Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 132: Sự trả thù của Thẩm An Kỳ




**********

Cái gì!

Sự xuất hiện của cảnh này, làm Tiết Tử Mực kinh ngạc nhảy dựng lên hơn một mét, sắc mặt kinh hãi đến cực điểm.

Anh ta là chủ nhân của Thang Thiếu Vũ?

Sao có thể như vậy?

Đến cả những người đứng xem náo nhiệt xung quanh cũng

SỐC.

Thang Thiếu Vũ đường đường là lão đại của một thành phố, vậy mà lại cung kính với người một trẻ tuổi như vậy, điều này quá không khoa học rồi?

Cổ Tịch Nhan cũng há hốc mồm ngạc nhiên đến nỗi có đẻ nhét cả một quả táo vào.

Hóa ra anh ta không chỉ có người ở Hải Châu mà còn là người không bình thường.

Cô ta không ngốc, lão đại như Thang Thiếu Vũ người bình thường anh ta không thèm để vào trong mắt, có thể để trong đã là người không bình thường rồi. Còn có thể khiến anh ta tôn trọng như vậy thì lại càng là người không đơn giản.

Bây giờ cô ta mới biết bản thân tự đa tình đến mức nào, người ta có Thang Thiếu Vũ ở đó, lại cộng thêm với gia thế ở phía sau, còn cần đến cô ta quan tâm hai người họ sao? “Thiếu Vũ. Không cần câu lệ” Bây giờ Diệp Thiên mới nhàn nhạt nói. “Cảm ơn ngài Diệp." Lúc này Thang Thiếu Vũ mới dám đứng thẳng dậy, sau đó lại tươi cười hơi cúi người với Thẩm An Kỳ: “Cô Thẩm"

Thẩm An Kỳ gật đầu, đáp lại bằng một nụ cưới nhẹ nhàng. Thật xinh đẹp!

Làm cho Thang Thiều Vũ và những người xung quanh đều mê mẩn.

Cũng chỉ có cao thủ như ngài Diệp mới có đủ tư cách để chìm đắm trong một người cô gái xinh đẹp như Thẩm An Kỳ Thang Thiếu Vũ thở dài trong lòng.

Tối hôm qua anh ta đã ở địa điểm bán đấu giả, nhưng hắn biết được thân phận của Thẩm An Kỳ, tài sản trong nhà là tám mươi tỷ đô la Mỹ như thế này nói là chim đăm, lão đại một thành phố giống như anh ta bình thường đến tư cách luyện tiếp cận cũng không có

Lúc này Diệp Thiên nhìn Tiết Tử Mực, như cười như không nói: "Nhảy đi, sao lại không nhảy nữa?" Tiết Tử Mực “Nếu như đã không nhảy lên được, vậy thì tôi phải để Thang

Thiếu Vũ xử lý cậu rồi." Nói xong, Diệp Thiên đưa mắt nhìn

Thang Thiếu Vũ nói: “Cậu nói xem nên xử lý cậu ta như thế nào?" “Vứt xuống biển làm mồi cho cá mập!” Thang Thiếu Vũ không hề do dự nói.

Anh ta nhớ rất rõ, tối qua Diệp Thiên đã dùng cách này xử lý mười mấy tên thanh niên hư hỏng ở Thanh Châu

Nhưng lời này vừa nói ra, lại một lần nữa khiến mọi người xung quanh sốc.

Tiết Tử Mực cảng như tức giận đùng đùng, chỉ vào Thang Thiếu Vũ chửi: “Thang Thiếu Vũ, mẹ nó anh đừng có quá đáng, đừng tưởng răng trong tay có ít người là có thể thích làm gì thì làm, thứ nhà họ Tiết chúng tôi có chính tiền, cũng giống như vậy muốn làm gì thì làm, nếu như anh dám vứt tôi xuống biển làm mồi cho cá mập, ba tôi nhất định sẽ không tha cho anh!" “Có ngài Diệp chống lưng, cậu tưởng rằng tôi sẽ sợ à?” Thang Thiếu Vũ không hề sợ hãi, xua tay: “Đem Tiết Tử Mực vứt xuống biển làm mồi cho cá mập” “Vâng!” Ngay lập tức mười mấy người áo đen cao to tiến về phía Tiết Tử Mực, “Đừng có qua đây! Các người dùng có qua đây!” Tiết Tử Mực dơ nam đẫm ra vừa hét lên. Nhưng rất nhanh anh ta đã bị mười mấy người áo đen cao to ấn xuống đất.

Mười mấy người anh em của Tiết Tử Mực nhìn nhau, không có ai dám xông lên, bọn họ chỉ luyện được chút võ, bắt nạt người bình thường còn được chứ nào dám khua chân múa tay trước những nhân vật tàn nhẫn nãy. Hơn nữa bọn họ còn có một số người còn có suy đoán riêng. “Tịch Nhan, cứu anh! Em mau cầu xin ngài Diệp cho anh đi!” Tiết Tử Mực nhận thấy mình đã bị nhấc lên, sợ đến mức vội vàng cầu xin Cổ Tịch Nhan.

Cổ Tịch Nhan nghe thấy vậy mới định thần lại, vội vàng cầu xin Diệp Thiên.

Ấn tượng của Diệp Thiên với Cổ Tịch Nhan khá tốt, cho cô ta mặt mũi, dặn dò nói: “Thiếu Vũ, cho người đánh cho cậu ta một trận là được, chúng ta đi thôi." “Vâng, ngài Diệp. Thang Thiếu Vũ sắp xếp để lại vài người, sau đó cung kính mời Diệp Thiên và Thẩm An Kỳ lên một chiếc

Bentley, sau đó một đoàn xe lần lượt rời khỏi. “Về sau cẩn thận chút, còn dám đắc tội với ngài Diệp, đảm bảo sẽ vứt cậu xuống biển làm mồi cho cá mập!" Sau khi đánh cho Tiết Tử Mực một trận. Một người xăm trổ hình rồng buông lại một câu rồi dẫn mấy người anh rời đi. “Không ngờ rằng người đàn ông đó có thực lực như vậy, nếu không Thang lão đại sao dám đánh Tiết một cách trắng trợn như vậy chứ?” “Chẳng trách bạn gái của người ta lại xinh đẹp như vậy, hóa ra bối cảnh của người ta kinh khủng như vậy, cậu chủ Tiết phải đóng vai heo bị hổ cắn thê thảm rồi.” “Người không thể nhìn vẻ bề ngoài được, mọi người lấy đó mà làm gương, sau này đừng có mặt chó nhìn người thấp, nói không chừng lúc nào đó lại đắc tội với người không nên đắc tội”

Những người cùng một toa xe với Diệp Thiên đi ra nhìn thấy Tiết Tử Mực bị đạp cho mặt mũi bầm dập, lần lượt bày tỏ cảm xúc. “Bảo anh đừng có chèn ép người anh lại cử nhất định phải làm, giờ sướng chưa?

Cổ Tịch Nhan đỡ Tiết Tử Mực dậy, hận rèn sắt không thể thành thép trợn mắt nhìn anh ta một cái

Tiết Tử Mực: "

Mẹ nó tôi làm sao mà biết được anh ta có lại lịch kinh khủng như vậy chứ

Nhưng anh ta vẫn không nuốt trôi cục tức này, điên cuồng hét lên một tiếng: “Thang Thiếu Vũ! Tôi nhất định sẽ trả thù!

Buổi trưa, tại một phong bao bậc nhất trong một nhà hàng ở

Hải Châu. “Người đã chuẩn bị xong hết chưa?" Diệp Thiên nhấp một hum rượu vang nhìn Thang Thiếu Vũ. “Thưa ngài Diệp, hơn một trăm anh em đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần ngài nói cho tôi vị trí của mỏ, còn lại ngài không cần phải tự mình đi, tôi bảo đảm sẽ đào hết về cho ngài.” Thang Thiếu Vũ tự vỗ ngực mình. “Anh Diệp không đi, các người không đào về nổi." Thẩm An

Kỳ chắc như đinh đóng cột nói.

Ba năm trước, có một võ sư của đất Lỗ chạy về phía Đông Nam Á, mang một tảng đá đặc biệt nặng mười cân làm quà gặp mặt cho nhà họ Thẩm, mong nhà họ Thẩm giữ lại.

Ông nội của cô ta nhìn thấy thì hai mắt sáng lên, nói bên trong tảng đá này có chân khi lưu động, có thể thông qua hấp thu tăng cường tu vi, liền giữ lại người võ sư kia, đồng thời bảo người đó đưa đi tìm loại đã này.

Loại đã này nằm trong một hang động nằm ở ngoại ô Hải Châu, được một con Giao Long bảo vệ, con Giao Long đó vô cùng hung hãn, mấy lần đánh cho ông của cô ta cả người toàn thương tích, lúc đó cô ta cũng ở hiện trường, biết được mức độ khủng bố của con rồng đó.

Trước cuộc bán đấu giả ở chợ ma, cô ta còn cùng Khương

Khải Sơn đi đến đó một lần, Khương Khải Sơn sử dụng ngọc phủ miễn cưỡng mới có thể giao chiến mấy hiệp với con Giao Long đó, nhưng cuối cùng cũng không thể địch lại được nó chỉ có thể đi về không công

Đương nhiên, cô ta không nói mấy chuyện này với Diệp Thiên, chỉ để cho Diệp Thiên đi cùng cô ta, có thể đưa Diệp Thiên tìm được quặng là được.

Bởi vì cô ta muốn mượn con Giao Long đó trả thù Diệp Thiên thay cho cô ta. “Ai bảo anh bắt nạt tôi, khiến tôi trở nên xấu xí, đã vậy tôi sẽ đưa anh đến làm đồ ăn cho Giao Long!" Đó là suy nghĩ lúc đó của cô ta, nếu không có ta mới không nói cho Diệp Thiên về tung tích của quặng.

Diệp Thiên đương nhiên có thể nhìn ra Thẩm An Kỳ có điều dầu anh, nhưng anh lười quan tâm nhiều thế, chỉ cần có ta có thể đưa anh tìm thấy mỏ linh thạch là được, nếu như dám chơi anh, thì anh cũng dám bóp chết cô ta. Vì thế anh cũng không dò hỏi đến cùng mà đi nghiên cứu kỹ về vị trí của mỏ linh thạch.

Cùng lúc đó, ở nhà giàu có nhất Hải Châu.

Tiết Quý vừa bàn chuyện với một ông già và một người đàn ông trung niên, đang lúc đặc thắng, thì nhìn thấy Tiết Tử Mực mặt mũi bầm dập được Cổ Tịch Nhan dìu về, lập tức cau mày Mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi “Tử Mực, con, đây là 2 “Ba!” Tiết Tử Mực liền khóc lóc, kể hết mọi chuyện cho Tiết Quý nghe.

Tiết Quý nổi giận, giận dữ vỗ bàn không thể kiềm chế được nói: “Lá gan của Thang Thiếu Vũ to tày trời rồi! Dám đánh con trai tôi thành như thế này. Không sợ tôi cho anh ta một trận hay sao?"

Cổ Tịch Nhan bĩu môi nói: “Thang Thiếu Vũ có anh Diệp chống lưng, chú Tiết vẫn là không nên đấu với anh ta.

Mặc dù cô ta không biết Diệp Thiên có lai lịch như thế nào, nhưng từ thái độ cung kính của Thang Thiếu Vũ với anh. Cổ Tịch

Nhân có thể tưởng tượng được thế lực sau lưng anh ta chắc chân rất khủng bố, nếu không Thang Thiếu Vũ chẳng có lý do gì lại cung kinh với anh ta như vậy. “Tịch ngài Diệp đó như thế Có người đàn ông trung niên đi đến hỏi, ông ta là ba của Cổ Tịch Nhan, Cổ Thái Bình, chủ võ quán Thái Bình ở Hải Châu. “Con cũng không biết, nhưng dù sao thì Thang Thiếu Vũ cũng rất cung với anh ta, lúc chào hỏi anh ta đầu như cắm xuống đất, hơn nữa... Tử Mực vừa nãy nói với con, Thang Thiếu Vũ nói mình là một con chó của anh Diệp Tịch Nhân nói.

Suyt

Tiết Quý nghe thấy vậy hít một ngụm khí lạnh, ông ta hiểu Thang Thiếu Vũ, có thể khiến cho Thang Thiếu Vũ hành lễ lớn như vậy, lại còn can tâm tình nguyện làm chó, vậy thì lại lịch của người này chắc chắn vô cùng kinh khủng. “Ba, cho dù lai lịch của ngài Diệp đó lớn thế nào đi nữa, ba cũng có thể âm thầm xử lý Thang Thiếu Vũ mà, hôm nay anh ta dám đánh con. Rồi một ngày nào đó đến cả ba anh ta cũng dám đánh!” Tiết Tử Mực tức giận bất bình nói.

Kết quả là Tiết Quý vừa nghe thấy liền hận rèn sắt không thể thành thép mắng cho anh ta một trận: "Con muốn hại chết ba hay sao, chẳng may điều tra ra ba, anh ta lại có chỗ dựa lớn mạnh, quay lại xử lý ba thì làm thế nào? “Lẽ nào cứ thế mà bỏ qua sao?” Tiết Tử Mực không phục nói.

Đúng lúc này, ông già kia xoa xoa tảng đá nhỏ không có quy tắc trong tay, mở miệng nói: "Đưa tôi đi tìm loại đá này, cùng lắm là tôi thay cậu xử lý Thang Thiếu Vũ sạch sẽ là được." Tiết Quý nghe thấy liền vô cùng ngạc "Có câu này của Hoàng đại sư, thì tôi yên tâm rồi “Ba, gì vậy?” Tiết Tử Mực không hiểu nói.

Tiết Quý cười nói: "Một thời gian trước có một người nông dân mang tảng đá nhỏ này đến tiệm của chúng ta đổi thành tiền, thấy tảng đá này không phải mã não cũng chẳng phải pha lê, tính chất rất mềm mại, quản lý liền bảo với ba, sau đó ba cho người nông dân đó một trăm ngàn tệ hỏi xem loại đá này ở đâu." “Vốn dĩ muốn khai thác loại đá này, kết quả phát hiện ra một con quái thủ có hình dạng là Giao Long đang bảo vệ mỏ đá, còn làm chết mấy người nhân công ở hiện trường, vì thế ba mới gọi thay Cổ đi, nhưng thấy Cổ cũng không phải đối thủ của con quái thủ đó. “Hôm nay thầy Cổ mời một bậc thầy võ đạo từ tỉnh thành đến, ba đang chuẩn bị lát nữa ăn cơm xong đưa Hoàng đại sư đi xem thử, nếu như có thể khử được con quái thủ đó, thì sẽ khai thác mỏ quặng đó cùng với Hoàng đại sư, đảm bảo sẽ phát tài!”

Tiết Tử Mực và Cổ Tịch Nhan nghe xong cảm thấy thích thú, liền muốn đi cùng xem con quái thủ đó trông như thế nào. Có Hoàng đại sư ở đây, Tiết Quỷ và Cổ Thái Bình liên đồng ý. Thế là khoảng một giờ chiều, mấy người Tiết Quý xuất phát di.

Theo sát đó, Diệp Thiên cũng xuất phát.