"Ngài Diệp, tôi cũng không biết ngài thích gì, tấm thẻ này chỉ là quà khích lệ của của tôi và mẹ tôi tặng cho ngài, mật khẩu chính là sáu chữ số cuối của số thẻ." Khi đến văn phòng làm việc, Kim Thiện Hùng lập tức đưa thẻ ngân hàng cho Diệp Thiên. “Bên trong có bao nhiêu?” Diệp Thiên thẳng thắn hỏi. "Hơn hai trăm tỷ." Thứ mà Kim Thiện Hùng có nhiều nhất chính là tiền. Tập đoàn Thiện Hùng của ông sở hữu có giá trị thị trường vượt qua con số bảy mươi ngàn tỷ, ngoài ra còn có thu nhập từ chuỗi ngành công nghiệp đen với quy mô lớn. Không một ai biết rằng rốt cuộc ông có tất cả bao nhiêu tài sản trong tay, nói chung là rất rất nhiều.
Hai chị em của Tần Liên Tâm há hốc cả mồm vì kinh ngạc.
Toàn bộ Tế Nhân Đường tổng cộng giá trị còn chưa đến hai trăm năm mươi tỷ, chỉ là một buổi lễ khai trương thôi mà Kim Thiện Hùng đã tặng cho nhiều tiền như vậy rồi, quả là khiến người khác phải mở rộng tầm mắt.
Thế nhưng sự việc tiếp theo mới làm cho Tần Liên Tâm càng ngạc nhiên hơn, hai chị em cô ngạc nhiên đến mức há hốc mồm giống như muốn rớt cả cằm xuống. "Cầm lấy đi, sau này thiếu tiền thì cứ tìm tôi. Nếu như cậu còn tới làm phiền chị cậu, vẫn còn bén mảng đến cửa nhà cô ấy thì tôi sẽ đánh cho cậu một trận nhớ đời." Diệp Thiên ném thẻ ngân hàng cho Tần Lâm Văn và cảnh cáo.
Tần Lâm Văn vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, sau đó nhanh chóng kích động nói: "Cảm ơn anh rể, cảm ơn anh rể! Kể từ hôm nay thì anh chính là anh rể của tôi. Cho dù ông nội có thừa nhận anh hay không thì dù sao trong mắt tôi anh đã là anh rể của tôi rồi!"
Cậu ta biết Tần Liên Tâm có vẻ thích Diệp Thiên, thế nhưng ông nội sẽ không để cho hắn làm chồng của cô đầu. Nhưng mà cũng không sao, cô có thể yêu đương vụng trộm với hẳn, nếu như vậy thì cô có thể quản lý tiền của Diệp Thiên rồi.
Kiếm ở đâu ra một người anh rể hào phóng như vậy được.
Tần Liên Tâm: "..."
May mà là Diệp Thiên, nếu như người đó không phải là Diệp Thiên mà Tần Lâm Văn lại dám nhận bừa một người khác làm anh rể như vậy thì Tần Liên Tâm sẽ xử đẹp cậu ta.
Lúc này, Tần Liên Tâm đang bị Diệp Thiên làm cho cảm động.
Cô biết Diệp Thiên làm như vậy là vì muốn tốt cho mình, vì thế hắn mới không ngần ngại đưa nhiều tiền như vậy cho em trai của cô. Số tiền này đủ để em trai của cô không đến quấy rối cô vòi tiền trong một đến hai năm. “Nếu Diệp Thiên có thể được ông nội chọn làm chồng của mình thì nhất định mình sẽ bỏ ra thật nhiều tiền để làm sính lễ trong nhà cho anh ấy, mình sẽ lo toan mọi thứ thật chu đáo, nhất định sẽ không phụ lòng của anh ấy.” Cô thầm nghĩ trong lòng.
Chỉ là cô đã sớm biết sẽ không có cơ hội để được làm như vậy.
Làm sao ông nội có thể chọn hắn làm chồng có được cơ chứ. “Chị, anh rể, chú Hùng, mọi người nói chuyện đi, em đi trước đây.” Tần Lâm Văn có trong tay một số tiền lớn như vậy nên tất nhiên phải đi đến cửa hàng 4S để chọn siêu xe, cậu ta đầu cần ở đây làm gì nữa. “Lâm Văn, đây là tiền quà mà chú Hùng tặng cho Diệp Thiên, em hãy mau trả lại cho Diệp Thiên đi. Tần Liên Tâm cảm thấy Diệp Thiên đứng ngay trước mặt Kim Thiện Hùng mà đưa tiền cho em trai cô thì có chút không phải, làm như vậy không khác nào không giữ mặt mũi cho Kim Thiện Hùng. "Chị, em..." Tần Lâm Văn buồn bực tỏ vẻ không bằng lòng nói. “Ha ha.” Kim Thiện Hùng sảng khoái cười nói với Tần Liên Tâm: “Cô Liên Tâm, kể từ khi Diệp thần y thích cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành vợ của ngài ấy, em trai của cô sớm muộn gì cũng phải gọi ngài ấy là anh rể. Cô cứ yên tâm đưa tiền cho em trai cô tiêu đi, nếu như không đủ tiêu thì tôi có thể đưa thêm."
Hai chị em Tần Liên Tâm kinh ngạc đến mức há hốc miệng thật to, tưởng chừng như có thể đút hẳn một trái táo vào miệng vậy. Đọc truyện m ới nhất tại Truyệ 88.net
Đặc biệt là Tần Lâm Văn, nếu như không đủ tiêu còn có thể tìm đến chú Hùng để lấy thêm sao? Chuyện này thật là khiến người khác không thể lường trước được mà “Cảm ơn chú Hùng, bây giờ tạm thời cũng đủ rồi, tôi đi trước đây.” Tần Lâm Văn chắp tay lại cung kính chào tạm biệt rồi nhanh chóng chạy đi. "Lâm Văn, em..."
Tần Liên Tâm chưa kịp nói hết câu thì Tàn Làm Văn đã chạy đi mất dạng. “Cô Liên tẦM cứ để cậu ấy đi đi, quan hệ của tôi với ngài Diệp không phân biệt ai với ai, của tôi cũng chính là của ngài ấy, của ngài ấy thì vẫn là của ngài ấy” Kim Thiện Hùng bật cười hì hì.
Tần Liên Tâm: "..."
Cô chỉ cảm thấy hôm nay toàn gặp phải những chuyện khiến cô không biết phải xử lý như thế nào. “Ngài Kim khéo ăn khéo nói quá.” Diệp Thiên cười nói: “Từ nay về sau nhờ ông giúp đỡ vợ tôi nhiều hơn về mảng làm ăn, nếu như có tên khốn nào dám khiêu chiến hay gây hiềm khích gì với cô ấy thì ông hãy giúp tôi đánh người đó."
Nói xong, Diệp Thiên nắm lấy tay Tần Liên Tâm. “Không thành vấn đề!” Kim Thiện Hùng vỗ ngực tự tin nói.
Tần Liên Tâm ngẩn người ra, quên mất chuyện phải rút tay ra khỏi tay của Diệp Thiên.
Từ khi nào mà Kim Thiện Hùng lại nghe lời của Diệp Thiên đến như vậy?
Mà khoan đã, ai là vợ của hắn kia chứ, giờ sinh và ngày tháng năm sinh của nhau vẫn còn chưa biết có hợp hay không mà vợ chồng cái gì?
Lúc này cô mới kịp phản ứng lại, vội vã tách tay của mình ra khỏi tay Diệp Thiên, sau đó cúi đầu gắt giọng nói: "Ai là vợ của anh kia chứ, được ông nội em chọn trong buổi kén rể đi đã rồi hẵng nói: "
Kim Thiện Hùng lại cười và nói: "Cô Liên Tâm, ngài Diện thiết định sẽ thắng thôi, tới lúc đó tôi sẽ bố trí sắp xếp viên thu 1 đốc tổ chức một đám cưới đáng nhớ đến suốt CỬA Gun cho biết người
Tần Liên Tâm: "
Cô chỉ cảm thấy bộ não của mình dường như đang bị chập mạch rồi thì phải. "Chú Hùng, chủ và Diệp Thiên..." Tần Liên Tâm tỏ vẻ khó hiểu và nghi hoặc, dường như có có cảm giác rằng Kim Thiện Hùng đang lấy lòng Diệp Thiên.
Kim Thiện Hùng đọc được suy nghĩ của Tần Liên Tâm, vì thế mở miệng nói: "Cô Liên Tâm chắc là không biết chuyện này rồi. Kim Thiện Hùng tôi đây đã mồ côi cha từ khi còn nhỏ, mẹ tôi lại không nỡ bỏ tôi và em gái để bước thêm bước nữa. Một tay bà ấy làm lụng khổ cực, ngày đêm tần tảo để nuôi nấng hai anh em tôi, không biết bà ấy đã phải chịu biết bao nhiêu vất vả cho nên Kim Thiện Hùng tôi đây chỉ muốn cho bà ấy được một cuộc sống nhẹ nhàng và thoải mái, vì vậy mới liều mình trên thương trường không màng trời đất. Nếu như không phải do ngài Diệp đã ra tay cứu giúp thì bà ấy đã qua đời từ mấy ngày trước rồi, tôi cũng không còn cơ hội để tiếp tục báo hiếu cho bà ấy nữa. Vì đại ân đại đức này của ngài Diệp, cho dù có phải vượt núi đao hay biển lửa thì tôi cũng bằng lòng!"
Sau khi nghe lời này của Kim Thiện Hùng, khỏe mắt của Tần Liên Tâm cũng đỏ lên, bây giờ cô đã hiểu tại vì sao mà Kim Thiện Hùng lại đối xử tốt với Diệp Thiên như vậy. Thế nhưng làm sao cô có thể biết rằng thật ra Kim Thiện Hùng đã bị sức mạnh của Diệp Thiên làm cho khiếp sợ đến mức sùng bái hắn giống như một vị thần. "Cô Liên Tâm, bắt đầu từ hôm nay bến tàu Thanh Thủy Vận và sân vận động Long Liên sẽ mở cửa vĩnh viễn cho tập đoàn Tâm Đức. Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ cho người soạn thảo hợp đồng sau đó gửi đến văn phòng của cô." Kim Thiện Hùng nói. “Thật sao?” Tần Liên Tâm cực kỳ kinh ngạc, điều này có thể giúp cho tập đoàn Tâm Đức mỗi năm tiết kiệm ít nhất từ bảy trăm đến một nghìn tỷ. “Đương nhiên là thật rồi, tôi sẽ gọi điện đến công ty của tôi để thông báo về chuyện này.” Kim Thiện Hùng nói chắc như đinh đóng cột, sau đó lấy điện thoại di động ra đứng sang một bên bấm số rồi gọi. Tần Liên Tâm kích động đến mức không tin vào tại mình, việc hợp tác với tập đoàn Thiện Hùng không chỉ đơn thuần nghĩa có thể tiết kiệm hàng trăm tỉ tiền phí mỗi năm mà còn giúp giải quyết tình thế khốn đốn mà tập đoàn Tâm Đức đang gặp phải. Sau này tập đoàn Tâm Đức sẽ không còn bị cô lập nữa, điều này sẽ trở thành một bước đi thuận lợi cho sự phát triển của tập đoàn Tâm Đức về sau. “Diệp Thiên, cảm ơn anh. Vì nhờ có sự giúp đỡ của anh nên đã giảm bớt rất nhiều áp lực cho em, em cũng không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa. Bỗng nhiên Thần Liên Tâm lấy tay che miệng lại, nghẹn ngào xúc động nói.
Hai năm trở lại đây, tập đoàn Tâm Đức đã phải chịu rất nhiều hình thức cô lập và đàn áp, vốn dĩ là một tập đoàn mạnh nhất ở Giang Thành bỗng chốc lại tụt xuống vị trí thứ ba. Hơn nữa, khủng hoảng đối với tập đoàn Tâm Đức ngày càng trở nên trầm trọng, kinh doanh sa sút, cô còn là chủ tịch của tập đoàn Tâm Đức cho nên áp lực mà cô phải chịu đựng cũng rất nhiều.
Không biết đã bao nhiêu ngày cô mất ăn mất ngủ vì phải suy nghĩ trắn trọc cả đêm, thậm chí dạo gần đây cô còn phải dựa vào thuốc ngủ thì mới có thể ngủ được. “Anh không cần em cám ơn anh, chỉ cần em có thể vui vẻ là được rồi.” Diệp Thiên kéo Tần Liên Tâm vào lòng của mình.
Tần Liên Tâm giống như một con mèo nhỏ lười biếng, tận hưởng sự an toàn ẩm áp mà Diệp Thiên đang mang đến cho cô, lúc này dường như cô đã tìm được chốn để nương tựa.
Điều mà một người phụ nữ mong muốn nhất không phải chỉ là một người đàn ông có thể yêu thương mình và tạo cho mình cảm giác an toàn, khi bản thân gặp khó khăn rắc rối có thể giúp đỡ chia sẻ với mình sao? “Hì hì.” Sau khi Kim Thiện Hùng gọi điện thoại xong thì nhìn thấy hai người họ ôm nhau dính chặt như keo, ông bất giác nở một nụ cười.
Lúc này Tần Liên Tâm mới phát hiện ra rằng cô đang chìm trong cảm xúc cảm động mà lại quên mất ở đây còn có một vị khách quý. Cô vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Diệp Thiên, cúi đầu xuống, dáng vẻ ngượng ngùng e thẹn quyến rũ đến mê người. “Cô Liên Tâm, công ty chúng tôi đã lên kế hoạch ký hợp đồng rồi, trưa nay sẽ giao tới cho công ty cô. Kim Thiện Hùng nói.
Tần Liên Tâm vội vàng nói lời cảm ơn, sau đó nói với Diệp Thiên: "Em trở về công ty trước để báo tin vui này cho mọi người đây." "Đừng! Chuyện giữa chúng ta còn chưa giải quyết xong mà, lát nữa chúng ta tranh thủ làm tiếp, đừng vội vàng trở về như vậy." Diệp Thiên cười nói.
Tần Liên Tâm: ".. 11
Ở đây còn có người khác nữa đấy trời ơi, hắn không biết xấu hổ hay sao?
Cô trừng mắt nhìn Diệp Thiên sau đó giải thích cho Kim Thiện Hùng biết lý do bây giờ phải trở về công ty rồi xoay người rời đi. "Ngài Kim, kêu Lãnh Hổ đưa vợ tôi quay về công ty Diệp Thiên dặn dò nói, hắn không muốn Tần Liên Tâm gặp nguy hiểm. "Được." Vài phút sau, Kim Thiện Hùng trở về văn phòng làm việc rồi cười nói với Diệp Thiên: "Ngài Diệp, ngài thật giỏi quả, ngài lại có thể khiến người đẹp số một Giang Thành trở thành một chú cừu nhỏ trong vòng tay ngài. Kim Thiện Hùng tôi đây quả thật không thể không ngưỡng mộ sức hấp dẫn trong cách tán gái của ngài Diệp và tính cách phẩm chất đạo đức của ngài." "Cũng bình thường mà, chỉ là vị trí thứ ba thôi."
Kim Thiện Hùng: "...
Vị trí thứ ba mà còn nói là bình thường, thôi đừng dọa người khác nữa. “Nói thử xem, vừa rồi bỏ ra hơn hai trăm tỷ có phải vì muốn tôi giúp đỡ gì không?" Diệp Thiên bỏ đi thái độ giễu cợt, nghiêm túc nói.
Kim Thiện Hùng sửng sốt.
Bị hắn nhìn ra rồi sao?