Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 245: Không thể tin vào mắt mình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi Thẩm An Kỳ nói ra điều này, hàng chục con mắt lập tức đổ dồn vào cô, cả Diệp Thiên cũng hoài nghi nhìn cô. “An Kỳ, người này khuôn mặt như thế nào, sao vừa nhìn thấy hần em lại sợ hãi như vậy?” - Diệp Thiên hoang mang hỏi. Nghe vậy, Thần An Kỳ sợ hãi trong lòng tiêu tan rất nhiều, mới nhận ra mình đang kích động, có Diệp Thiên ở bên cạnh cô sẽ không sợ gì cả. "Hắn là cổ vương Assam!” - An Kỳ đáp. "Cái gill??

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều thất kinh.

Ngay cả hai vị trưởng lão đứng cạnh Choi Hyun-in cũng vô cùng bất ngờ.

Uy danh của cổ vương giống như sấm sét, tất cả các võ sĩ và pháp sư nhất định đều đã từng nghe đến uy danh của Assam. Đó là sự tồn tại oanh liệt nhất trong huyết thống của vu cổ. Đương nhiên một người ngoại đạo như Diệp Thiên sẽ không biết về Assam. “Vị tiểu thư này, cô biết cổ vương Assam?” - Choi Hyun-in hỏi. Thẩm An Kỳ lắc đầu nói: "Tôi không biết hắn ta, tôi chỉ nhìn thấy một bức ảnh của anh ta, nên vừa nhìn thoáng qua là có thể nhận ra hắn ta ngay

Choi Hyun-in gật đầu hỏi lại: "Vậy thì cô có biết tại sao trên người con gái tôi lại xuất hiện khuôn mặt của Assam không?" “Cô ấy đã đến Myanmar?" - Thẩm An Kỳ hỏi. “Con gái tôi đã đến Myanmar vào nửa năm trước." - Choi Hyun-in gật đầu. "Vậy thiđ." Thẩm An Kỳ nói: "Nếu tôi đoán không sai, con gái của ngài hắn là đã trúng phải cổ độc phân thân." “Phân thân cổ sao?" - Hai vị trưởng lão cạnh Choi Hyun-in lại kinh ngạc. “Đúng vậy." - Thẩm An Kỳ chắc nịch: thân cổ đã bị thất truyền hàng trăm năm. Tôi cũng không biết Assam đã học nó ở đầu. Ngay từ mười năm trước, anh ta đã dùng ba linh hồn của mình để tạo ra ba phân thân của mình trong vòng một tháng. Một tháng trước, hắn đã luyện năm phách phân thân thành bảy phách. Cổ độc thân trên cơ thể con gái ngài không phải phách thứ sáu thì cũng là thứ bảy của Assam. Sau khi hoàn thành hết phần thân của ba hồn bảy phách đã có thể nghịch thiên phản địa, triệu hồi được mười phân thân lợi hại giống như hắn, hơn nữa mười thân này có thể kết hợp lại thành một, đến lúc đó sức mạnh của hắn là đệ nhất thiên hạ.

Cho dù có là đệ nhất cao thủ đi nữa, chỉ e cũng bị hắn giết gọn." Hai trưởng lão cạnh Choi Hyun-in, cũng như toàn bộ thuật sĩ tại đó đều thở dài. Nếu có thể giết chết cao thủ võ lâm thì ưuar thật vô cùng đáng sợ. Cổ vương đúng là cổ vương! "Vậy tại sao hắn lại hạ cổ lên con gái tôi?" - Choi Hyun-in ai oán.

Trên đời có nhiều người như vậy, hắn có thể luyện mười phân thân, sao không tìm người khác mà lại nhắm đến con gái của ta, thật đáng hận! "Bởi vì phân thân cổ chỉ có thể được đặt trên người phụ nữ

Huyền m Thánh Thể, cơ thể của những người khác không luyện được loại cổ này." - Thẩm An Kỳ giải thích. “Nói như thế, con gái của ông ấy chính là Huyền m Thánh Thế?" - Hai Diệp Thiên sáng lên. “Ừ, có chuyện gì vậy?" - Thẩm An Kỳ nhíu mày nghi hoặc.

Diệp Thiên chỉ cười không nói. "Chẳng trách ngài đã mời không biết bao nhiêu thuật sĩ đến chữa bệnh cho tiểu thư đều không được, hoá ra đây là tác phẩm của cổ vương Assam. Xem ra tiểu thư cũng chỉ có thể " - Một lão già bên cạnh Choi Hyun-in thở dài.

Nghe đến đây, vẻ mặt của Choi Hyun-in trở nên buồn bã. Ông ấy hiển nhiên có thể hiểu ý nghĩa của câu này. Chỉ có thể chờ chết.

Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên bồng lên tiếng: "Tôi có thể cứu con gái của ngài, nhưng tôi có một điều kiện"

Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Thiên. Hần ta thật sự có thể sao? Hầu hết đều lộ vẻ khó tin trên khuôn mặt.

Muto Shinaki còn chế nhạo: "Chỉ dựa vào mày á? Tao ăn nhiều muối hơn mày ăn cơm, còn bị thương thế này. Nếu mày dám qua đó, nói không chừng là đầu lìa khỏi cổ luôn chứ chẳng chơi" “Đã nói rồi, của máy chỉ là mấy kỹ năng cỏn con, không đủ tư cách so với tao. - Diệp Thiên liếc Muto Shinaki một cái rồi nói. “Haha!” - Muto Shinaki tức giận cười đáp lại- “Vậy thì đi đi, tao muốn xem mày lợi hại như thế nào, đừng làm tao thất vọng đó.

Những người khác cũng tỏ vẻ chế nhạo

Nhiều người như vậy cũng không khống chế được Choi Yoon-xi, tên oắt con này sẽ làm được gì chứ, chẳng khác nào đi nộp mạng mà

Nhưng Choi Hyun-in không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cứu con gái của mình, ông ta nói: "Tôi biết cậu muốn nói đến số tiền một tỷ đô la. Dù sao thì đó cũng là cổ độc của Assam, như vậy đi, tôi nâng phần thưởng lên thành ba tỷ đô la Mỹ. Cậu cứ cố gắng chữa trị, chỉ cần cứu được con gái tôi, số tiền đó nhất định đến tay cậu ngay" Ông ta vốn không quan tâm đến tính mạng của Diệp Thiên, có thể trị khỏi thì tốt rồi, trị không khỏi mà ngược lại bị đánh bị bắt cũng không liên can gì đến ông ta. Lỡ đầu tên này chữa được bệnh cho con mình thì sao, liều một phen vậy.

Khi nghe giải thưởng từ một tỷ đô lên đến ba tỷ đô, mọi người đều háo hức muốn thử lại lần nữa, nhưng đứng trước uy lực cao cường của cổ vương, bọn họ chỉ đành đánh trống lại binh.

Diệp Thiên lúc này lắc đầu nói: "Tôi không muốn lấy tiền" Cái gì! Hãn ta không muốn tiền?

Mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Thiên. Đó là ba tỷ đô la, là ba tỷ đô la!

Chẳng lẽ. Thứ hắn muốn là tiểu thư Choi à? “Vậy thì cậu muốn thế nào?" - Choi Hyun-in cau mày, ông cũng cảm thấy thằng nhóc này nhất định sẽ nói muốn con gái mình, bởi vì con gái ông là đệ nhất mỹ nữ ở Seoul trước khi bị hạ không nghĩ tới Diệp Thiên lại nói: "Tôi muốn Long Hoàng Huyết Sâm!" Choi Hyun-in sửng sốt một lúc, sau đó nói: "Long Hoàng

Huyết Sâm đã bị con gái ta ăn mất rồi. Cậu đối bằng một điều kiện khác đi."

Nhà họ Choi có tiền, nhưng Long Hoàng Huyết Sâm trăm năm hiếm có, ông muốn giữ lại phòng khi bệnh nặng mới lấy ra ăn, vì nhân sâm có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Tiền thì kiếm hoài được hoài, mạng thì chỉ một, cho nên giữa tiền và mạng sống, ông ta tất nhiên sẽ chọn mạng sống rồi. Cho dù củ nhân sâm chỉ có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ, cũng quý giá hơn so với ba tỷ đô la kia. Hơn nữa, trong một năm số tiền ông ta kiếm được chắc chắn hơn ba tỷ đô la Mỹ. “Nếu như ngài đã không có thành ý, vậy thì tôi không cứu con gái ngài nữa." - Diệp Thiên nói, dẫn Thẩm An Kỳ đi. "Đợi đã!"

Không để Diệp Thiên tiến lên vài bước, Choi Hyun-in đã nói lớn: "Nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái ta, ta sẽ đưa Long Hoàng Huyết Sâm cho cậu."

Vốn dĩ ông ta muốn dùng điều kiện khác để trao đổi, nhưng Diệp Thiên nhất quyết đòi lấy Long Hoàng Huyết Sâm, trước sự an nguy của con mình ông ta cũng hết cách.

Nhưng ông ta cũng có tính toán riêng cho mình, nếu Diệp

Thiên không thể trị khỏi bệnh thì cứ xem như không có chuyện gì, còn nếu chữa khỏi bệnh rồi, đến lúc đó ông ta đưa thứ gì cho mà chẳng được. Nếu như Diệp Thiên không đồng ý, ở tại nhà họ Choi này, hần còn có thể làm gì được chứ? “Được, vậy tôi sẽ cứu con gái ngài ngay" Được sự đồng ý của Choi Hyun-in, Diệp Thiên đi về phía Choi Yoon-xi. Hãn đã ngửi thấy mùi của Long Hoàng Huyết Sâm rồi, chứng tỏ nhà họ Choi đúng là vẫn còn Long Hoàng Huyết Sâm, hẳn không sợ Choi Hyun-in sẽ không đưa cho mình. Diệp Thiên từng bước đến gần con quỷ đang khắc chế Choi Yoon-xi, có người muốn nhìn thấy bi kịch của hãn, có người lại lo làng cho an nguy hắn ta

Dẫu sao hắn vẫn còn quá trẻ, ngay cả một cao thủ như Muto Shinaki còn bị đánh bại, Diệp Thiên làm sao có thể thắng được đây?

Thoắt chốc, Diệp Thiên đã sau lưng của Choi Yoon-xi. “Có giỏi thì đừng đứng sau lưng làm gì, đứng bên cạnh ấy, xem thử cô ấy có giết chết mày không." - Muto Shinaki hét lên, hãn muốn thấy có kẻ thảm hơn hẳn, như vậy tâm lí hắn mới có thể cân bằng trở lại. “Ta sẽ đứng bên cạnh cô ấy, người cứ nhìn được, tao vốn không phải mày” - Diệp Thiên nói. “Vậy thì tao sẽ chờ xem!” - Muto Shinaki chế nhạo.

Không ngờ vừa dứt lời, hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến đồng tử của mình co rút. Diệp Thiên năm bàn tay lại thành quyền, ba cây kim quang dài chừng mười cm từ đỉnh năm đầm hiện ra giữa không trung. "Kim tụ nguyên?"

Giang hồ thuật sĩ Nhật Bản lần Nam Việt ai nấy đều sững sở. Ngay sau đó, Diệp Thiên đấm vào gáy Choi Yoon-xi, ba cây kim quang biến mất ngay lập tức. "Aaaaaaa!"

Choi Yoon-xi kêu lên một tiếng, giãy dụa kịch liệt, ngay cả đinh vít cố định giường sắt xuống đất bị văng ra hai chiếc. "Cái này, cái này..." - Những người chứng kiến đều kinh ngạc.

Nhất là Choi Hyun-in, ông ta biết rằng nếu rút hết đinh vít ra, con gái ông sẽ cống theo chiếc giường sắt, đến lúc đó ai cũng không thể ngăn cản, đến lúc đó sẽ làm cho cả trang viên này gà bay chó chạy, đợi đến trời sáng mới có thể bình tĩnh trở lại.

Đúng lúc này, trên nằm đẩm của Diệp Thiên lại xuất hiện ba cây kim quang, đồng loạt cắm vào thái dương của Choi Yoon-xi. "Aaaaa!!!"

Choi Yoon-xi hét lớn, giãy dụa cũng kịch liệt hơn. Chiếc giường sắt run rẩy kịch liệt, những chiếc đinh vít từng cái một bị rút ra. “Tiểu tử Nam Việt kia người định làm gì vậy, đảm đinh vít bị cô ta gỡ ra hết rồi thì cả đám coi như đi đời." - Muto Shinaki tức giận hét lên, toát cả mồ hôi lạnh. “Câm miệng!" - Choi Hyun-in hét lên, sau đó lo lắng nói: "Lão Lý, lão An, hai người mau đi đỡ lấy giường sắt "Vâng,

Hai vị trưởng lão nhẹ nhàng dùng khinh công, nhảy một bước đã đến nơi, phối hợp nhịp nhàng ăn ý, một người giảm lên thanh sắt ở đầu giường, người kia dẫm vào thanh sắt dưới chân giường.

Bum!

Chiếc giường đột ngột rơi xuống đất. Nhưng hai vị trưởng lão phản ứng rất nhanh, dùng toàn bộ sức lực chống giữ nhưng vẫn không giữ được.

Lúc này, Diệp Thiên lại dùng sáu cây kim quang, cắm thẳng vào ngực Choi Yoon-xi.

Một tiếng gầm rú vang lên.

Ngay tức thì, tất cả ốc vít của giường sắt đều bị rút ra, dù hai vị trưởng lão đã rất cố gắng nhưng vẫn không tài nào dựng đứng chiếc giường lên được. "Me oiii!"

Tất cả những người có mặt đều sững sờ chạy loạn cả lên, sợ bị Choi Yoon-xi bắt được hoặc cần phải. “Cậu có làm được không vậy? Trời ơi!" - Choi Hyun-in run sợ trốn vào một góc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. "Ram!!!"

Chiếc giường sắt bị dựng lên trở lại, Choi Yoon-xi dùng bộ

chapter content