Sau khi đọc xong bức thư, Diệp Thiên bình tĩnh, không vui không buồn, sau đó đốt bức thư thành tro, bình tĩnh bước ra ngoài.
Anh ta sống gần bốn trăm nghìn năm, đã trải qua vô số lần sinh ly tử biệt và vô số những dây dưa yêu ghét. Vì vậy, lòng anh ta đã vững như đá, không có dậy sóng từ lâu rồi.
Suốt thời gian qua, điều anh ta theo đuổi là được tự do tùy tâm. Có cô trong cuộc sống thì đối xử với cô như thế nào thì vẫn như vậy không có có trong cuộc sống anh ta nên sống như thế nào thì sống như vậy, sẽ không vì có được mà vui, cũng sẽ khôngvì mất mát mà buồn.
Đã trải qua nhiều chuyện, lâu dần cũng nhạt đi rồi cũng thành thói quen. Ăn cơm xong, Cổ Tịch Nhan đến nhà Thang Thiếu Vũ, Diệp . ngôn tình hài
Thiên đưa cho cô ấy một viên thuốc ủ cơ thể. Đây là cơ hội và duyên phận mà Diệp Thiên đã hứa với cô ấy.
Trên đường sắt cao tốc, anh ta nhìn thấy Cố Tịch Nhan có tinh thần tốt và thích hợp để tu luyện.
Bây giờ anh ta đã đến trái đất, Diệp Thiên sớm muộn gì cũng sẽ phát triển thực lực của chính mình, tu luyện một nhóm người có năng lực, thay bản thân đi chinh phạt (đánh dẹp).
Tuy nhiên, anh ta vẫn chưa bước vào Thần hải giới và không có khả năng truyền đạo, vì vậy trước tiên anh ta đã cho Cổ Tịch Nhan luyện hóa thân thể và dạy cô ấy một vài bộ quyền pháp để luyện tập trước, còn Đạo pháp thì sẽ nói sau
Tất nhiên, những người như Quách Chính Hoa và Thang Thiếu Vũ, những người đã giúp đỡ Diệp Thần trong thời gian anh ta đến Bắc Lỗ, anh ta đều không đối xử tệ với họ, và để họ rèn luyện thân thể, cũng ban cho họ thuốc trường sinh và thuốc Trú Nhan (bảo trì nhan sac) theo sự tín nhiệm và trung thành của họ dành cho anh ta.
Sau đó, Diệp Thiên rời Bắc Lobằng một chiếc xe tải chở đá.
Vào khoảng bảy giờ tối hôm đó, tại sánh sang trong nhà chính của nhà họ Thẩm ở thủ đô của Malaysia. "Thưa ba, kể từ sau tai nạn của An Kỳ, sau khi Giang Kỳ Sơn và Bạch Ngũ và các cao thủ khác được đào tạo bởi nhà họ Thẩm bị giết, Hồng Thịnh phải đã tồn tại một thời gian, và tất cả các dấu hiệu cho thấy rằng Hồng Thịnh phải có kế hoạch thông tỉnh nhà họ Thẩm của chúng ta. Một người trung tuổi mang phong thái nho nhã lo lắng.
Ông là ba của Thẩm An Kỳ, người giàu nhất Đông Nam Á - Thẩm Tông Hoa.
Nghe vậy, ông cụ nhà họ Thẩm đang ngồi trên ghế chưởng môn khẽ giật mình, trầm giọng nói: "Xem ra người thầy của Tổng Đà vẫn luôn che giấu nguồn gốc của mỏ đá đặc biệt với tôi, muốn lợi dụng lúc nhà họ Thẩm suy yếu để dùng cái giá nhỏ nhất ra tay với nhà họ Thẩm." "Con cũng nghĩ như vậy." Thẩm Tông Hoa nghiêm nghị nói: "Ba, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nhà họ Thẩm có được tài phú như ngày hôm nay, đều là dựa vào tổ tiên vất vả gây dựng lên, không thể để Hồng môn phải nuốt chửng được?"
Ông cụ nhà họ Thẩm trầm ngâm hồi lâu, nói: "Theo ta, Hồng Thịnh tạm thời không dám làm gì nhà họ Thẩm chúng ta, dù sao thì tổ tiên Tổng Đà tại Đông Nam Á của ta do lão phu trưởng bố nhiệm vẫn còn sống. Hành động Hồng Môn phải đối với nhà họ Thẩm có lẽ khó thuyết phục, vì vậy mới đây đã kích động đường cùng của nhà họ Thẩm về mọi mặt, buộc chúng ta phải ra tay trước, họ mới có lý do để nuốt chửng nhà họ Thẩm ta "Vì vậy, chỉ cần chúng ta không ra tay, thì Hồng Thịnh sẽ không tìm ra lý do để động tới nhà họ Thẩm, nhà họ Thẩm có thể tránh được tai họa.
Thẩm Tông Hoa gật đầu, nhưng vẫn không phục nói: "Từ nay về sau nhà họ Thẩm chúng ta phải luôn giả làm cháu trai trước mặt Hồng Thịnh sao?"
Sau khi suy nghĩ, ông cụ Thẩm cuối cùng nói: "Chúng ta không có khả năng trốn, đó là một việc lớn... “Ý của ba là đưa nhà họ Thẩm về Nam Việt?” Thẩm Tông
Hoa ngạc nhiên hỏi. “Ừ"Ông cụ Thẩm trầm ngâm gật đầu. “Con không đồng ý." Thẩm Tông Hoa nói: “Nhà họ Thẩm của chúng ta đã sinh sống ở Đông Nam Á hàng trăm năm qua, có nhiều sản nghiệp như vậy, sao lại có thể chyển về Nam Việt?" "Đừng nghĩ rằng ba không biết con vẫn luyến tiếc cái danh hiệu người giàu nhất Đông Nam Á. Gia đình họ Thẩm của chúng ta có tiềm lực tài chính mạnh mẽ, về Nam Việt con thừa sức làm người giàu nhất Nam Việt. ít nhất cũng có thể có được sự bảo vệ của Nam Việt, nếu như cứ tiếp tục ở Đông Nam Á, sớm muộn gì cũng chết dưới tay Hồng Thịnh, đến lúc đó con hãy đợi mà ra ngoài đầu đường làm ăn mày đi!” Ông cụ Thẩm măng.
Thẩm Tông Hoa im lặngkhông nói gì.
Sau một lúc trấn tĩnh, ông cụ Thẩm nói: "Đợi An Kỳ trở lại, ba sẽ thảo luận với nó và yêu cầu nó mang một số tiền sang Nam Việt với mục đích đầu tư, và từ từ bí mật chuyển những tài sản của nhà họ Thẩm ở Đông Nam Á sang Nam Việt. Cho dù Hồng Thịnh ra tay, thì những tài sản này ít nhất có thể bảo vệ con cháu nhà họ Thẩm chúng ta không phải lưu lạc ngoài đường Vận có thể tiếp tục thống trị một mặt" “Xem ra chỉ có thể như vậy." Thẩm Tông Hoa bất lực nói. Bình tĩnh lại và suy nghĩ về điều đó, ông biết rằng với thực lực của ba mình, thì không thể chống lại Hồng Thịnhquy mô như vậy.
Suy cho cùng, thế lực của Hồng Thịnh phải ở Đông Nam Á quá lớn, các quốc gia ở Đông Nam Á đều phải khiếp sợ ba phần trước sự tồn tại của nó, một khi Hồng Thịnh phải ra tay, những gì chờ đợi nhà họ Thẩmkhẳng định sẽ là diệt vong.
Cho dù ông không can tâm, cũng chỉ có thể cúi đầu trước hiện thực tàn khốc. “Ông nội, ba ba, An Kỳ về rồi!"
Vào lúc này, một âm thanh bất ngờ phá vỡ bầu không khí im lặng. "An Kỳ!"
Thẩm Tông Hoa và ông cụ Thẩm đều bật dậy khỏi ghế và vui mừng chào đón cô. “An Kỳ, cuối cùng con cũng trở về rồi, ba nhớ con muốn chết." Thầm Tông Hoa khóc vì vui mừng, ông thương yêu nhất người con gai này, ông suýt chết vìbiết tin con gái gặp tai nạn lúc nửa đêm, một tuần sau, khi ông nhận được tin báo binh an của con gái, ông vẫn luôn luôn lo lắng.
Khi nhìn thấy Thẩm An Kỳ vào lúc này, ông cuối cùng cũng có thể an tâm hơn rồi. "Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!" Ông cụ Thẩm cũng rất vui mừng, trong số rất nhiều thế hệ trẻ trong nhà họ Thẩm, Thẩm An Kỳ là người ông yêu thương nhất. Sau vài câu chào hỏi, ông cụ Thẩm hỏi: "An Kỳ, thầy Diệp đó là ai? Tại sao lại giết Giang Kỳ Sơn và những người khác, biến con thành một bà già, nhưng lại khôi phục lại dung mạo ban đầu cho con, còn cho con trở về?" "Hừ, tên đáng ghét đó. Biến người ta thành bà già để trừng trị người ta, làm cho người ta buồn bực cả tuần nay, rơi không biết bao nhiều nước mắt. Nếu không phải nghĩ đến ông nội và ba, An Kỳ đã không muốn sống nữa rồi." Thẩm An Kỳ tức giận nói. "Còn hơn đáng ghét! Rõ ràng là đáng hận! Phải giết!" Ông cụ Thẩm tức giận đến vô lý: "Quan trọng là làm sao anh ta lại cho con về?" "Ông nội... cháu... Thẩm An Kỳ có chút khó mở lời. "Anh ta, anh ta... cho con..." Ông cụ Thẩm muốn vặn vẹo, gần như phát điên lên "Không phải như vậy ông nội, anh ta không có làm gì xâm phạm cháu cả, chỉ là " "Chỉ cái gì?" "Anh ta ép con phải nói ra nguồn gốc của viên đá bí ẩn đó thông qua chiếc bùa hộ mệnh mà ông làm cho con, sau đó gì!" Ông cụ Thẩm kinh ngạc: "Con anh ta đi rồi?”
Tham An Kỳ cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.
Tuy nhiên, ông cụ Thẩm cười: “Ông biết rồi, chắc anh ta bị thuồng luồng ăn thịt rồi nên con mới trốn về nhiên là cháu gái của ta, rất thông minh lanh
Thẩm An Kỳ nghe xong du miệng nói: "Ông anh ta chưa chết, còn nữa “Cái gì!” Ông cụ Thẩm lại kinh ngạc: con là, anh ta đã đánh bại thuồng luồng và chiếm mỏ đá bí ẩn "Đúng vậy, ông nội"
Ông cụ Thẩm loạng choạng lùi lại và xuống chiếc ghế bành. Cả người đều không ổn chút nào. "Ông ơi, cháu xin lỗi, cháu... đã đánh giá thấp thực lực của anh ta." Thẩm An Kỳ nói với vẻ mặt có lỗi: "Anh ta dễ dàng giết chết con thuồng luồng, sau đó Triệu Cửu Linh đến cướp bị anh ta đánh thật kinh “Cái gì!” Ông cụ Thẩm bật khỏi ghế chưởng môn, không tin nói: “Anh ta có thể dễ dàng giết chết con thuồng luồng đó, còn đánh Triệu Cửu Linh ở Nam Hải? “Vâng, ông Thẩm An Kỳ gật đầu. "Kinh khủng! Người này thật kinh khủng!" "Ông ơi, còn nhiều chuyện kinh khủng "Nói "Anh ta mới có... hai lầm hai sáu
Bum!
Não bộ ông cụ Thẩm như có sấm rền, sững sờ. Không thể tin được những gì Thẩm An Kỳ nói.
Hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi sao có thể có được thực lực đáng sợ như vậy?
Điều này là phản khoa học. “Đúng rồi ông ơi, đây là viên thuốc mà con mua từ anh ta. Ông và ba mỗi người ba quả rất tuyệt Thẩm An Kỳ chia sáu viên còn lại cho ông nội và ba.
Ông cụ Thẩm đưa viên thuốc lên ngửi, vẻ mặt thích thú nói: "Viên thuốc này thơm vô cùng, hắn là thuộc loại thượng đáng. Đúng rồi, bao nhiêu tiền vậy con?" "Một viên... hai nghìn tỷ"
Ông cụ Thẩm sững sở.
Thẩm Tông Hoa càng run tay, viên thuốc gần như rơi trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ. "An Kỳ à, mặc dù nhà họ Thẩm chúng ta không thiếu tiền, nhưng cái này... quá đắt
Ông muốn nói rằng quá phung phí. “Đất hay không đắt, hai người hãy thử trước đi rồi nói." Thẩm An Kỳ cười. "Hãy thử loại vàng trước, được gọi là thuốc ủ cơ thể" Ông cụ Thẩm véo viên thuốc ủ cơ thể một cách nghi ngờ và ném vào miệng ăn.
Giây tiếp theo, mắt ông mở trừng trừng. Ảnh vàngtrong mắt phát ra tứ phía. "Phách li la la!"
Cả gian phòng đột nhiên như có tiếng pháo nổ. Một lúc sau, ông cụ Thẩm thốt lên ngạc nhiên. "Thật kinh ngạc! Thật kinh ngạc! Đừng nói hai nghìn tỷ một viên thuốc, ngay cả hai mươi nghìn tỷ một viên thuốc cũng đáng giải "An Kỳ, con mua được bảo vật quý giá rồi, ăn xong một viên, ông nội cảm thấy như được thay đổi xương cốt, thực lực tăng vọt, ngay cả tu vi cũng có thể từ giai đoạn giữa đến giai đoạn cuối cùng của cảnh giới tu luyện luôn, bớt đi được ít nhất 5 năm thời gian tu luyện a!" "Thấy Diệp kia thật đúng là người trời! Có thể luyện chế ra một viên thuốc thần kỳ như vậy, vậy mà mới hai lãm hai sáu tuổi, nếu có thể nhanh chóng trở thành con rể nhà họ Thẩm, vậy thì nhà họ Thẩmkhông phải sợ Hồng Thịnh nữa!" “Anh ta đã có vợ rồi." Thẩm An Kỳ cong môi. “Hả?” Ông cụ Thẩm cứng ngắc cười: "Thật là đáng tiếc “Đúng rồi ông nội, ông có thể hứa với con một điều không?"
Tham An Kỳ hỏi "Có chuyện gì?" “Con muốn gia nhập quốc tịch Nam Việt và đến Nam Việt phát triển. Thầm An kỳ yếu ớt nói, cô không muốn bị Diệp Thiên gọi là người nước ngoài.
Thẩm An Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng ông nội sẽ sẵn sàng đáp ứng nhanh như vậy, ông đã lên kế hoạch, và bây giờ ông không cần thảo luận với Thẩm An Kỳ nữa rồi. "Thật sao?” Thẩm An Kỳ vui mừng khôn xiết, cô không thể tin được ông nội lại sảng khoái đồng ý như vậy. Ông cụ Thẩm cười nói: "Tổ tiên nhà họ Thẩm chúng ta vốn là người Nam Việt, mấy đời sau nên về quê đóng góp chút ít. Bây giờ con có ý kiến thế này thì ông nội cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
Ông làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của Thẩm An Kỳ, đây chỉ muốn tiếp xúc cùng thấy Diệp mà thôi, nếu cháu gái của ông có khả năng tóm được thấy Diệp vào nhà họ Thẩm, thì nhà họ Thẩm có vốn để chống lại Hồng Thịnh, cũng không cần chuyển cả nhà họ Thẩm sang Nam Việt rồi. “Cảm ơn ông nội!” Thẩm An Kỳ kích động hỗn ông nội, sau đó hướng ra ngoài: "Khiêng vào đây!
Ngay sau đó, một vài hộp gỗ được mang vào. “Đây là?” Ông cụ Thẩm nghi ngờ hỏi. “Ông nội cử mở ra và xem thử thì biết." Thẩm An Kỳ muốn làm ông nội ngạc nhiên.
Như mọi người đã biết, những gì cô mang đến cho ông nội không phải là bất ngờ mà là sự sợ hãi.
Chi nhìn thấy ông nội Thẩm mở một chiếc hộp gỗ, khi nhìn thấy đồ bên trong hộp đó, sắc mặt ông ấy lập tức biến đổi điện cuồng, cả người đều không ổn.
Một lúc lâu sau, ông ấy thở dài một hơi: "An Kỳ! Cháu đã mang tai họa về cho nhà họ Thẩm rồi a!"