Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 282: Hắn không phải là thổ dân!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Đó là một tu sĩ khi nhìn thấy mặt nạ của Tần Liên Tâm đã bị tháo ra, trên tay và đùi đều có vết máu, một luồng phẫn nộ ngập trời tựa như núi lửa phun trào phát ra từ người Diệp Thiên, ngay lập tức toàn bộ sàn đấu giá chìm trong sát khí nồng dâm. "Diệp Thiên! Cứu cục cưng của chúng ta! Cứu cục cưng của chúng ta l

Nhìn thấy Diệp Thiên vội vã ngồi xổm xuống, Tân Liên

Tâm liền run rẩy môi, kích động kêu lên, còn có dấu hiệu điên cuồng. "Vợ, em bình tĩnh đi, anh sẽ cứu con của chúng ta. Diệp Thiên vội vàng nói. Tâm trạng của cô bây giờ bất kể là đối với đứa bé hay đối với cô đều không tốt.

Cô nhanh chóng gật đầu như giã tỏi nói đồng ý, sau đó dựa vào tường, che miệng hu hu gào khóc.

Diệp Thiên lập tức bắt mạch của cô. "Diệp Thiên, cục cưng của chúng ta như thế nào rồi?” Tần Liên Tâm thấy anh cau mày thì cô run rẩy hỏi, trái tim nhỏ bé đã nhảy lên tới cổ họng. "Vợ à, em đừng lo lắng, cục cưng của chúng ta sẽ không sao đâu." Diệp Thiên vội vàng an ủi, nhưng thật ra mạnh tượng của con đã đập rất yếu.

Nếu mạnh này ngừng đập thì chắc chắn cô sẽ bị sảy thai, ngay cả ông trời cũng không thể cứu được, nhưng may mắn thay tuy mạnh đập của con hơi yếu nhưng thỉnh thoảng vẫn còn nhảy lên.

Điều này có nghĩa là vẫn còn một tia hy vọng sống

Vì vậy, hắn lập tức ẩn một lòng bàn tay vào bụng dưới sót. của Tần Liên Tâm, dùng chân nguyên hùng hậu của mình bồi dưỡng đứa bé trong bụng cô.

Đồng thời, hắn cũng tìm một loại tiên được có tác dụng an thai và một tiên được có tác dụng cầm máu từ nhân không gian của mình. "Vợ à, em mau nhai hai loại thuốc này rồi nuốt xuống." Diệp Thiên đưa cho Tần Liên Tâm hai loại dược rồi nói.

Tần Liên Tâm lập tức cầm lấy tiên dược cho vào miệng nhanh chóng nhai.

Khi tiên được được dồn hết vào bụng, cô dẫn cảm thấy bụng mình không còn đau nữa. "Ha! Không ngờ tên bản địa này lại biết y thuật, mà xem ra y thuật cũng khá lợi hại, vậy mà biết dùng Long Tu Thảo để an thai và Phượng Vĩ Thảo để cầm máu" Triệu Đông Cương ngạc nhiên nói. "Anh Cương, vậy sao anh không đi ngăn cản?" Châu Đan Phong hỏi.

Triệu Đông Cương cười lạnh nói: “Để cho hắn tiêu hao một ít chân nguyên, thực lực sẽ giảm xuống, đến lúc tôi động thủ thì thì nhất định sẽ có thể dùng một chưởng để đánh chết hàn

Thông qua cuộc chiến với Takeru Satoh và những người khác, anh ta đã thấy rằng thổ dân võ sĩ cũng không hệ yếu như anh ta nghĩ nhưng mà anh ta đã nói phóng đại nên nếu không làm được thì nhất định sẽ rất mất mặt.

Đúng lúc anh ta lại phát hiện Diệp Thiên đang tiêu hao chân nguyên để tẩm bổ cho thai nhi có thể sẩy thai bất cứ lúc nào, cho nên đơn giản để hạn tiêu hao cho đến khi hàn dùng tay lại thì nhất định sẽ trở nên yếu ớt. Nếu lúc này anh ta lại động thủ thì nhất định sẽ dẫn đến hiệu quả làm ít hưởng nhiều, nói không chừng thực sự có thể thật sự tát một cái đập chết Diệp Thiên. "Vậy tôi sẽ đợi anh Cương chưởng một cái chết Diệp Bắc Minh” Khuôn mặt của Châu Đan Phong đầy vẻ chờ mong.

Phải biết rằng nếu như Nam Bình này có Diệp Bắc Minh trấn thì nhà họ Châu của anh ta sẽ không bao giờ có thể bay lên được. Chỉ cần diệt trừ được Diệp Bắc Minh rồi lại có Huyền Thanh Tông làm hậu thuẫn thì nhất định nhà bọn họ sẽ thành công quật khởi.

Đến lúc đó có thể chiếm lấy xưởng sản xuất mặt nạ của nhà họ Tân, việc xây dựng Huyền Thanh Tông 15 tỷ USD này không phải đã có thể kiếm được rồi sao?

Mấy phút sau, Diệp Thiên ngừng truyền chân nguyên và đỡ Tần Liên Tâm dậy. “Diệp Thiên, cục cưng đâu? Cục cưng của chúng ta thế nào? Cục cưng có khỏe không?” Tần Liên Tâm lập tức hói.

Diệp Thiên thương yêu lau đi nước mắt ở nơi khỏe mắt của cô, khóe miệng hiện lên nụ cười ôn hòa, hắn gật đầu: “Cục cưng chỉ bị sợ hãi, nhưng không phải vấn đề lớn, nghỉ ngơi mấy ngày là đứa bé có thể phát triển ổn định." “Hu hu... Tân Liên Tâm nhất thời vui mừng khôn xiết, nhào vào trong vòng tay của Diệp Thiên, bắt đầu khóc. Vào lúc này, trái tim treo cổ họng của cô cuối cùng cũng rơi xuống.

Cục cưng không có chuyện gì thì chính là trời quang máy tạnh.

Có hàn, có cục cưng thì cô lập tức có cả bầu trời "Vợ à, em cứ đợi anh một lúc nhé, đợi anh giết hết những người ức hiếp em và cục cưng của anh, sau đó anh sẽ đưa em về Diệp Thiên vỗ nhẹ vào lưng Tân Liên Tâm

Liên Tâm nghe vậy thì kéo thân thể mềm mại của mình ra khỏi vòng tay của Diệp Thiên, ánh mắt lập tức tràn ngập hận thù.

Cô không thích giết chóc, nhưng những người đã khiến cô suýt mất đi ba đứa trẻ, cô hận không thể lột da xẻ thịt bọn họ. "Vậy thì anh phải thật cẩn thận, bọn chúng trông có vẻ rất mạnh." Tần Liên Tâm dặn dò.

Diệp Thiên cười với cô.

Sau đó, hắn vươn tay một cái một chiếc ghế dựa bay tới, đỡ Tần Liên Tâm ngồi xuống ghế, sau đó hắn thu chiếc mặt nạ đã rơi xuống một bên vào tay mình, rồi tự tay đeo lên mặt Tần Liên Tâm.

Sau đó, hắn lại lấy ra một chai ném về phía Triệu Cửu Linh, bàn giao: “Mỗi người ăn một

Làm xong những việc này, hắn đột ngột quay người lại, ánh mắt rơi vào ba người duy nhất đang đứng trên sân.

Trong khoảnh khắc, vẻ mặt của hắn cực kỳ tàn bạo, trong ánh mắt dường như đang có phần nộ ngập trời đang rít gào, không giống như người ban đầu, phảng phất giống như một ác ma đến từ địa ngục sâu thẳm.

Vừa rồi họ cùng nhau thì thầm to nhỏ hắn cũng đã nghe được toàn bộ,

Vì vậy, xác định thủ phạm khiến Tần Liên Tâm suýt sảy thai chính là ba người này. "Các người thật sự tội đáng muốn chết, suýt chút nữa đã hại chết ba đứa con của tạo. Tao đang nghĩ xem nên dùng cực hình nào để đối phó với bọn mày mới có thể giải hận cho vợ và ba đứa con của tao!" Hai tay Diệp Thiên bắt chéo sau lưng rồi chậm rãi đi về phía ba người Triệu Đông Cương. Mỗi khi bước một bước, bọn họ đều có thể nghe thấy âm thanh như chuông, giống như là đang rung lên hồi chuông báo tử cho ba người Triệu Đông Cương. ùng ục!

Châu Đan Phong mạnh mẽ nuốt nước miếng, mặc dù anh ta biết Triệu Đông Cương và sự thúc của anh ta rất lợi hại, nhưng ánh mắt hung bạo cùng hồi chuông báo tử của Diệp Thiên khiến sắc mặt của anh ta thay đổi rõ rệt. “Anh Cường, hằn hắn hẳn... dường như muốn giết chúng ta. Đôi môi của anh ta run rẩy nói. "Sợ cái rắm!” Triệu Đông Cương cũng là một người tài cao gan lớn, lập tức bước ra, đối mặt với Diệp Thiên kiêu ngạo nói: “Nghe nói mày là vương, là người mạnh nhất trong vài tỷ thổ dân ở đây. Mà tao đây chính là người tài giỏi nhất trong chủng tộc cao cấp nhất ở trái đất, chỉ mất một trăm năm để tu luyện đến cảnh giới mà hầu hết các chủng tộc cao cấp khác sẽ mất 150 năm để tu luyện. "Cho nên tạo muốn nhìn xem, một người tài giỏi trông số chủng tộc cao cấp như tao có thể chỉ dùng một tát để đánh chết thổ dân mạnh nhất như mày không!”

Vừa dứt lời anh ta đột nhiên giơ hai lòng bàn tay lên trên đầu, thôi thúc cơ thể dâng trào cuồn cuộn chân nguyên.

Chỉ một lúc thì đã nhìn thấy lòng bàn tay của anh ta lấp lánh ngàn vạn đạo kim quang như phật quang phổ chiếu, sau đó những đạo kim quang này tụ lại với nhau tạo thành bóng mờ của một bàn tay vàng óng, theo chân khí cuồn cuộn không ngừng chuyển vận thì bàn tay vàng ông này càng ngưng tụ càng lớn, toàn bộ sàn đấu giá đều bị bao trùm bởi một lớp kim quang. “Trời ạ! Rốt cuộc anh ta là người hay là thần vậy! Thủ đoạn này cũng quá rung động đi!"

Những nhà kinh doanh bất động sản có mặt đều bị chiêu thức này của Triệu Đông Cương làm cho sợ đến mức không nói nên lời, họ đều tồn Triệu Đông Cương này thành thần rồi.

Nếu anh ta là người thì làm sao có thể làm ra chiêu thức đó được chứ? “Anh Cương của tôi thật là lợi hại, bàn tay này quá sáng chói rồi, quá chấn động động mắt người nhìn rồi, nếu như thật sự vung tát thì nhất định có thể thuận lợi đập Diệp Bắc Minh này thành thịt vụn!” Châu Đan Phong nhất thời kích động kêu lên.

Tuy rằng anh ta biết Diệp Thiên rất lợi hại, nhưng anh ta cũng không phải người trong võ đạo nên hiểu biết về Diệp Thiên quá mức nông cạn, anh ta chỉ cảm thấy Diệp Thiên này chỉ là một võ sĩ bình thường. Cho dù hắn có lợi hại đến đâu đi nữa thì làm sao có thể là đối thủ của anh Cương, người có sự tồn tại như một vị thần tiên được chú? "Xem ra đại sư Diệp này rất có thể sẽ bỏ mạng bởi một chưởng này!” Một nhà kinh doanh bất động sản bản địa nào đó ở Giang Thành thở dài một hơi.

Dù sao thì một chưởng này quả thật quá khủng khiếp, nó đã to hơn cái bàn bình thường hơn nữa còn tỏa ra kim quang. Trong mắt hầu hết mọi người, kim quang chính là ánh sáng của chư Thần và Phật trên trời, vì vậy Triệu Đông Cương mới có thể phóng ra kim quang. Vì điều này nên họ đều cho rằng anh ta cực kỳ lợi hại, cực kỳ mạnh mẽ, điều mà những phàm nhân như họ không thể so sánh được.

Đúng lúc này, bàn tay kim quang này đã ngừng lớn "Ha ha ha!" lên.

Nhìn kiệt tác của mình, Triệu Đông Cương cười thỏa mãn: “Diệp Bắc Minh, chỉ cần tao vung một cái tát này thì nhất định có thể tát cho tên thổ dân mạnh nhất như mày thành bột mịn, mày có tin không? "Có thể thử xem." Diệp Thiên lạnh nhạt nói. "Được, vậy tao sẽ cho mày nếm thử oai phong của bàn tay này!”

Vừa dứt lời, anh ta lập tức vung bạt tay.

Trong giây tiếp theo đã lập tức nhìn thấy một lòng bàn tay khổng lồ phát ra ánh sáng vàng đang nghiền nát về phía Diệp Thiên. “Trời ạ! Đây là Như Lai Thần Chưởng trong truyền thuyết sao?"

Nhiều người không giấu nỗi khiếp sợ hét lên, mắt trừng to như bóng đèn. "Đây không phải là Như Lai Thần Chưởng mà là Vỡ Tiên Chưởng, luyện đến viên mãn là có thể giết chết Thần Tiên!” Triệu Đông Cương hứng thú truyền bá kiến thức cho mọi người. "Trâu bò! Nghe danh liền biết chưởng này vô cùng trâu bò rồi!” Châu Đan Phong không khỏi nịnh nọt. “Chưởng như giun dế”

Ngay lúc nhiều người cho rằng Diệp Thiên sẽ phải chết dưới lòng bàn tay này thì Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, chậm rãi nâng tay lên, vung một ngón tay đổi

chapter content