Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 268: Không tốt! Đây là một tu sĩ cao cấp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lữ Bản một chút cũng không chịu nổi, cuối cùng mới gặp mỹ nhân, đang rất khoái khẩu, muốn nhanh chóng tìm một nơi nếm thử, nhưng hết người này đến người khác nhảy ra ngăn cản.

Lữ Bản không còn cách nào khác. “Sao nào? Bắt được mỹ nhân thì đang định tìm chỗ nếm thử đúng không? Bị tụi này phá hư chuyện tốt đúng không?" Thắng Tèo tức giận nói. “Không biết xấu hổ”

Những người xung quanh chỉ tay vào Lữ Bân và chửi bởi. "Đáng chết"

Lữ Bẫn nghiến răng siết chặt nằm đấm, trong phút chốc, một cỗ cuồng bạo bộc phát bao trùm lấy tất cả mọi người trong đó.

Đột ngột. Những người xem cảm thấy có một gánh nặng ngàn cân đang đè nặng lên mình, khiến họ bất giác quỹ xuống, mồ hôi run cầm cập không nói nên lời. Ngay cả thở cũng đột nhiên trở nên khó khăn.

Ngay cả bọn Lão Hạc cũng cảm giác được cảm giác khủng hoảng đáng sợ bao trùm, khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh. “Đây là cao thủ!” Lão Hạc không khỏi thốt lên. "Lúc này biết sợ thì đã muộn rồi! Ở trước mặt anh Lữ mà kêu gà gọi chó. Mày đúng là chán sống!" Chu Vĩ Hoa không khỏi tự hào hét lên. “Tụi mày sẽ phải trả giá cho việc phá hỏng việc tốt của tao"

Lúc này, Lữ Bản dùng cả hai tay đấm mạnh ra ngoài. Đột ngột. Hai năng lượng trong suốt và có thể nhìn thấy lướt qua như một quả đạn đại bác. "Mau tránh ra!" Lão Hạc nhận ra có chuyện không ổn, kinh ngạc hét lên.

Kết quả là, họ đột nhiên phát hiện ra rằng họ đang ở trên lối đi không có nơi nào để trốn.

Giày tiếp theo!

Bùm!

Hai luồng năng lượng tác động vào họ, đập họ bay ra xa vài mét và rơi mạnh xuống đất, máu bắn ra điên cuồng.

Đặc biệt là Lão Hạc, anh ấy là người đi đầu nên chẩn thương là nghiêm trọng nhất. "Hahaha!!!"

Khi nhìn thấy điều này, Chu Vĩ Hoa, Nhâm Hào và những người khác cũng cười điên cuồng. “Con chó đen hôi hám! Mẹ nó, dám bẻ xương ngón tay của tạo. Để xem tạo giầm chết mày thế nào!” Chu Vĩ Hoa chạy tới, vừa chửi bởi vừa giảm lên. “Tụi mày không phải muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tụi mày kêu buông tha cho hai vị mỹ nhân sao? Sao giờ làm chó giả chết rồi?” “Không biết tự lượng sức mình, dám giả bộ cường đại trước mặt tao. Dám phá hỏng chuyện hay của anh Lữ. Xem tạo có dầm chết mày không mấy con chó đen hôi này. Cho mày biết anh hùng nó không có ngu ngốc như mày. Mẹ nó!”

Nói đến đây, Lão Hạc đã bị giảm thành Lão Đỏ, trên người hắn đầy máu. “Những con chó ngu ngốc" "Tao giảm chết mày Tạo giấm chết mày! Tao giầm chết mày!"

Chu Vĩ Hoa lại đã một phát vào bọn họ sau đó nói: "Nhớ kỹ tên tạo Chu Vĩ Hoa. Tao không rảnh ở đây chơi đùa với tụi mày, không thì tụi mày sẽ bị tao giảm chết"

Sau đó, anh ta đi về phía Lữ Bản và ngay lập tức thay đổi giọng nói, nhỏ nhẹ nói như một con chó con: "Anh Lữ, đừng khó chịu với đảm ngu ngốc này. Anh muốn chơi trên xe trên đường về, hoặc mở một phòng gần đó? “Trong xe, tôi không thể đợi được nữa.” Lữ Bản nói. "Được rồi! Vậy thì chơi hết cách thì hắn trở về Hàng Thành. Chu Vĩ Hoa cười nhạt, sau đó xua tay: "Chúng ta trở về Hàng Thành đi!"

Đã kết thúc. Hắn ta vẫn không quên đe dọa những người xung quanh: "Thắng quái nào dám cản đường anh Lữ của tao, tao đạp chết thắng đó!”

Không ai dám nói.

Kết quả là Thẩm An Kỳ và Nhâm Vũ Phi bị kéo lê trên lối đi trong tuyệt vọng, vì miệng họ bị chặn nên họ không thể goi ai. "Mau đưa Lão Hạc vào phòng, nhờ huấn luyện viên trưởng giải cứu hai người đẹp. Họ sẽ bị giết trên xe mất” Thắng Tèo khó khăn đứng dậy nói với một số thành viên bị thương.

Ngay sau đó bọn họ dìu Lão Hạc trở lại phòng KTV "AA?"

Kết quả là, một khi họ quay trở lại căn phòng, họ đã làm mọi người trong căn phòng hoảng sợ.

Đèn trong phòng không còn nhấp nháy, vũ công không còn nhảy nhót, nhạc cũng ngừng lại. “Thắng Tèo làm sao vậy? Lúc nãy còn kêu đi vệ sinh, sao giờ Lão Hạc đã bị đánh đến thế này?” Trần Phong chạy về phía trước, ôm Lão Hạc khỏi tay họ, nghiêm nghị hỏi. “Trước tiên đem Lão hạc đặt trên bàn cà phê đã" Diệp Thiên thấy Lão Hạc mình đầy thương tích liền nhanh chóng phân phố

Ngay sau đó một nhóm người nhanh chóng thu dọn cốc và chai rượu trên bà, sau sạch rượu trên bàn sau đó đặt Lão Hạc lên bàn.

A

Diệp Thiên nhìn Lão Hạc bất tỉnh không khỏi hít một hơi lạnh: “Thật hung ác, Lão Hạc đã bị gãy hết xương sườn Mọi người đều nghe thấy điều này. Từng người một năm chặt tay, vừa đau buồn vừa tức giận. "Huấn luyện viên trưởng, Lão Hạc... “May mà được đưa về kịp thời, còn có thể lấy lại một mạng nhỏ, nếu chậm thì sẽ không còn nữa. Diệp Thiên nói, một tay làm phép đưa chân nguyên vào lồng ngực của Lão

Hac.

Sau khoảng hai phút. "Khu khu khu..

Lão Hạc ho khan vài tiếng tắc nghẽn, liền tỉnh lại. “Tuyệt vời!” Mọi người vui mừng khôn xiết.

Lúc này, Diệp Thiên hỏi: "Thắng Tèo, có chuyện gì vậy? Ai làm vậy?" “Là thế này huấn luyện viên trưởng" Thắng Tèo vội vàng nói: “Trên đường đến phòng vệ sinh, chúng tôi nghe thấy tiếng một cô gái kêu cứu, sau đó chúng tôi nhìn thấy nhóm người nói rằng chúng tôi đang giả dạng người giàu khi chúng ta vào KTV, họ trói hai người phụ nữ xinh đẹp lại. Hình như có người tên là An Kỳ nên chúng tôi đi cứu hai mỹ nữ, lại bị đánh thế này." “An Kỳ?" Diệp Thiên cau mày. “Là An Kỳ, có biết huấn luyện viên trưởng không?” Một đội viên hỏi. “Người yêu của tôi cũng tên là An Kỳ.” Vẻ mặt Diệp Thiên trở nên ngưng trọng. "Cô ấy có mái tóc nâu dài, hơi xoăn, cao gần 1,7m, dáng người siêu chuẩn, da trắng và mất to? Mà này, trên cổ tay em có đeo một chiếc vòng tay khảm ngọc không?" Tháng Tèo hỏi, anh không nhìn kỹ. Một cái nhìn thoáng qua, một chút ấn tượng.

Kết quả, khi Thăng Tèo nói những lời này, Diệp Thiên lập tức túm lấy hàn, lo lắng nói: "Đúng vậy, là cô ấy, bây giờ ở đâu?" “Đã bị kéo đi. Hằn nói sẽ chơi cô ấy trên ô tô suốt chặng đường trở về Hàng Thành. Nếu bây giờ đi có thể bắt kịp Thắng Tèo nói trong một hơi. “Mẹ kiếp, nữ nhân của ta dám chơi!” Diệp Thiên vẻ mặt lạnh lùng lao ra khỏi căn phòng. “Các huynh đệ, ở lại một ít để chăm sóc Lão Hạc, những người còn lại xông ra ngoài cùng ta xử đẹp băng nhóm cướp người yêu của huấn luyện viên!” Trần Phong hét lên rồi lao ra khỏi căn phòng. "Người yêu của huấn luyện viên mà dám giật thì đáng chết!" "Chúng phải bị lột da!"

Từng người một lao ra khỏi căn phòng.

Lúc này, lối vào thang máy.

Chu Vĩ Hoa và những người khác đang đợi thang máy, nhưng có một nhóm người mặc đồ đen bước ra khỏi hai thang máy, ít nhất hơn 30 người. "Là thầy Đỗ đích thân tới!" "Trời ạ! Thầy Đỗ đến rồi! Lần này bọn họ kết thúc rồi!" "Từ khi mở Royal One, thầy Đỗ chưa đích thân dẫn ai ra ngoài. Có vẻ như câu 'Ta là phép tắc được họ Chu truyền đến tại thấy Đỗ!"

Công chúa, cậu chủ và các vị khách mời thảo luận sôi noi. “Là người cướp phụ nữ trên Royal One, đánh chết người của Royal One chúng ta, còn lớn lối nói chính mình là quy củ?" Một người đàn ông xăm hình rồng trừng mắt nhìn Chu Vĩ Hoa và nhóm người. “Có chuyện gì vậy?” Chu Vĩ Hoa ngạo nghễ nói: "Cút hết cho tôi! Nếu không, sẽ bị giết. "Mẹ mày!" Người đàn ông xăm hình rồng tức giận nói: "Bắt lấy tên chết tiệt này!"

Phù!

Cả chục cây súng được rút ra. "Khiếp!"

Chu Vĩ Hoa sợ hãi, và ngay lập tức đẩy Thẩm An Kỳ ra làm con tin. "Cô Thẩm?"

Đỗ Đức Trọng thân thể đột nhiên run lên, vội vàng kêu lên: "Đừng bằn! Là nữ nhân của Sư phụ" "A"

Thuộc hạ của Đỗ Đức Trọng gần như bị sốc, nhanh chóng hạ súng xuống.

Sợ không cẩn thận sẽ vô tình giết chết người phụ nữ của Thầy Thiên. "Haha! Sợ rồi à? Nếu sợ thì tránh ra. Nếu không tạo bóp chết cô ta!" Chu Vĩ Hoa đưa tay bóp lấy cổ Thẩm An Kỳ một cách dã man. “Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện." Đỗ Đức Trọng nói. Thần An Kỳ ở trong tay bọn họ, hắn cũng không dám hành động hấp tấp.

Bất quá, Chu Vĩ Hoa ngạo nghễ nói: "Tại sao phải nói? Đỗ Đức Trọng để tạo nói cho mày biết, mày chỉ là một con chó của Diệp Thiên thôi. Sớm muộn gì nhà họ Chu của Hàng

Thành sẽ giết mày!" "Cậu là người của gia tộc Chu ở Hàng Thành?" Đỗ Đức Trọng cau mày, Nguyên tố của gia tộc Chu đã bị Diệp Thiên dùng sấm sét bắn chết tại nhà.

Đồng thời cũng biết nhà họ Chu gần đây đã trỗi dậy và xây dựng những ngôi đền Đạo giáo hàng trăm tỷ, toàn bộ gia tộc giàu có Hàng Thành đều do nhà họ Chu kiểm soát. Và bàn tay của nhà họ Chu quả thực sắp đến được Hàng Thành.

Vốn dĩ anh muốn dành thời gian nói chuyện này với Diệp Thiên, nhưng không ngờ có người nhà họ Chu lại thực sự bắt lấy người phụ nữ của Diệp Thiên, điều này có nghĩa là Diệp Thiên sẽ chủ động tiêu diệt nhà họ Chu mà không cần phải phí nước bọt nói chuyện sao? "Đúng! Lão tử là người nhà họ Chu, có sợ không? Nếu sợ thì để Lão tử đi, đừng chậm trễ anh Lữ của ta chơi với người phụ nữ của Diệp Thiên!" Chu Vĩ Hoa hét lên. “Người đang tìm cái chết!” Đỗ Đức Trọng hét lớn: "Lão Ngô, giết chết con chó này! "Vâng! Thầy Đỗ!"

Một lão già phía sau Đỗ Đức Trọng lắc người lao tới với móng vuốt đại bàng trong tay.

Anh ta là chiến binh đỉnh cao của cảnh giới biến hóa, hộ vệ hạng nặng của Đỗ Đức Trọng, cho dù Chu Vĩ Hoa có con tin, ở khoảng cách gần như vậy, anh ta cũng đủ đảm bảo lấy đi tính mạng của Chu Vĩ Hoa trước khi Chu Vĩ Hoa làm Thẩm An Kỳ nghẹt thở.

Quả nhiên. Trước khi Chu Vĩ Hoa kịp phản xạ, Lão Ngô đã xuất hiện trước mặt Thẩm An Kỳ, và móng vuốt của anh ta nằm lấy trán Chu Vĩ Hoa.

Móng vuốt đại bàng này đủ để tóm lấy não của Chu Vĩ

Hoa và giết chết anh ta ngay lập tức. Thật bất ngờ. Lúc này, một bàn tay nằm lấy cổ tay anh. A?

chapter content