ta đưa cho Cổ Vương một chiếc nhẫn không gian bằng sắt: "Trong này có một nghìn viên linh thạch, tôi hy vọng Cổ Vương có thể nhận lấy nó."

"Ha ha, dễ nói chuyện, dễ nói chuyện!"

Cổ Vương vui vẻ nhận lời. Linh thạch cũng rất hữu ích với những ai luyện cổ, giúp cho cổ trùng trở nên linh hoạt, hung dữ và mạnh mẽ hơn.

“Phải rồi, Cổ Vương.” Người đàn ông đầu trọc nhìn Thẩm An Kỳ nói: “Người phụ nữ này hơi bướng bỉnh, ông nên hạ một loại cổ lên người cô ta, để cô ta nghe lời Thần Tử.”

“Ha ha, được thôi.” Cổ Vương cười cười, sau đó lấy ra một ống tre, đổ ra một quả trứng giun đen.

Khi Thẩm An Kỳ nhìn thấy điều này, cô đã phải hét lên vì sốc.

"Không! Các người không thể làm điều này! Không thể! Nếu không..."

“Câm miệng cho tôi!” Người đàn ông đầu trọc vội vàng bịt miệng Thẩm An Kỳ lại, ông ta sợ Thẩm An Kỳ sẽ khiến Cổ Vương sợ khi nhắc đến Diệp Bắc Minh.

Ông ta không thể để Cổ Vương biết người phụ nữ này là phụ nữ của Diệp Bắc Minh, nếu Cổ Vương biết chuyện thì có lẽ Cổ Vương sẽ không dám giao cô cho Thần Tử.

Ông ta muốn mượn tay của Cổ Vương để kích động chiến tranh giữa Thần giáo Thái Dương và Diệp Thiên, sau đó lợi dụng Thần giáo Thái Dương để loại bỏ Diệp Thiên, để ông ta có thể trở lại Đông Nam Á và tiếp tục làm phó đà chủ ở Đông Nam Á và hưởng lợi ích do nhà họ Thẩm tạo ra.

"Ô ô..."

Miệng bị bịt lại, Thẩm An Kỳ lập tức không thể nói được một lời, dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của người đàn ông đầu trọc.

Bởi vì cô đã bị một người của Huyền Thanh Tông phong tỏa kinh mạch, khiến cho việc tu luyện của cô không thể thực hiện được, và trở nên giống như một người thường.

Nếu không thì cô đã giết người đàn ông đầu trọc này từ rất lâu rồi.

Lúc này, sau khi Cổ Vương uốn éo khóe miệng một hồi, một con sâu xanh nhỏ giống con sâu bướm chui ra khỏi quả trứng và phát ra tiếng kêu.

“Đây là loại sâu độc gì vậy?” Người đàn ông đầu trọc hỏi.

Cổ Vương mỉm cười và nói: "Đây là một con sâu độc ngoan ngoãn, là một loại sâu độc mà tôi đã tinh chế độc nhất vô nhị, nó có thể khiến người trúng độc phải ngoan ngoãn, nghe lời và khiến người đó làm những gì mình muốn."

“Ha ha, đây là loại cổ độc rất tốt!” Người đàn ông đầu trọc cười mở miệng: “Vậy thì mau hạ độc cho cô ta.”

"Ưm ưm..."

Trong mắt Thẩm An Kỳ đầy hoảng sợ tuyệt vọng.

Nhưng ngay sau đó, Cổ Vương búng ngón tay của mình, và con sâu bắn về phía Thẩm An Kỳ và chui vào giữa hai lông mày của cô, như thể một linh thể đã nhập vào đó, nhưng lại không để lại bất kỳ vết sẹo nào giữa hai lông mày.

Sau khoảng nửa phút, vẻ mặt của Thẩm An Kỳ lập tức trở nên uể oải.

“Được rồi, ông có thể buông cô ấy ra.” Cổ Vương nói xong.

Người đàn ông đầu trọc thận trọng nới lỏng Thẩm An Kỳ, chỉ thấy cô không hề khóc lóc hay làm loạn, chỉ như người mất hồn.

"Tôi muốn cô đi phục vụ Thần Tử thì cô có đi không?" Cổ Vương nhìn Thẩm An Kỳ và hỏi.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại truyenfull.com để ủng hộ chúng mình nha.

“Đi.” Thẩm An Kỳ gật đầu.

"Nếu Thần Tử muốn cô nằm xuống thì cô phải nằm xuống. Nếu Thần Tử muốn cô quỳ cô cũng phải quỳ xuống, đã hiểu chưa?" Cổ Vương lại nói.

“Hiểu rồi.” Thẩm An Kỳ lại gật đầu.

Khi nhìn thấy điều này, người đàn ông đầu trọc liền vui vẻ, ông ta giơ ngón tay cái khen Cổ Vương: "Cổ Vương xứng đáng là Cổ Vương. Thật tuyệt vời, thực sự quá tuyệt vời!"

"Ha ha!"

Cả hai cùng cười to.

Sau đó, Thẩm An Kỳ ngoan ngoãn đi theo sau Cổ Vương và bị Cổ Vương dẫn đi khỏi đây.

Vì không thông thuộc địa hình nên phải mất khoảng hai tiếng rưỡi bay trước khi Diệp Thiên và đoàn người mới đáp xuống nhà họ Thẩm.

"Nhìn xem! Là ông cụ cùng anh cả đã trở lại!"

Con trai thứ tư của Thẩm Tông Hoa, Thẩm Tông Xương, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tông Hoa, cơ thể của ông ta đơ lại, sau đó ông ta liền kêu lên trong niềm vui mừng khôn xiết.

"Cái gì! Ông cụ đã trở lại?"

Cả nhà họ Thẩm ngay lập tức nhảy dựng lên. Người nhà từ mọi hướng chạy đến một khu vực rộng rãi của trang viên.

"Trời ạ! Thật sự là ông cụ cùng anh cả đã trở lại rồi!"

"Quá tốt rồi! Đó chắc hẳn là đại sư Diệp. Anh ấy đã đưa ông cụ và bác cả trở về để giúp chúng ta khôi phục cơ nghiệp của nhà họ Thẩm!"

"Nhà họ Thẩm chúng ta cuối cùng cũng trở lại vinh quang trước đây!"

"..."

Người trong gia tộc phấn khích đến mức nước mắt lưng tròng, lần lượt chào hỏi Thẩm Tông Hoa và con trai rồi cảm thán.

Sau vài câu chào hỏi, Thẩm Tông Hoa và con trai nhận ra rằng hóa ra Hồng Thịnh không thể điều khiển một hệ thống lớn như nhà họ Thẩm, vì vậy họ không tấn công người nhà họ Thẩm mà điều khiển Thẩm An Kỳ để họ thực hiện nhiệm vụ của mình và kiếm tiền cho Hồng Thịnh.

Tuy nhiên, bên cạnh mỗi người đều có người giám sát, cho đến hôm nay thì những người giám sát họ mới bỏ đi, và họ đã lấy lại được tự do của mình.

Tuy nhiên dòng tiền của nhà họ Thẩm đều đã bị chuyển đi.

“Không có tiền thì có thể kiếm lại, miễn là con người không sao là được.” Thẩm Tông Hoa an ủi người nhà, nhưng ông cũng rất tò mò, tại sao người của Hồng Thịnh bỏ đi mà lại không giết người nhà của ông, chuyện này có một chút bất thường.

Chỉ là ông không biết người của Hồng Thịnh cũng không phải ngu ngốc, nếu như giết người nhà họ Thẩm thì có lẽ sẽ bị Diệp Thiên điên cuồng trả thù, chỉ cần bọn họ giữ lại người nhà họ Thẩm thì Diệp Thiên sẽ bình tĩnh để cứu Thẩm An Kỳ, sau đó thì cũng đã tạo nên một mối thù với Thần giáo Thái Dương. Khi mà Diệp Thiên đã bị Thần giáo Thái Dương trả thù thì Hồng Thịnh có thể quay trở lại Đông Nam Á và tiếp tục nô dịch những người của nhà họ Thẩm để kiếm tiền cho họ.

Cho nên vì lợi ích sau này mà Hồng Thịnh đã không tàn sát nhà họ Thẩm.

“Phải rồi, người nhà đều ở đây, vậy còn An Kỳ đâu?” Thẩm Tông Hoa tò mò hỏi.

Em trai thứ hai của ông là Thẩm Tông Hạ cho biết: "An Kỳ luôn nằm dưới sự kiểm soát của Hồng Thịnh, còn chúng em chỉ chịu sự giám sát. Thỉnh thoảng, mọi người cũng sẽ nói chuyện với An Kỳ vì công việc của công ty. Con bé luôn nói rằng con bé rất khỏe, vì vậy chúng ta không cần phải lo lắng về điều đó. Em cũng không biết tại sao những người ở Hồng Thịnh tha cho mọi người, nhưng lại không thả An Kỳ ra."

“Đưa tôi đến chi nhánh Đông Nam Á của Thần giáo Thái Dương xem.” Diệp Thiên nói.

“Cháu đến đó làm gì?” Thẩm Tông Hạ tự hỏi: “Buổi lễ khai trương vừa được tổ chức ở đó rất nghiêm túc long trọng, và mọi người từ toàn bộ giới giàu có Đông Nam Á đều đến tham gia. Chắc An Kỳ không đủ tư cách để có mặt ở đó đâu?"

"Hôm nay chúng tôi nhận được một bức thư nói rằng nếu chúng tôi muốn cứu An Kỳ thì hãy đến chi nhánh Đông Nam Á của Thần giáo Thái Dương để cứu con bé, vì vậy đại sư Diệp đã đưa chúng tôi trở lại." Thẩm Tông Hoa nói.

Sau đó ông hỏi: "Tất cả cao thủ của Thần giáo Thái Dương đều đang ở trong chi nhánh này sao?"

"Không phải." Thẩm Tông Hạ lắc đầu: "Toàn bộ buổi lễ khai trương đều được truyền hình trực tiếp. Em đã xem rồi, phó giáo chủ Chiến Thần và ba vị trưởng lão cùng tới tham gia, những người đứng đầu khác đều không đến."

“Chẳng lẽ… người đưa thông tin cho chúng ta không có âm mưu gì sao?” Thẩm Tông Hoa ngẩn ra.

“Không đơn giản như vậy đâu.” Lý Lâm Thuật nói: “Theo những gì tôi biết về Thần giáo Thái Dương thì bọn họ rất tự cao tự đại, không để mắt tới những tu sĩ phương Đông như chúng ta. Có thể ai đó nhận ra điều này và muốn lợi dụng cô Kỳ để gây ra mâu thuẫn giữa Diệp Thần Quân cùng Thần giáo Thái Dương. Dù sao thì người không đủ tư cách đi đến đó mà lại có mặt ở đó thì hẳn là phải có bẫy."

“Những gì ông nói cũng giống như suy nghĩ của tôi.” Diệp Thiên nói.

“Vậy thì Diệp Thần Quân, anh có muốn cứu không?” Lý Lâm Thuật hỏi.

“Đương nhiên là phải đi.” Diệp Thiên gật đầu.

"Vậy thì anh phải chuẩn bị trở thành kẻ thù của Thần giáo Thái Dương. Chiến Thần là một kẻ kiêu ngạo lúc trước đã chạy tới thách thức Huyền Minh Tông. Nếu như anh cứu người, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên và xích mích là điều không thể tránh khỏi.” Lý Lâm Thuật nói thật.

Diệp Thiên giễu cợt: "Tôi muốn xem anh ta kiêu ngạo hay là tôi kiêu ngạo. Nếu xích mích thật sự là khó tránh khỏi, vậy tôi sẽ hạ uy phong của bọn chúng."

Nói đến đây, Diệp Thiên xua tay nói:

"Dẫn tôi tới chi nhánh Đông Nam Á của Thần giáo Thái Dương."

Nửa giờ sau, có người đưa hai cha con Diệp Thiên và Lý Lâm Thuật đến bên ngoài chi nhánh của Thần giáo Thái Dương ở Đông Nam Á.

"Tất cả đều là những tòa nhà bằng đá cẩm thạch, chi nhánh này thật quá xa hoa." Lý Lâm Luật nhìn lướt qua quần thể tòa nhà màu trắng khổng lồ và không khỏi cảm thán.

Không nói một lời, Diệp Thiên đi đến một bức tượng Thái Dương Thần bằng đồng ở ngoài cổng cao mười mét, nặng hàng trăm tấn, thúc giục nội lực để nhấc bức tượng khổng lồ và đi về phía cổng.

"Này! Anh đang làm gì vậy! Anh muốn làm gì? Mau đặt Thái Dương Thần vĩ đại của chúng tôi xuống ngay!"

Các học trò của Thần giáo Thái Dương trấn giữ ngoài cửa lớn đều sững sờ!